Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 124 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


A Thổ kinh hô một tiếng, đưa tay ra đã không còn kịp nữa, trơ mắt nhìn Trần Ngọc ngã xuống. Mã Văn Thanh nhớn nhác mắng một câu, nhảy xuống theo.



Một bàn tay bên cạnh nhanh chóng kéo dây cương, con lừa vẫy vẫy đầu, nghiêm chỉnh ngừng lại. A Thổ liếc mắt nhìn Liên Sinh tự tiếu phi tiếu, vì bản thân không nghĩ tới, sắc mặt đỏ lựng. Vội vàng nhận lấy dây cương, quay đầu lại, Trần Ngọc đã được người đỡ, chỉ có điều không phải là Mã Văn Thanh vừa mới nhảy xuống cùng mà lại là tiểu ca giống như khối băng ở cách xa bọn họ.



A Thổ trong lúc vô tình để ý thấy Phong Hàn đi cùng đám người Lạc Thanh và Vưu bộ trưởng, nhất thời hoảng sợ, khoảng cách như vậy, hắn rốt cuộc làm sao tới được đây…



“Ngồi ở đây mà ngươi cũng có thể rớt xuống? Nói đi, tiểu tử ngươi có phải đang suy nghĩ chuyện tốt gì không thể để người khác biết được hay không ―― kháo, ngất thật à?” Mã Văn Thanh vừa cười nhạo vừa ngó nhìn Trần Ngọc có bị thương không, thấy khuôn mặt của Trần Ngọc, nhất thời nóng vội sợ sệt quay đầu lại gọi: “Lão Lương! Lão Lương, ngươi mau qua đây xem thử, tiểu Trần Ngọc có làm sao không!”



Lão Lương là người của Trang gia, đồng thời là y sỹ trong đội, thấy thế liền đi đến, cầm theo một hòm thuốc đơn giản.



Phong Hàn nhíu nhíu mày, cánh tay đỡ lấy Trần Ngọc giật giật, tận lực để cho Trần Ngọc dựa vào người hắn, dùng tay còn lại sờ sờ trán Trần Ngọc.



Thế nhưng, khi Phong Hàn cùng lão Lương chưa kịp chạm vào Trần Ngọc, Trần Ngọc đã chậm rãi mở mắt ra, có vẻ mê mang nhìn Phong Hàn và những người xung quanh, hỏi: “Sao lại ở đây? Các ngươi, làm cái gì vậy?”



Mã Văn Thanh cười ra tiếng: “Tiểu Trần Ngọc, có chuyện chính là ngươi, ban ngày ban mặt tự dưng ngất xỉu, lúc nào thì đã hóa thân thành Trần muội muội vậy?”



“Sao có thể?” Trần Ngọc không dám tin, mặc dù không được như Liên Sinh và Thẩm Tuyên, cậu bình thường vẫn kiên trì rèn luyện, thân thể cũng không tệ, ít nhất nhiều năm qua chưa sinh bệnh tật gì. Hơn nữa, mới chục ngày trước cậu bị Trầm Tuyển ném vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tuyệt đối không có vấn đề.



Lão Lương vẫn làm vài kiểm tra đơn giản cho Trần Ngọc, tốn mấy phút, rồi cất dụng cụ đi, nói: “Tiểu Trần gia, quả thật không sao, có điều, nếu như không thoải mái, nhất định phải gọi ta. Còn nữa, ngươi tốt nhất đợi chuyến đi này kết thúc thì nên đến bệnh viện kiểm tra một lần.”



Trần Ngọc trợn mắt nhìn lão Lương, cuối cùng cậu đành phiền não vò đầu bứt tai, không nói gì, chính bản thân cậu cũng không xác định.



“Ngươi không sao chứ?” Phong Hàn theo dõi cậu, khó có được mở miệng hỏi thăm.



“Không sao hết, ta bảo đảm không sao cả.” Trần Ngọc lập tức vứt mọi lo lắng sau đầu, vui vẻ trả lời, cặp mắt đang chăm chú nhìn vào cậu kia khác với sự lạnh nhạt bình thường, bên trong có chân thành cùng quan tâm, mặc dù cơ hội nhìn thấy không được nhiều lắm, vẫn làm cho cậu giật mình.



Trần Ngọc khóe miệng khẽ giương, vì để không cho Phong Hàn nhận ra, cố gắng khống chế nụ cười của mình, nói: “Có lẽ do tinh thần không tốt, quá mệt nhọc.”
A Thổ giật mình tỉnh lại, lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về, trong miệng lầm bầm, “Ngươi nói đúng, nhân lúc Nãi Bảo lão phụ còn chưa phát hiện ta, ta phải nhanh đi thôi. Như vậy, khi nào các ngươi xuống núi thì gọi ta, ta tới đón các ngươi.”



Lưu A Thổ ở lại đây vừa không thực tế vừa bất tiện, đám người Trần Ngọc cũng không nhiều lời, nhìn hắn vội vội vàng vàng đánh xe lừa xuống núi.



Bởi vì đã sắp chạng vạng, hôm nay không thể xuống nước được. Lạc Thanh và đám người Vưu bộ trưởng thăm dò địa hình bên hồ, xem thử nơi nào xuống nước dễ dàng.



Hồ Kính Thủy tên rất hay, mặt hồ quả thật cũng phẳng lặng như một cái gương, nhưng mà rất đục, căn bản không thấy tình hình dưới nước, điều này khiến việc xuống nước thêm phần khó khăn.



Trần Ngọc cũng muốn tìm vị lão phụ kia hàn huyên một chút, nhưng cho đến lúc bọn họ ăn cơm tối, Trần Ngọc vẫn chưa thấy vị lão nhân đó trở lại, chỉ có thể bỏ ý nghĩ này đi.



Đêm đó, an bài nhiều người gác đêm xong, mọi người liền nghỉ ngơ.



Phong Hàn cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với đám người Lạc Thanh, đi về phía căn lều của Trần Ngọc. Gần đây mấy cuộc thảo luận như vậy, mấy người ghé vào một chỗ không biết đang nghiên cứu cái gì. Mã Văn Thanh tò mò, thúc giục Trần Ngọc hỏi thử, Trần Ngọc không ít lần muốn hỏi thăm, nhưng thường thường một ánh mắt của Phong Hàn là có thể khiến Trần Ngọc, báo con, cùng thằn lằn toàn bộ câm lặng.



Trần Ngọc mơ mơ màng màng biết có người nằm xuống bên cạnh, cảm thấy quen thuộc, cũng không động đậy.



Đến nửa đêm, Trần Ngọc tỉnh giấc, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, cậu thậm chí còn không mơ thấy ác mộng gì. Trong lều có tiếng hít thở rất nhỏ, trừ Phong Hàn, trong lều còn có ba người, Mã Văn Thanh, A Cát, Liên Sinh. Mà người bên cạnh cậu lặng yên không một tiếng động, chỉ có ấm áp nhàn nhạt nhắc nhở cậu có người nằm bên cạnh mình.



Trần Ngọc híp mắt nhìn đỉnh lều, tiếp tục thấy buồn ngủ.



Đúng lúc ấy, bên ngoài chợt vang lên tiếng cho sủa, tiếng đàm luận rầm rì của tiểu nhị gác đêm ngoài lều cũng ngừng lại.



Trần Ngọc cả kinh, theo bản năng giơ tay lên nhìn đồng hồ, đúng 3 giờ sáng.



-END 125-