Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 135 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trong không gian yên tĩnh trống trải, đèn pin mắt sói có thể chiếu sáng cách đó hai trăm thước trở lên, tình huống phía sau cửa đá bọn họ thấy được nhất thanh nhị sở.
Phía sau cửa đá, là một khoảng trống cực kỳ lớn. Đèn pin chiếu rọi, theo tia sáng càng ngày càng mảnh, thế nhưng biến mất trong bóng tối. Nơi đây như vực sâu vô tận, căn bản không nhìn thấy đáy.
Huyệt động có kích thước như vậy, căn bản không thể do nhân công tạo ra, đứng bên cạnh vực sâu do thiên nhiên hình thành, ai nấy đều cảm nhận rõ sự nhỏ bé của bản thân.
Mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất chính là, giữa vực sâu đứng sừng sững một tòa cung điện hùng vĩ, một cung điện bằng đồng xanh ngủ say dưới đáy hồ.
Trần Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm Thanh đồng cung điện, trong đầu “ông” một tiếng.
Cậu không biết người đầu tiên lên Trường Thành, người đầu tiên đến lăng Tần Thủy Hoàng có cảm thụ ra sao, nhưng vào giờ phút này, trông thấy một di tích lịch sự rộng lớn như vậy, loại khí tức bao la vững vàng đập vào mặt, Trần Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng dậy sóng, xúc động muốn rơi lệ.
Cung điện chỉ lộ ra hai tầng phía trên, phía dưới ẩn dưới vực sâu, không nhìn ra được Thanh đồng cung điện này đến tột cùng cao bao nhiêu.
Mà từ chỗ bọn họ đang đứng đến cửa cung điện còn ít nhất 20 mét, tất cả đều là khoảng không. Quỷ dị là, từ hai bên cửa cho đến cung điện, cách mỗi thước lại có một đôi tượng người khổng lồ bằng đồng xanh cao 5, 6 mét, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung.
Những tượng người đồng xanh khổng lồ này hai tay đan vào nhau, bày một tư thế cổ quái đứng sừng sững ở hai bên, tựa như từ cạnh cửa đến cung điện có một con đường rất lớn, bọn họ đứng ở hai bên đường làm vệ sĩ bảo vệ cung điện, hoặc chờ đợi nghênh đón chủ nhân của nó.
“Người khổng lồ phương Đông…” Mã Văn Thanh lẩm bẩm nói.
Mã Văn Thanh nói không sai, tượng người đồng xanh hai bên này cơ hồ giống như đúc với tượng người khổng lồ đồng xanh khai quật được ở Tam Tinh Đôi- khu phong thủy bảo địa thần thánh khó nói thành lời, chỉ có điều tượng người đồng xanh ở đây cao hơn gấp đôi.
Phản ứng lớn nhất phải kể tới A Cát, cư nhiên hai mắt đỏ ngầu, từ từ quỳ xuống.
Trần Ngọc vẫn còn đang thất thần nhìn tòa cung điện kia, sau khi sự khiếp sợ ban đầu qua đi, là cảm giác quen thuộc khiến cậu run sợ trong lòng. Tựa hồ mỗi tế bào trên người cậu đều hào hứng, trở lại, rốt cuộc đã trở lại.
Thứ tình cảm xa lại này, làm cả người Trần Ngọc run rẩy, không cất bước nổi.
So với những người khác, Mã Văn Thanh và Liên Sinh trấn định hơn, Mã Văn Thanh ngồi xổm xuống cạnh cửa, thò người ra sờ sờ phía trước. Sau đó cười lớn, quay đầu cười nói: “Thảo nào thấy quen mắt, tiểu Trần Ngọc, cái này giống với cây cầu trên núi tuyết. Ở đây có đường, những người đồng xanh khổng lồ này thực đứng ở trên nó.”
Dứt lời liền chép miệng, Mã Văn Thanh tiếp tục cảm thán: “Cổ nhân cố làm ra vẻ huyền bí, thật đúng là có thể dọa người ta. Bất quá, cái này so với cây cầu trên tuyết kia hoành tráng hơn. Bên dưới không phải là băng, phỏng chừng là một loại khoáng thạch thủy tinh, mẹ ôi hoang phí biết bao nhiêu a.”
Một lời của Mã Văn Thanh thức tỉnh mọi người ở cạnh cửa, Lạc Thanh lặng lẽ nhìn Phong Hàn, đề nghị: “Đã có cầu, vậy chúng ta nhanh qua, dù sao lần này thời gian cấp bách. Sớm tìm được đồ, chúng ta có thể sớm quay về.”
Phong Hàn nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Trần Ngọc, đi về phía cây cầu.
Trần Ngọc sửng sốt, trong lòng thoáng qua một tia khác thường, theo bản năng đi lên trước một bước, rồi ngừng lại, từ từ lùi ra sau cùng. Cậu không hiểu cái nhìn của Phong Hàn có ý gì, không vui mừng, không chán ghét, không ôn nhu, cũng không lạnh lùng, ánh mắt của Phong Hàn không có bất cứ tia tình cảm nào, nhưng một Phong Hàn như vậy lại làm cho cậu cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Vưu bộ trưởng đi theo phía sau Phong Hàn, sau đó là Liên Sinh và A Cát, Mã Văn Thanh hưng phấn lôi kéo cánh tay của Trần Ngọc, phía sau bọn họ là Lạc Thanh. Đèn pin của Trần Ngọc chiếu xuống dưới, cho dù cậu không sợ độ cao, cho dù đây là lần thứ hai đi trên cây cầu không nhìn thấy này, cậu vẫn như cũ cảm thấy khiếp sợ cùng kinh hãi.
