Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 139 :
Ngày đăng: 07:03 19/04/20
Trần Ngọc có xúc động muốn cười ra tiếng, đứa trẻ mặc bạch y kia rõ ràng chính là Phong Hàn khi còn bé, cậu thực không ngờ, Phong Hàn cũng sẽ có lúc đáng yêu như vậy. Có lẽ dưới ảnh hưởng của tâm lý, sau khi nhận thức, càng nhìn càng thấy giống, cái mũi đôi mắt kia, đều thấy được bóng dáng của Phong Hàn.
Trần Ngọc cố nhịn cười quan sát đứa trẻ mặc bạch y, nhớ lại mới nãy đứng ở đó hơi lâu, vẻ mặt Phong Hàn liền tức giận giống như mình thiếu hắn không ít tiền, trên thực tế, vẫn luôn là Trần Ngọc nuôi gia đình, Trần Ngọc nghĩ đến điểm này, không khỏi ôm hy vọng khi nào mới có thể thay đổi hiện trạng, bao gồm cả địa vị kia.
“Quả nhiên nhóm các ngươi bên này hiệu quả hơn hẳn, nhanh như vậy đã tìm được rồi.” Trang lão đại chọn thời điểm thỏa đáng nhất mang theo người xuất hiện ở cửa.
Phong Hàn cùng Trần Ngọc đều không lên tiếng, vẫn là Lạc Thanh và Vưu bộ trưởng sắc mặt tương đối khó coi, A Cát cũng tiến về phía Trần Ngọc hai bước.
Phong Hàn híp mắt nhìn Trần Ngọc, không khách khí đem Trần Ngọc từ bên cạnh bức tranh kéo trở lại, nói như đương nhiên: “Mở cái hộp này ra.”
Trần Ngọc lưu luyến thu hồi tầm mắt, nhận mệnh trở lại quan sát đầu mối quan trọng được đặt cạnh giường.
Cơ quan trong hộp rất đơn giản, Trần Ngọc chỉ dùng năm giây là đã mở cái hộp ra.
Sườn nắp hộp có hình Vô quan điểu, bên trong lặng lặng có năm tảng đá cùng một chiếc chìa khóa. Năm tảng đá lưu quang dật thải, tràn đầy mỹ cảm thần bí; một chiếc chìa khóa thanh đồng tạo hình quái dị đặt bên cạnh tảng đá.
Người xung quanh lập tức đem lực chú ý tập trung vào trong hộp, Phong Hàn cùng Trang lão đại đều âm thầm tiến về phía trước một bước.
Trần Ngọc ngẩng đầu nhìn hai người, tay mơn trớn Vô quan điểu bên sườn nắp hộp, sau đó dứt khoát thối lui ra ngoài. Hai tôn đại Phật ở kia, Trần Ngọc muốn lấy cái gì tuyệt đối còn chưa đến lượt.
Sau lưng mọi người, Trần Ngọc rũ mắt đứng đàng hoàng, len lén giấu đi tờ giấy trong tay. Đó là lúc cậu thấy có cổ quái, sờ vào Vô quan điểu, miệng chim nhổ nó ra.
Vào thời khắc này, Trần Ngọc càng thêm tin tưởng, Ngư Phù là một người tính toán chu toàn, năm tảng đá trong hộp khẳng định tất cả đều là giả, đồ thật đã sớm lọt đến tay cậu, giống như y muốn cậu lấy được bản bút ký, hoặc tấm bản đồ, hoặc chìa khóa mở ra hộp sắt, đều chưa từng xảy ra sai sót.
Ngoại trừ một việc, Trần Ngọc vẫn chưa khôi phục trí nhớ.
Về phần chiếc chìa khóa trong cái hộp này, Trần Ngọc suy đoán cũng có thể là giả.
“Ta muốn cứu người, đồ cứ để ở chỗ ta.” Trang lão đại giành nói trước.
Phong Hàn thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp lấy cái chìa khóa kia ra. Trần Ngọc đánh cược Phong Hàn biết năm tảng đá là giả, cậu hình như trước đây chưa từng đề cập với hắn chuyện này.
Trang lão đại khó chịu nhìn Phong Hàn lấy chìa khóa đi, cuối cùng điều chỉnh vẻ mặt nói: “Nếu như muốn khởi động nghi thức, đá và chìa khóa thiếu một thứ cũng không được. Còn may chúng ta có cùng mục tiêu, người áo đen là địch nhân của ngươi, cũng là cừu nhân lớn nhất của Trang gia và Đào Sa gia tộc. Đợi đến được đó, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.”
