Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 127 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Kết quả này, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Tiểu nhị nơm nớp lo sợ đáng thương kia được phủ thêm áo khoác, đỡ lên trên bờ. Nhưng hắn hiển nhiên không thể khôi phục ngay được, thậm chí sau này có tỉnh táo như cũ hay không còn là vấn đề.



Cho nến kết quả lần xuống nước thăm dò này, sau khi hao binh tổn tướng, bọn họ đối với những thông đạo kia vẫn không biết gì cả.



Sau khi sợi dây được kéo lên, lúc những người khác còn chưa có phản ứng, Phong Hàn đã nhanh chóng nhảy xuống, hắn thậm chí còn không mặc đồ lặn. Hai mươi phút sau, dưới sự lo lắng chờ đợi của mọi người, Phong Hàn cả người ướt đẫm trồi lên khỏi mặt nước.



Hắn lắc đầu, nói: “Ta bơi qua những thông đạo kia một lần, có thể khẳng định, bên trong không có người sống.”



Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên tương đối khó coi. Ngày thứ nhất ở bên hồ, đã tổn thất sáu người, đây là chuyện chưa từng xảy ra, đồng thời lại một lần nữa chứng minh ngôi mộ lần này không đơn giản, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.



“Khi không nắm chắc, có lẽ nên nghĩ biện pháp an toàn trước, chúng ta không thể cử thêm người xuống đó, nếu không lúc đến được ngôi mộ, chúng ta sẽ chỉ còn lại vài người.” Trong trầm mặc, Mã Văn Thanh mở miệng đầu tiên.



“Bây giờ chỉ có thể như vậy, chỉ có điều – chúng ta không có nhiều thời gian.” Lăng Vân do dự lên tiếng, cô cũng rất buồn bực, người đi theo Phong đều hiểu rõ, đối với Phong mà nói, thời gian vô cùng gấp gáp; hơn nữa, chỉ cần nhiệm vụ lần này không hoàn thành, Lạc Thanh vẫn sẽ ở đây, đó là chuyện mà Lăng Vân khó có thể chấp nhận.



“Nếu nói đến lo lắng sốt ruột, ta và Trần Ngọc tuyệt đối không thoải mái hơn so với ngươi.” Mã Văn Thanh liếc nhìn cô một cái, lãnh đạm đáp.



Bởi vì quan hệ với Phong Hàn, Lăng Vân cũng không còn ngần ngại tiếp xúc với Mã Văn Thanh, sau khi thanh niên cợt nhả này dùng phần lớn thời gian để lấy lòng cô, cô nhận ra người này căn bản trông thấy nữ nhân xinh đẹp liền sáp lại gần, đây là cái loại mà Lăng Vân ngứa mắt nhất.



Nhưng lúc này, bị Mã Văn Thanh bĩu môi đáp trả, cảm giác rất không thoải mái, Lăng Vân trợn mắt nhìn Mã Văn Thanh một cái, nhớ đến tình trạng của Mã Văn Thanh và Trần Ngọc, cuối cùng không nói thêm gì nữa.



Vừa đặt chân tới nơi, còn chưa bắt đầu làm việc, liền lọt vào bế tắc, ai nấy đều buồn bực.



Lạc Thanh quan sát mọi người, chợt nói: “Xuống sáu người, năm người không quay lại, người phía đông được vớt lên, chứng tỏ, phía đông có thể là lối đi chính xác.”



Vưu bộ trưởng nhíu mày, chỉ vào cái người thần chí mơ hồ bị cả đám tiểu nhị vây vào giữa trấn an hỏi: “Vậy giải thích thế nào về hắn?”



Lạc Thanh cười cười, đáp: “Đã tìm thấy lối đi, không có nghĩa là an toàn. Tương tự, người đi xuống khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau. Trong mắt của ta, vị tiểu nhị này biến thành bộ dáng như vậy, nói không chừng do bản thân hắn quá yếu kém.”



Nói tới đây, Lạc Thanh quay đầu lại nhìn về phía Phong Hàn: “Phong, kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, ta xuống đó xem thử.”



Phong Hàn cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, Lạc Thanh nhìn hắn một lúc, xoay người đi về phía nơi đặt đồ lặn.



Trần Ngọc nhíu mày, cho dù cậu trì độn, cũng có thể phát hiện, ánh mắt Lạc Thanh nhìn Phong Hàn không khác mấy với ánh mắt A Cát khi nhìn cậu, thỉnh thoảng còn có thể thấy được từ trong cặp mắt đen láy ấy sự nóng bỏng thâm trầm.



