Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 125 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Bên ngoài trừ tiếng chó sủa, không còn thanh âm nào khác, đối lập rõ ràng khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Trần Ngọc trợn mắt nhìn đỉnh lều tối thui, không đoán được đã bao lâu, tiếng chó sủa vẫn còn tiếp tục. Có lẽ là do cậu quá mức khẩn trương, chỉ mới qua hai ba phút mà thôi. Không thể nói tại sao, tiếng cho sủa kia làm Trần Ngọc trong lòng rất bất an.
Khi cậu không nhịn được muốn giơ tay lên xem đồng hồ lần nữa, lật người ngồi dậy.
Mặc quần áo tử tế, Trần Ngọc theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trong bóng tối một đôi mắt phát sáng đang vô thanh vô tức chăm chú nhìn cậu.
Trần Ngọc sợ hết hồn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, có Phong Hàn ở đây, xem ra không cần đánh thức những người khác. Trần Ngọc lục từ trong balô ra hai khẩu súng, nhét một khẩu vào tay Phong Hàn, hạ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài xem thử.”
Phong Hàn gật đầu, tiện tay cầm lấy đèn pin mắt sói, chân dài duỗi ra, đã đứng dậy, lặng yên không một tiếng động tiến về phía trước.
Trần Ngọc đang cẩn thận vòng qua Mã Văn Thanh mất hết cả hình tượng khi ngủ, đột nhiên cảm thấy ống quần bên phải trầm xuống, cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Mập vừa dụi vừa ngẩng mặt nhìn cậu, còn lao lực dùng một móng vuốt túm lấy ống quần Trần Ngọc. Trần Ngọc làm động tác chớ có lên tiếng, ý bảo nó đừng quấy rối.
Giống như đứa trẻ luôn tò mò với tất cả những gì mà người lớn làm, cặp mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng của Tiểu Mập lập tức lóe sáng, loại hành động lén lén lút lút này của Trần Ngọc càng làm cho nó cảm thấy hưng phấn cùng kích thích, lông của nó thậm chí đã bắt đầu dựng đứng lên.
Trần Ngọc khựng lại, mang theo tươi cười quan sát Tiểu Mập, vươn tay với nó, “Nghe đây, nếu như bây giờ ngươi muốn cùng ta đi ra ngoài, thì đến lúc đó phải giúp ta. Có lẽ ngươi đã đủ lớn để đối phó với con chó ngoài kia.”
Động tác bổ nhào về phía ngực Trần Ngọc của Tiểu Mập lấy tốc độ cùng góc độ quỷ dị thu lại, do dự nhìn Trần Ngọc một lát, sau đó xoay người trèo lên trên bụng Mã Văn Thanh, cuộn thành một đống, làm như mình chưa từng tỉnh dậy.
Trần Ngọc khóe môi nhếch lên thành nụ cười khi đại nhân lừa gạt trẻ nhỏ thành công, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai người khác trong lều đều mở mắt.
Liên Sinh ngáp một cái, nói với A Cát, “Phải có người ở lại, luôn có kẻ trời sập xuống cũng không ảnh hưởng gì đến giác ngủ của hắn.” Vừa nói vừa liếc Mã Văn Thanh, lại tiếp: “Tiểu huynh đệ, ngươi đi cùng họ đi, ta ở lại đây coi chừng.”
A Cát không phản đối, mục đích lớn nhất của cậu chính là bảo vệ Trần Ngọc, yên lặng đứng dậy, đi theo phía sau hai người.
Bên ngoài lều, mấy tiểu nhị phụ trách gác đêm đang kinh hãi nhìn chằm chằm ra xa, trong tay nắm chặt khẩu súng, thấy Phong Hàn và Trần Ngọc bước ra, khẩn trương trên mặt nhất thời giảm bớt không ít.
Con chó ở bên hồ ô ô kêu hai tiếng, quay đầu lại chạy về căn nhà gỗ, dùng đầu đẩy cánh cửa, vào trong căn nhà tối đen.
A Cát cắn răng nghiến lợi kéo Trần Ngọc cách xa khỏi cái hồ, an tĩnh nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần lo lắng, Phong Hàn nhất định sẽ trở lại.”
“Không phải ta đang lo lắng cho Phong Hàn.” Trần Ngọc sắc mặt khó coi giải thích, “Ta đang đợi lão phụ trở lại, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông.” Sau khi cùng lão nhân nói đôi câu, bí ẩn trong lòng Trần Ngọc ngày càng nhiều.
A Cát lo lắng nhìn Trần Ngọc, há miệng, nhưng không nói gì, chỉ đứng phía sau cậu, cùng cậu chờ.
Trần Ngọc cuối cùng cũng không đợi được đến lúc Nãi Bảo lão phụ trở lại, hơn mười phút sau Phong Hàn ướt đẫm lộ ra khỏi mặt nước, thấy ánh mắt lo lắng của Trần Ngọc, lắc đầu, nói: “Dưới hồ có thứ gì đó, ta không đuối theo. Vật kia động tác rất nhanh, hơn nữa, bơi lội ở hồ nước này có chút lao lực.”
Kéo Phong Hàn lên, Trần Ngọc mím môi lại nhìn mặt hồ lần nữa, lâu như vậy còn chưa lên, lão nhân kia còn có thể trở lại hay không?
Không chờ đợi thêm nữa, ba người trở về lều trại, tiểu nhị gác đêm trông thấy bộ dáng của Phong Hàn, vội đung nước nóng.
Trần Ngọc cảm thấy lạnh thay cho hắn, nhưng Phong Hàn lại như không có cảm giác gì, trở về thay quần áo, lắc đầu cho hết bọt nước, không chút do dự chui vào túi ngủ ấm áp của Trần Ngọc.
Trần Ngọc lập tức rùng mình, cánh tay đưa ra muốn đẩy khi đụng tới Phong Hàn, trong nháy mắt liền thu trở về. Phong Hàn cả người lạnh lẽo, tựa như lúc mới gặp cậu, như một máy điều hòa thiên nhiên, nhưng Trần Ngọc có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang đập, đây là việc mà trước khi vào sơn động ở Tây Tạng không hề có.
Mỗi lần cảm nhận được như vậy, trog lòng Trần Ngọc liền vô cùng thư thản, bất luận trước kia cậu đã làm gì, đầy đều là cậu trả lại.
Chỉ cần Trần Ngọc cậu ở đây, cậu sẽ không lấy bất kỳ cái gì từ Phong Hàn, Phong Hàn tuyệt đối sẽ không sao cả.
Không, không thể để như vậy, người áo đen trước kia sẽ không quay lại, cậu sẽ không để người gây tổn thương cho Phong Hàn quay trở lại. Một ngày nào đó, cậu sẽ biết rõ mọi chuyện, rồi đem tất cả mọi thứ, đều trả lại Phong Hàn.
Nếu như khi đó –
-END 126-