Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 138 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trong bức tranh thứ nhất, người áo đen lẳng lặng đứng trên đài cao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau lưng vạn người quỳ lạy, mấy người dẫn đầu, hướng về phía người áo đen, trong mắt tràn đầy sùng kính.
Giữa đám mây tía liên miên trên bầu trời lơ lửng những dải lụa, những dải lụa này được vẽ ở góc bên trên cùng, rất dễ khiến người ta bỏ qua. Hơn nữa hấp dẫn nhất không thể nghi ngờ chính là giữa không trung có hai vật đang bay, một bộ y phục hoa lệ cùng một viên bảo châu màu xanh.
Nhưng Trần Ngọc cơ hồ khi vừa quan sát liền bị những dải lụa ở trong góc hấp dẫn, có lẽ bức tranh này muốn biểu đạt vị vua lấy được bảo vật. Trần Ngọc trong lòng lại giống như bị mèo cào muốn biết, ai đưa cho vua hai bảo vật này.
Người vẽ tranh không hề dùng thủ pháp khoa trương hay tương tự thần thoại truyền thuyết, bởi vì bức tranh kế tiếp, vị vua áo đen mặc bộ y phục kia bay tới giữa không trung, mà phía sau y, quanh quẩn một con rồng xanh khổng lồ. Bên dưới trở thành chiến trường, con dân của vị vua dẫm đạp lên địch nhân chiến bại, huơ lợi kiếm trong tay.
Trần Ngọc trợn mắt há to mồm nhìn thanh long trên bức tranh này, đây đơn giản là phiên bản lớn của Thanh bốn chân. Trần Ngọc lập tức sờ soạng trên cổ mình, Thanh bốn chân tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Trần Ngọc, đàng hoàng bị cậu túm được, cùng Trần Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ.
So sánh hồi lâu, Trần Ngọc thậm chí còn cầm tiểu móng vuốt của nó lên cẩn thận nghiên cứu, không thể không thừa nhận, Thanh bốn chân quả thật rất giống con rồng trong bức tranh, mặc dù hiện tại trông nó giống với thằn lằn hơn. Khi tay Trần Ngọc dần buông lỏng, Thanh bốn chân nhân cơ hội lại nhảy lên vai Trần Ngọc, tựa hồ sợ cậu mất hứng đem nó vứt bỏ ở đây.
Trần Ngọc lại ngẩng đẩu, chân của cậu đã tự động đưa cậu đến trước mặt bức tranh tiếp theo, đại điển lên ngôi của vua, trên điện chầu huy hoàng chúng thần triêu bái. Trên mặt vị vua không hề có một nụ cười, hắn chỉ đạm mạc nhìn về nơi nào đó trong hư không.
Trần Ngọc lập tức nhận ra thứ vị vua chú ý tới, đó là những dải lụa lơ lửng ở cửa cung điện, thần tiên đưa cho vua bảo vật, đến lấy lại thứ thuộc về mình.
Bức thứ tư, dải lụa đã chiếm hơn phân nửa mặt tranh, tung bay tán loạn, Trần Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được sự nóng lòng muốn lấy lại đồ của người bên ngoài. Thế nhưng phía bên kia của bức tranh, vị vua áo đen lại đem thiên y(y phục của trời) cất đi.
Thần tiên trợ giúp người phàm, nhưng hắn không ngờ con người trời sinh tính cách tham lam, người vốn nên cảm động và ghi nhớ ân đức của hắn hiện tại không muốn trả lại những thứ đó.
Trần Ngọc đi vài bước vào bên trong, tiếp xúc với bức tranh thứ năm, tẩm điện của vua, cửa mở hơn phân nửa, trên mặt người áo đen lần đầu tiên có biểu tình, y dùng ánh mắt vô hạn thâm tình nhìn chăm chú vào bên trong tấm điện, ở cửa, có một dải lụa phất phơ.
Khóa miệng Trần Ngọc nhếch lên thành một nụ cười khổ, lịch sự quả nhiên do kẻ thắng tạo ra, mấy bức tranh đơn giản, miêu tả vị vua được trời cao chiếu cố lấy bảo vật do thần tiên ban cho. Sau khi thành công, vị vua mê luyến thần tiên lại không chịu trả bảo vật cho thần tiên, vì vậy nhốt thần tiên vĩnh viễn ở trong cung.