Trần Ngọc giật mình nhìn về phía Trang lão đại, chưa nói đến việc hắn chính là thủ hạ của Ngư Phù Vương, người áo đen khi nào lại trở thành địch nhân của thất đại gia tộc? Trần Ngọc quay đầu, trong bức tranh, Ngư Phù Vương trường thân ngọc lập có một vẻ đẹp khiến lòng người run sợ.
Hiện tại mấu chốt là, tất cả chuyện xấu đều do y làm, nhưng toàn bộ hậu quả đều là Trần Ngọc cậu gánh chịu.
Trần Ngọc trước khi đi nhìn Mã Văn Thanh một cái, sau đó vòng qua “mẫu thân” đi ra ngoài.
Mã Văn Thanh ngơ ngác nhìn Trần Ngọc, ánh mắt Trần Ngọc thương tâm cùng tuyệt vọng rõ ràng như thế, là thứ hắn chưa từng bắt gặp trên người Trần Ngọc.
Đúng là ngoài dự liệu của mọi người, cung điện này cư nhiên lại có địa lao. Cửa bị đóng từ bên ngoài, trong phòng giam âm u lạnh lẽo chỉ có một mình Trần Ngọc. Ngoài cửa là hai tiểu nhị của Vưu bộ trưởng và Trang lão đại canh chừng, phòng ngừa cậu chạy trốn.
Trần Ngọc an tĩnh ngồi xuống trong góc, lấy tay ôm trái tim vẫn không ngừng đau đớn. Sau đó, Trần Ngọc phát hiện bây giờ trong đầu cư nhiên cực kỳ tỉnh táo. Cậu trước lôi tờ giấy ra, bật đèn pin lên soi, thấy rõ chữ viết trên đó: chìa khóa chân chính ở bên trong.
Trần Ngọc ngẩn ngơ, đầu tiên nghĩ đến chiếc chìa khóa Phong Hàn cầm quả nhiên không phải là thật.
Trần Ngọc cúi thấp đầu ngồi trong chốc lát, sau đó từ trong túi lấy di động ra, rõ ràng là chiếc điện thoại “mẫu thân” vừa nãy đã cầm để gọi.
Trần Ngọc khi nhìn thấy hắn đang gọi điện thoại, đã biết ở đáy hồ có tín hiệu, nhất định cái di động này đã trải qua xử lý đặc thù, cho nên, Trần Ngọc cố ý lúc bị áp giải đi ngang qua bên cạnh vị “mẫu thân” kia.
Rất nhiều người biết tay Trần Ngọc rất linh hoạt, nhưng không hề biết gia gia cậu đến tột cùng đã dạy cậu những gì. Có một số thứ, Trần Ngọc chưa từng dùng đến. Sau đó, Trần Ngọc thuận lợi trộm đi di động.
Mặc dù giam Trần Ngọc lại, nhưng không ai nghĩ đến việc thu giữ toàn bộ đồ vật tư trang của cậu.
Trần Ngọc diện vô biểu tình xem xét chốc lát, sau đó gọi một cuộc điện thoại, ba hồi chuông vang lên, điện thoại được thông, bên kia không có ái nói chuyện.
Trần Ngọc nhanh chóng mở miệng nói: “Ngươi giúp ta tra một chút, ngày 12 tháng 3, ta đến câu lạc bộ A, cùng một người áo đen ở trong một bao sương, người giám thị ta là ai; còn có ai đến bệnh viện S điều tra tài liệu ta sinh ra. Chớ nói với ta ngươi không tra được, phải nhanh, ta cần dùng.”
Lúc này trong điện thoại di động rốt cuộc có người đáp lời, một thanh âm miễn cường nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ vĩnh viễn không chủ động gọi cho ta, thù lao làm sao trả?”
Trần Ngọc trầm mặc chốc lát, “Vẫn là câu nói kia, vật để ngoài thân, ta sẽ không đáp ứng giúp ngươi toàn bộ xử lý. Nhưng mấy thứ ở chỗ ta, ngươi muốn cũng có thể lấy, nhưng chưa phải bây giờ.”
“Được.” Bên kia sảng khoái trả lời, sau đó hỏi lại một câu: “Giọng nói của ngươi sao nghe có gì không ổn? Sốt ruột như vậy?”
Trần Ngọc nhắm mắt lại: “Ta hiện tại có thể nguy hiểm đến tính mạng, ngươi nói có nên sốt ruột không.”
Người kia không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Ngọc ngẩng đầu lên, khi muốn thu lại điện thoại, phát hiện cửa mở, một người đang đứng đó nhìn cậu.
-END 140-