Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 136 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Trần Ngọc con ngươi chợt co rút lại, trừng mắt nhìn Lạc Thanh, giống như bị nghẹn ở cổ, một câu cũng không thốt ra được.



Lạc Thanh thấy Trần Ngọc sắc mặt đột biến, khẽ cười cười, hắn thích vẻ mặt này, cảm giác đau nhói trong lòng những ngày qua đột nhiên có một tia thống khoái.



Người trước mắt hắn đây, là người không có tư cách đứng cạnh Phong Hàn nhất, được Phong Hàn tín nhiệm, lấy được tình cảm của hắn, y không xứng với tình cảm của Phong Hàn. Nghĩ đến những chuyện trước kia y làm, cho dù hiện tại y quỳ gối xuống cũng là khinh nhờn Phong Hàn.



Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Thanh vì nhớ lại mà vặn vẹo, trong mắt mang theo thống khổ thật sâu cùng hận ý, mặc dù hắn tận lực khống chế, hiệu quả cũng không mấy rõ ràng.



Lạc Thanh cắn răng, châm rái nói: “Lấy được thứ không nên thuộc về người, không biết buông tay, sẽ bị trời phạt.”



Tay Trần Ngọc có chút run rẩy, nhưng trên mặt cậu cũng không có sự thống khổ cùng áy náy mà Lạc Thanh muốn thấy, trừ lúc ban đầu lóe lên kinh sợ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.



Giương mắt nhìn lướt qua sau lưng Lạc Thanh, Trần Ngọc diện vô biểu tình nói: “Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta tại sao muốn hại Phong Hàn? Ta có được thứ đó, ngươi là chỉ cái gì? Nếu như là tình cảm của ta và Phong Hàn, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, không có quan hệ với ngươi. Ta chỉ muốn biết, ngươi hôm nay tới đây, mục đích là gì? Chỉ nói đến Phong Hàn, những cái khác ta không cần biết.”



Lạc Thanh bị nghẹn đôi chút, nhìn Trần Ngọc khác hoàn toàn so với ở trước mặt mọi người, hắn thậm chí có ảo giác người kia đang đứng ở đây. Suy tính một hồi, Lạc Thanh hỏi một vấn đề cậu không ngờ nhất: “Bây giờ, tình cảm của ngươi với Phong Hàn là thật hay giả? Hay là nói, ngươi bây giờ là đang đóng kịch, thậm chí không tiếc lợi dụng cả thân thể của mình?”



Trần Ngọc cũng không để ý tới sự châm chọc nồng nặc trong lời nói của Lạc Thanh, chỉ lãnh đạm trả lời: “Đó là chuyện của ta.”



Lạc Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi không quan tâm đến thủ hạ của người, tính mạng thần dân của ngươi, giết nhiều người như vậy ta không quản, nhưng người không thể làm có chuyện có lỗi với Phong Hàn nữa. Năm đó, chỉ có hắn- là giúp ngươi vô mục đích. Hơn nữa, nhiều năm qua, ngươi hại hắn thảm như vậy, lấy đi mọi thứ của hắn, ngươi tại sao lại quay lại tìm hắn?! Ngươi vẫn cảm thấy chưa đủ? Nhưng, Phong Hàn đã không còn gì có thể cho ngươi nữa.”



Trần Ngọc nhìn chằm chằm Lạc Thanh, bất động thanh sắc nói: “Nếu như ngươi chỉ là muốn có một câu cam kết, ta có thể đảm bảo với ngươi,ta chưa từng nghĩ sẽ hại Phong Hàn. Hơn nữa, ngươi nói những chuyện kia, ta hoàn toàn không biết.”Trần Ngọc hoàn toàn không hiểu mấy lời Lạc Thanh nói, nhưng cậu biếy điều này rất quan trọng, nếu như có thể, cậu hy vọng từ trong miệng Lạc Thanh moi được chút thông tin.



Lạc Thanh trừng lớn mắt, cuối cùng không nhịn được cười lạnh, giống như Trần Ngọc vừa làm ra một chuyện đáng cười nhất: “Ngươi trước lúc tìm thấy cũng nói như vậy, đừng nhiều lời vô nghĩa. Thế nhưng, Trần Ngọc, lần này ngươi chối cãi vô ích. Nói thật với ngươi, khi người ấy bảo ngươi là y, ta cũng không tin, cho nên ta vẫn chưa nhắc đến với Phong Hàn.”




Lạc Thanh do dự một chút, đáp: “Không, ta đối với hắn là tôn kính.” Suy nghĩ lại cảm thấy chưa đủ, bồi thêm một câu: “Có lẽ ngươi không hiểu, nhưng tình cảm chúng ta dành cho Phong so với ngươi nhiều hơn…”



Trần Ngọc tiếp tục hỏi: “Ngươi bảo ta làm những việc này, là muốn Phong mang các người trở về có đúng hay không?”



“Cúng có thể nói như vậy. Thế nhưng – ’’



“Vậy là đủ rồi.” Tay phải nhấn tắt ghi âm từ điện thoại di động trong túi quần, dám tới đây uy hiếp cậu, không trả lễ sẽ không phù hợp với tính cách của cậu.



Sau đó Trần Ngọc nhíu mày, nói: “Về phần ta có thể rời khỏi Phong Hàn hay không, đây là chuyện giữa ta và Phong Hàn. Nếu như Phong Hàn muốn ta rời khỏi hắn, thì hãy để chính hắn nói với ta.”



Lạc Thanh sắc mặt tối sầm, nhìn Trần Ngọc một lát, “Nếu như ngươi kiên trì được đến lúc nghe hắn chính miệng nói cho ngươi hay.” Xoay người ra khỏi thông đạo, trong thông đạo trống rỗng, không còn ai khác, giống như Lạc Thanh chưa từng tới đây.



Trần Ngọc trực tiếp tựa vào bên cạnh tường, lời Lạc Thanh nói so với cậu tưởng tượng đưa đến tác dụng lớn hơn nhiều lắm. Những lời đó, thật ra thì đã căn bản xác định, Trần Ngọc chính là người áo đen, là đế vương của nước Thục cổ.



Trần Ngọc từ từ giơ tay lên, đối với chuyện xấu cậu làm cực kỳ bi thảm này, cậu cũng không có cảm giác gì quá lớn, vì không nhớ ra. Nhưng nghĩ đến đôi tay này hại Phong Hàn thành như vậy, Trần Ngọc liền không thể khống chế sự thống khổ đến mức hít thở không thông.



Nhưng vô luận Lạc Thanh giấu cậu điều gì, thậm chí Lạc Thanh không uy hiếp cậu, cậu cũng sẽ cử hành nghi thức nghịch chuyển kia.



Cậu sẽ đem những gì mình nợ trả lại hết cho Phong Hàn.



-END 137-