Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 110 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trần Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Hàn, ở trong sơn động giá rét lần thứ hai cảm nhận được triệu chứng phát sốt nghiêm trọng, hận không thể lập tức biến mất trong không khí.
Phong Hàn sao lại ở đây? Lúc cậu hùng hùng hổ hổ nói dối lợi dụng hắn, thì xuất hiện! Được rồi – cho dù Phong Hàn là tới cứu cậu, nhưng cũng không nên xuất hiện vào lúc cậu mất mặt như thế này a a!
Phong Hàn và Trần Ngọc nhìn nhau một lúc lâu, Phong Hàn hiếm thấy mà mở miệng trước: “Nếu —”
Trần Ngọc áp chế ham muốn đập đầu vào tường, cắt ngang Phong Hàn, nhanh chóng nói: “Ngươi, người cùng Tiểu Mập tới thực đúng lúc, mấy thứ gì đó bên kia, liền dễ dàng giải quyết như vậy?” Trần Ngọc đứng đắn làm như quan tâm chuyển chủ đề về phía bóng tối.
Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc nghiêm túc, nhưng vẫn trả lời: “Là bánh tông, so với trước đó cho ta hứng thú động thủ hơn, bất quá, mấy phút sau, ta phát hiện ngươi biến mất.” Phong Hàn cau mày rõ ràng không tình nguyện nhìn thoáng qua Tiểu Mập đang kẹp trên tay, “Trên đường tìm ngươi ta giúp ngươi nhặt báo con, nghe thấy ngươi nói mấy lời đó, ta muốn —”
Trần Ngọc bị sặc đến ho khan một tiếng, phát hiện bây giờ tránh không thoát, chỉ có thể làm bộ như bình tĩnh nói: “Cái đó, ngươi có thể làm như ta chưa nói gì.”
Phong Hàn nhàn nhạt nhìn Trần Ngọc, cho đến khi Trần Ngọc không nhịn được chột dạ muốn nói lời xin lỗi, hắn lên tiếng: “Nếu người quan trọng nhất của ta là ngươi, ta quyết định sẽ mang ngươi quay lại tìm người ngươi muốn tìm. Dù sao khi không có ta, ngươi cũng chỉ uổng mạng vô ích.”
Trần Ngọc không dám tin nhìn Phong Hàn, qua một lúc lâu vẫn phản ứng không kịp với những gì mình nghe được, cậu cảm thấy trái tim mình tựa hồ có chút hưng phấn vô cùng, dùng sức đè ép trái tim, Trần Ngọc cẩn thận hỏi: “Cái kia, người quan trọng nhất của người là ta? Thật sự là ta?”
Phong Hàn ném mặt thẹo trong tay xuống đất, thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Tại sao?” Ánh mắt của Trần Ngọc bỗng dưng bừng sáng, vui mừng hỏi.
Phong Hàn nghi hoặc xoay người, “Không phải ngươi nói như vậy sao.”
“…”
Khi mở cánh cửa cuối cùng, Tiểu Mập hưng phấn nhào tới bên cạnh cửa đá, dùng móng vuốt cào cào hai nhát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc nhỏ giọng kêu lên.
Quả nhiên, sau khi cửa mở ra, hai người cùng một con báo liền bắt gặp một nhóm người đang bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Thấy rõ người mới xuất hiện, Mã Văn Thanh vui mứng nhào tới, kêu lên: “Ta kháo, tiểu tử ngươi rốt cuộc đã tới!” Đồng thời liếc mắt nhìn Phong Hàn, nhỏ giọng nói: “Ta bảo, ngươi tại sao lại lừa được Phong ca đến được đây? Hay hắn đã nhớ lại?”
Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìn Mã Văn Thanh, lẩm bẩm: “Hắn mà nhớ lại thật đã tốt, khoan, ta nào dám lừa gạt hắn? Chúng ta lại nhận thức, cho nên cùng nhau tới đây. Các ngươi sao rồi? Giải quyết đám bánh tông kia chưa?”
Nói tới đây, Trần Ngọc hơi đánh giá, phát hiện người đã ít đi, mọi người vốn gặp lại hắn lộ ra nụ cười cũng trầm mặc.
Mã Văn Thanh thở dài, nói: “Ừ, mất vài người, chúng ta không có cách nào, cuối cùng dùng thuốc nổ nổ tan xác thứ biến thái đó. Thế nhưng, chúng ta tổn thất thảm trọng, người Mã gia và Kim gia cơ hồ tổn thất một phần ba.”
“Hơn nữa, còn có một việc, liên quan đến sinh tử của chúng ta, ngươi cũng nên biết.” Mã Văn Thanh nói xong, từ trong ngực lấy ra một trang giấy, đưa cho Trần Ngọc.
Trần Ngọc vừa nhìn đã biết là tờ giấy viết tên của bọn họ, nghi hoặc nhìn Mã Văn Thanh, mở tờ giấy ra. Lại phát hiện những cái tên ở mặt trước đã ít đi, phía sau có thêm sáu, bảy tên.
Trần Ngọc gắt gao nắm chặt tờ giấy trong tay, không xác định hỏi: “Ngươi lại nhặt được trang giấy khác?”
Mã Văn Thanh lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Vẫn là tờ giấy khi đó, người chết tên liền chuyển ra đằng sau. Ta kháo, theo như cái này thì, lời nguyền của tờ giấy này có thể là thật.”
-END 110-