Tư vị đi bộ trên mây xanh như thần tiên, thì ra không phải là điều mà phàm nhân có thể dễ dàng hưởng thụ.
Trang lão đại đã quen ở địa vị cao, cả người không tự chủ toát ra khí thế cường đại cùng uy nghiêm vô hình, Mã Văn Thanh và Trần Ngọc thầm giật mình.
Đúng lúc ấy thì Phong Hàn chợt lên tiếng, “Ngươi chuẩn bị tính toán như thế nào? Lạc Thanh là người của ta, ta sẽ không để cho người khác động đến hắn.”
Trên khuôn mặt bình thản của Lạc Thanh hốt nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn tiến về phía Phong Hàn hai bước, mới quay đầu nhẹ nhàng nói với Trang lão đại: “Được lắm, ta chờ.” Giữa lông mày mang theo châm chọc vô tận.
Trần Ngọc một mực âm thầm quan sát Trang lão đại, cậu cảm thấy Trang lão đại không giống người tốt.
Nhưng nghe thấy lời của Phong Hàn, tầm mắt của Trần Ngọc từ trên người Trang lão đại di chuyển đến bên Phong Hàn và Lạc Thanh bên cạnh. Mỗi lần Phong Hàn cùng người khác nói chuyện, đều bảo cậu là tế phẩm của hắn. Bất quá, khi đó Phong Hàn đối với những người khác lãnh đạm hơn, mình cũng lực chọn xem nhẹ.
Thế nhưng, hôm nay, Trần Ngọc chợt phát hiện, Phong Hàn lại nói Lạc Thanh là người của hắn, trong lòng Trần Ngọc chợt có chút khó chịu.
Trang lão đại nhìn Phong Hàn một lát, nhàn nhạt nói: “Bây giờ đại sự làm trọng, ngươi đã lên tiếng, ta cùng Lạc Thanh ở giữa sẽ nói sau.” Dứt lời quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc, hỏi: “Ngươi đi cùng chúng ta tìm kiếm, còn lại chia nhau ra, có phát hiện thì tập hợp.”
Trần Ngọc không thích Trang lão đại, Phong Hàn, Lạc Thanh và Vưu bộ trưởng cũng không muốn đi cùng hắn, lập tức quyết định tách ra tìm kiếm đầu mối, đợi có đầu mối sẽ liên lạc.
Bọn họ phỏng đoán tầng thứ nhất có thể cũng có bốn cửa, bốn đại điện, còn lại không có gì cả. Mấy người đi thẳng đến tầng hai, mới vừa vào cửa, đã cảm thấy tầm mắt chợt khoáng đạt không ít. Tầng thứ hai ngang dọc mấy thông đạo, xung quanh đều là gian phòng, cửa mỗi gian phòng đều khép, thấy không rõ bên trong.
Vưu bộ trưởng quan sát một phen nói: “Nơi này hẳn không có gì nguy hiểm, vì để tiết kiệm thời gian, chúng ta tách ra tìm, dù sao đều ở đây, nếu có chuyện, kêu một tiếng, cũng kịp tới chiếu ứng lẫn nhau.”
Mấy người đều đồng ý, không còn cách nào, lần này người xuống đây quá ít, đa số tiểu nhị đều ở trên bờ.
Trần Ngọc chọn tiến vào thông đạo bên trái, cậu nghe thấy tiếng tất tất tác tác sau lưngm dư quang khóe mắt thấy một cái bóng màu xanh đang đi dọc theo góc tường. Không khỏi cười cười, cũng không nói gì.
Đến trước cánh cửa đầu tiên, Trần Ngọc cũng không đi vào, cho đến khi tới cánh cửa thứ hai thì ngừng lại. Trần Ngọc không quay đầu, chỉ lên tiếng: “Ngươi một đường theo tới đây, tìm ta có chuyện gì?”
Lúc Trần Ngọc nói chuyện, trên bả vai chợt nặng, Thanh bốn chân rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí nhảy lên trên.
Trần Ngọc cũng không ném nó xuống, cậu xoay người, nhìn Lạc Thanh ở phía sau, tiếp tục nói: “Ngươi có mục đích gì, nói đi?”
lạc Thanh lãnh đạm nhìn cậu, phía sau hắn là giá nến, khuất sáng, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng Trần Ngọc có thể cảm nhận kia tuyệt đối không phải là thiện ý.
Lạc Thanh nhẹ nhàng nói: “Trần Ngọc, thân phận thật sự của ngươi ta biết rõ, đời trước ngươi hại Phong Hàn một lần, còn chuẩn bị hại hắn…một lần nữa, đúng không?”
-END 136-
Bonus mấy tấm hình về hiện vật tìm thấy trong di tích Tam Tinh Đôi để mọi người dễ hình dung:
Đầu tượng người bằng đồng xanh, cao 27cm