Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 128 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Cho dù như vậy, hai người phía trước vẫn phát ra tiếng thét chói tai, nhất là Hồ Tử, trong thông đạo an tĩnh thanh âm thê lương càng thêm hãi hùng. A Cát lui về sau hai bước, nắm thật chặt lấy tay Trần Ngọc.



Sau khi Trần Ngọc hô câu kia xong, cũng không kịp thu hồi ánh mắt, ở trong thông đạo không được coi là rộng rãi này, đối với những nơi tăm tối khác, khu vực được ánh sáng đèn pin chiếu xạ dị thường sáng ngời. Bọn họ có thể thấy rõ ràng, bóng người trong gương tuyệt đối không chỉ có sáu, thật ra việc này cũng rất bình thường, dù sao bóng người trong gương bên trái và bên phải chỉ giới hạn với mấy người đối diện với gương.



Mới vừa nãy, Trần Ngọc tinh mắt phát hiện, cách không xa bên trái phía trước bọn họ, trong gương còn có một bóng người khác, vào lúc này Trần Ngọc thậm chí có phần buồn bực ánh mắt của mình quá nhạy bén, cậu thậm chí còn trông thấy cái bóng kia so với tất cả bọn họ thấp hơn một đoạn.



Nếu như gần thêm chút nữa, là có thể nhìn ra tại sao thấp như vậy – Trần Ngọc cố gắng đem tầm mắt của mình từ trong gương thu trở lại, đồng thời thầm nhắc nhở hai lần nơi đó không có gì cả, rồi run rẩy cất tiếng nói: “Nhất định đừng soi gương, những gì có thể thấy đều là ảo giác. Bây giờ chúng ta đề cao cảnh giác, theo thông đạo tiếng về phía trước, mau sớm tìm được cửa ra.”



Tiểu nhị dẫn đầu rốt cuộc trấn định lại, ít nhất so với Hồ Tử phía sau hắn mạnh mẽ hơn nhiều, Hồ Tử đến hiện tại vẫn là một bộ hận không thể chạy trở về, hai chân run lẩy bẩy.



Sau khi nhận ra không thể không hành động, liên tục không ngừng dặn dò tiểu nhị dẫn đầu: “Lão Bát, ngươi đi đầu, nhất định phải cẩn thận, có chuyện nhớ nhanh chóng lui về sau hồi báo.”



Người phía sau không nhìn thấy tình huống phía trước, Trần Ngọc phát hiện ba người đi đầu đều cẩn thận tiến lên, tuyệt đối không nhìn sang hai bên, như vậy ít nhất bảo đảm được tốc độ. Không biết có phải vì trong lòng cực độ khẩn trương hay không, trừ ban nãy Trần Ngọc nói hai câu với Hồ Từ, cư nhiên không còn ai lên tiếng nữa.



Thông đạo không hoàn toàn thằng tắp, mà kéo dài dọc theo nham bích, thỉnh thoảng lại rẽ sang hướng khác, vì tất cả lối đi đều dốc, mới có thể nhận ra là đang đi xuống.



Tiếng bước chân sau lưng Trần Ngọc rất nhẹ, nhưng biết Phong Hàn vẫn ở đằng sau, cậu lại cảm thấy vô cùng an toàn. Lúc lại đi qua một chỗ ngoặt 90 độ, Trần Ngọc bước nhanh hơn, cậu đã không trông thấy ba người phía trước.



Thầm nhủ trong lòng không thể soi gương, Trần Ngọc nửa giương mắt phán đoán phương hướng, khoảnh khắc đó, cậu liếc thấy trên mặt gương phía trước có một cái bóng, hơn nữa cái bóng đó cũng không phải đối diện với cậu.



Nói cách khác bóng người trong gương này không phải là cậu, nhưng cái bóng vẫn không hề động, tuyệt đối cũng không phải là ba người đắng trước, Trần Ngọc có thể nghe được tiếng bước chân của bọn họ.



Trần Ngọc biết lòng hiếu kỳ của mình rất nặng, cho nên khi nhắc nhở những người khác, cậu càng không ngừng nói thầm với mình. Nhưng hiện tại, cậu ma xui quỷ khiến từ từ ngẩng đầu lên. Cho dù trong lòng rung chuống báo động, cậu cũng không khống chế được động tác ngẩng đầu của bản thân.



Đèn pin trong tay Trần Ngọc mặc dù không bật, nhưng Phong Hàn ở đằng sau cậu có bật, dưới khoảng cách như vậy, chỉ từ sau lưng Trần Ngọc, cho nên Trần Ngọc trông thấy vô cùng rõ ràng.



Cái bóng trong gương quần áo bó chặt trên người, giống y đúc với bộ đồ lặn của bọn họ. Trần Ngọc trong lòng cơ hồ thở phảo nhẹ nhõm, có lẽ, đó chính là cái bóng của cậu hoặc A Cát ở phía trước.