“Đợi đã.” Phong Hàn nhàn nhạt lên tiếng, lúc này Lạc Thanh đã chạy tới bên hồ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thanh, Phong Hàn nói: “Lát nữa ta đi.”
Sau khi bọn họ xuống nước, vui mừng nhận ra, trở lực dưới nước rõ ràng so với ban ngày giảm đi nhiều, hơn nữa, nước xoáy cơ hồ đã biến mất.



Trong nước vẩn đục, bọn họ cố ý bật hai đèn pin. Lặn xuống đại khái hơn chục thước, thì đến được thông đạo phát hiện ra vào ban ngày.



Tiểu nhị dẫn đầu ở trên nham bích tìm kiếm một hồi, sau đó quay đầu lại ra hiệu bằng tay với mọi người, chui vào trước. Đến lượt Trần Ngọc, cậu mới phát hiện cửa vào thông đạo trên nham bích là một phiến đồng xanh đặc biệt dày.



Đại khái chính giữa có một cơ quan tương tự như cái kích, khi lấy tay đẩy cái khoen cự đại trên phiến đồng xanh, ở chính giữa sẽ có một khối di động lên trên, cho đến lúc xuất hiện một cửa động cao chừng một mét. Người phía trước chui vào đồng thời người phía sau đón lấy, tiếp tục đầy cái khoen.



Trước ki đi vào A Cát quay đầu lại liếc mắt nhìn, cánh tay kéo lấy Trần Ngọc, tựa hồ ý bảo cậu đừng lo lắng. Trần Ngọc gật đầu với A Cát, kẹp giữa A Cát và Phong Hàn, là vị trí an toàn nhất. Nhưng từ lúc xuống nước đến giờ, Trần Ngọc vẫn một mực cảm thấy bất an không giải thích được. Có lẽ là bởi không đợi được điện thoại của Kiều Dật, cũng lời phiên dịch những thứ kia.



Hít vào một hơi thật sâu, chờ A Cát đi vào, Trần Ngọc cũng cúi người chui theo.



Sau khi Trần Ngọc vào cửa, phát hiện là một thạch thất không lớn, nơi bọn họ tiến vào địa thế thấp, đi lên trước vài bước, chợt xuất hiện một đài cao, ba người tiến vào đầu tiên đều đang vây quanh cái đài đó.



Trần Ngọc bởi vì từ nhỏ đã thành thói quen, sau khi vào cửa liền xoay người nghiên cứu phiến đồng xanh bên sườn, đợi đến lúc thấy cái khoen đồng đạng mới yên tâm. Nếu không chốc nữa vào hết đây, không ra được, sẽ phiền toái lớn.



Trong thời gian cậu nghiên cứu, Phong Hàn và Lạc Thanh cũng tiến vào. Cửa đồng xanh nặng nề rơi xuống, bởi vì cánh cửa, sáu người đều cởi dây thừng an toàn trên người ra, thắt ở cạnh cửa. Thạch thất này thiết kế tương đối xảo diệu, nước hồ lúc bọn họ đi vào theo mấy đường thóat nước ở hai bên sườn với địa thế thế thấp chảy đi hết, cho nên, trong thạch thất không có nước.



Đám người Trần Ngọc cũng đến gần cái đài, lúc này mới phát hiện trên đài có một cửa vào khác xuồng phía dưới, đây mới thực sự là cửa vào thông đạo đi.



Cửa vào tối thui, không có cánh cửa. Sáu người liếc mắt nhìn nhau, trước cùng ném thanh ánh sáng lạnh xuống, chỉ thấy bên trong ánh sáng chói mắt, sau dó ngoằn ngoèo một hồi, thông đạo lại khôi phục bóng tối như cũ.



Không có bất cứ động tĩnh gì, ngoại trừ ánh sáng chói mắt đến bất hợp lý.



Tiểu nhị dẫn đầu đã bắt đầu đi vào trong, tiếng bước chân của hắn cẩn thận mà vững vàng, thoạt trông cũng không có nguy hiểm.



Người phía sau cũng lục tục kéo nhau vào, khi cả sau người đều ở trong thông đạo, thông đạo chợt sáng như ban ngày. Trần Ngọc chờ đến lúc ánh mắt thích ứng, nhìn sang hai bên, nhất thời lấy làm kinh hãi.



Trong đầu cậu nháy mắt nhớ lại câu nói đêm hôm qua của Nãi Bảo lão phụ, vội cởi mũ bảo hộ ra hét lên: “Đừng nhìn vào gương!”



Hai bên thông đạo, tất cả đều là gương.



-END 128-