Giống như truyền thuyết nọ, tiểu tử ngây thơ len lén dấu đi y phục của tiên nữ tới tắm trong hồ, tiên nữ không có cánh để bay về nhà, ở lại cùng tiểu tử trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng sự thật không tốt đẹp bằng câu chuyện xưa đó, Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn đưa lưng về phía cậu cách đó không xa, tiên nữ bị trộm mất y phục không về nhà được, một mực cố gắng lấy lại thứ của mình, thậm chí còn bị người hắn giúp ban đầu tìm mọi cách hãm hại.
Trần Ngọc chỉ cảm thấy trọng trách trong lòng càng ngày càng nặng, một phần nội dung trên tranh nhất định là chân thật, nếu như Phong Hàn chính là chủ nhân của dải lụa, thì cậu rốt cuộc nợ Phong Hàn bao nhiêu? Hơn nữa, Trần Ngọc nhắm mắt lại, cậu còn có sự khó chịu không nói ra được, thân phận của Phong Hàn rốt cuộc là gì?
Chân tướng càng ngày càng gần, Phong Hàn cũng cách cậu càng ngày càng xa.
Phong Hàn đứng trước mặt bức tranh cuối cùng, Trần Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, có chút bối rồi, tiến lại gần. Sau khi đến bên cạnh Phong Hàn, hơi thở quen thuộc hòa trộn vào nhau, Trần Ngọc nhất thời an phận không ít.
Đương nhiên, điều này cũng là một biện pháp tốt để làm xáo trộn tầm mắt, giấu đồ.
Trần Ngọc bắt đầu cẩn thận quan sát bức tranh kia, hoa văn phiền phức hoa lệ, trên tay đeo vòng vàng chói mắt, quan sát thật lâu, rốt cuộc phát hiện, ngực trái bức tranh, cũng chính là vị trí trái tim có chút dị thường.
Trần Ngọc đưa tay vuốt ve vị trí đó, sau đó dụng lực đè xuống.
Phong Hàn xoay người, liền thấy vẻ mặt Trần Ngọc si mê đáng khinh nhìn bức tranh, không khỏi biến sắc, nữ nhân kia cũng không thấy có cái gì hơn người, Trần Ngọc không nhất thiết phải như vậy đi!
Không khỏi mang theo tức giận mở miệng nói: “Ngươi – ’’
Trần Ngọc hoảng sợ nhìn cánh tay mình hãm sâu vào trong tường, mà bức tranh bên ngoài, khi tay cậu chạm vào nháy mắt đã hôi phi yên diệt. Trần Ngọc một mặt đau lòng bức tranh cực đẹp, một mặt lo lắng, cho dù phát hiện đầu mối, cậu còn mạng để đi lấy hay không.
Trong chớp mắt, Phong Hàn đã dùng sức nắm lấy cánh tay Trần Ngọc, mà đối diện, sau khi bức tranh biến mất, lộ ra vách tường bằng đá xanh, bất quá, ở vị trí trái tim của bức tranh, có một lỗ tròn tối đen, tay Trần Ngọc đang vùi sâu trong cái lỗ đó.
Trần Ngọc cảm giác tay mình đang từ từ bị một con quái vật cắn nuốt, dưới tình thế cấp bách, dừng sức giật ra.
Sau lại, cậu cảm thấy tay mình chạm vào một thứ gì đó lạnh như băng, theo bản năng lôi kéo.
Rồi tay của cậu được giải thoát, vách tường trước mặt có một khối lõm xuống hai thước, lộ ra vật giấu ở bên trong.
Trần Ngọc ngây ngẩn nhìn cái hộp trong tường, lại cúi đầu, phát hiện tay cậu hoàn hảo không tổn hao gì.
“Quả nhiên tìm được.” Phong Hàn lạnh lùng nói.
Sau đó lấy cái hộp kia ra, đặt xuống bàn cạnh giường.
Lúc này, người bên ngoài cũng đi vào phòng.
Trần Ngọc nhưng giương mắt nhìn về phía bức tranh còn lại, Ngư Phù không có Vương phi, hay là nói, y không coi trọng Vương phi của mình, trong phòng ngủ của y không có vị trí cho người kia, như vậy trên bức tranh này – ánh mắt Trần Ngọc sáng lên, mặc dù không rõ ràng, trên tay đứa trẻ mặc bạch y rũ xuống bên người, có đeo ba chiếc nhân ám kim sắc.
-END 139-