Nhưng đợi đến lúc cậu hoàn toàn ngẩng đầu lên, Trần Ngọc mới biết mình lầm rồi. cuối cùng cậu cũng hiểu được sở dĩ bóng người kia thấp hơn tất cả bọn họ một đoạn, là bởi vì không có đầu.



Con ngươi của Trần Ngọc chợt co rút lại, dưới bộ đồ lặn mồ hôi đã tuôn ra ướt lạnh, nhưng cậu không thể quay đầu, cũng không thể lên tiếng.



Trên người cái bóng kia mặc chính là bộ đồ lặn, Trần Ngọc nhớ lại tiểu nhị dò xét ở thông đạo phía đông lúc trở về toàn thân lõa thể, đây có phải là quần áo của hắn hay không? Nếu như đúng là vậy, tại sao bộ quần áo này lại mặc trên thân thể một người không đầu, còn dùng tư thế quỷ dị bám theo họ, hay là nói theo dõi bọn họ?



Nhịp tim của Trần Ngọc càng ngày càng gấp gáp, khi cậu nghĩ mình sắp hít thở không thông, một bàn tay đặt lên bả vai cậu. Bàn tay đó dùng sức, cùng với sự đau đớn trên bả vai, Trần Ngọc rõ ràng cảm thấy bên dưới găng tay mềm mại có một vật hình tròn cứng rắn – người phía sau là Phong Hàn.




“Đem nó mang đi, tối nay không để nó quay về.” Phong Hàn nói, ném một thứ lên đầu Tiểu Mập.



Thanh bốn chân chật vật bò dậy từ trên cái đầu xù lông của Tiểu Mập, mới vừa giật giật, đã bị Tiểu Mập dùng móng vuốt kéo xuống, ngậm vào mồm.



Phong Hàn nhất định đã thừa nhận mình so với Thanh bốn chân quan trọng hơn, hắn cư nhiên để nó trông coi Thanh bốn chân – xác định được địa vị gia đình của mình Tiểu Mập hưng phấn hai mắt phát sáng.



Trần Ngọc lặng yên nhìn Tiểu Mập chạy chầm chậm chạy về phía túi ngủ của Mã Văn Thanh, cũng chui vào túi ngủ.



Phong Hàn giật giật, thân thể theo sát Trần Ngọc, nói: “Nếu như ta không có ở đây, ngươi không được một mình xuống nước.” Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Ta không yên lòng.”



Trần Ngọc đáp một tiếng, đồng thời cố gắng đem tay Phong Hàn mò vào trong quần áo của cậu kéo ra ngoài, nhỏ giọng oán trách: “Ta kháo, bây giờ tình huống nào, ngươi còn có tâm tình này, hơn nữa, còn có người khác.”



Phong Hàn cúi đầu nhìn cậu một lát, tay chằng qua chỉ sờ soạng một lát, cũng không có bất kỳ động tác nào khác, sau đó lẩm bầm mang theo ẩn nhẫn nói: “Ta biết ngươi muốn làm, bất quá bây giờ không có cách nào, nơi này quá chật, ra ngoài ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi…Ngươi toát mồ hôi.” Làn da ôn lạnh nhẵn nhụi sờ rất thoải mái. (vô sỉ lever max)



Trần Ngọc giận đến muốn hộc máu, sau đó cậu phát hiện hỗn loạn trong lòng cùng sợ hãi nhanh chóng nhạt dần. Trầm mặc một lúc, Trần Ngọc không nhịn được giải thích: “Thấy thứ đó rồi, ai cũng sẽ sợ.”



Phong Hàn cúi đầu nhìn mình một chút, do dự có muốn để Trần Ngọc thử một chút hay không, hắn quả thực không có chảy mồ hôi, bất quá như vậy tựa hồ Trần Ngọc sẽ bị đả kích lớn hơn, đồng thời nghiêm túc thầm nghĩ: Trần Ngọc thật sự là quá yếu.



Trần Ngọc hiểu hàn ý trong mắt Phong Hàn, cố gắng đem mấy lời ngươi xác định mình thật sự là con người sao, lão tử mới là người thường có được hay không nuốt xuống bụng, dựa vào Phong Hàn hai mắt nhắm nghiền.



Rạng sáng hôm sau, Trần Ngọc liền tỉnh lại. Sự thật chứng minh, Phong Hàn còn vội hơn cả Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh, lúc Trần Ngọc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Phong Hàn đâu nữa.



Trần Ngọc chán nản mặc quần áo, đi ra ngoài.



Sáng sớm, ngoại trừ tiểu nhị gác đêm, phần lớn những người còn lại còn chưa dậy, dù sao đếm qua cũng giằng co đến hai giờ.



Trần Ngọc đi hai bước, trên đùi chợt nặng, cúi đầu phát hiện Tiểu mập đang thân mật cọ ống quần của cậu, cái đuôi vểnh lên, còn kém phần nũng nịu nữa thôi.



Trần Ngọc nở nụ cười, cười nhạo Tiểu Mập: “Ngươi cũng không phải là chó –’’



Nhắc đến chó, Trần Ngọc chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn nhà gỗ bên hồ.



-END 129-