Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 142 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Người áo đen chợt mở mắt ra, không thoải mái thở hổn hển, bốn chân Thanh hai cái móng vuốt túm lấy tóc của y, nâng đầu không ngừng cọ vào mặt y.



Khương Dương không quan tâm đến quái vật trong ao máu đang kêu gào thảm thiết, đi tới cẩn thận hỏi: “Ngài không sao chứ?”



Người áo đen dùng tay đỡ trán, thống khổ lắc lắc đầu, sau đó hữu khí vô lực đáp: “Không, ta tuyệt đối không sao cả.”



Mặc dù người áo đen khẳng định, Khương Dương vẫn hết sức lo lắng nhìn y, biểu hiện của y tuyệt không giống như không có chuyện gì.



Người áo đen vừa xoa mi tâm, vừa phất phất tay, y thậm chí không thèm quay đầu nhìn người trong ao máu, chỉ nói nhanh: “Giết hắn đi.”



Khương Dương trong nháy mắt liền hiểu, là cái tên trong ao máu khiến chủ nhân không thoải mái, chuyện như vậy, hắn nên vì y phân ưu.



Khi Khương Dương đi tới, người áo đen giương mắt, phức tạp nhìn người trong áo máu, người kia cũng đang nhìn y, cho dù trông rất buồn nôn, ánh mắt của hắn vẫn sáng ngời, sau đó huyết nhân gầm gừ gì đó với người áo đen, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào ấy, căn bản nghe không rõ.



Bất kể ta trước kia đã làm gì, bất kể ngươi đã từng làm gì, yên nghỉ đi, Trần Ngọc trong lòng cảm thán.



Trong thân thể của người áo đen, là Trần Ngọc.



Khoảnh khắc khi Trần Ngọc không còn hô hấp, cậu cảm thấy mình bị nâng lên, sau đó nhanh chóng bắn tới trên người người áo đen. Sau một hồi thiên toàn địa chuyển, cậu phát hiện mình cư nhiên đã vào trong thân thể của người áo đen.



Trần Ngọc vuốt ve bốn chân Thanh, lại nhìn cái gương giắt ở đuôi nó. Nếu như cậu đoán không lầm, ý thức của cậu mới nãy bị hút vào trong gương, trong ấy một mảnh mênh mang, mơ hồ không rõ, mang máng có thể thấy thân ảnh cự đại uốn lượn chiếm giữ.



Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, Trần Ngọc cũng đoán được đó là thân thể của Thanh trong mộ dưới đáy biển. Cái gương này đại khái có thể tụ tập mang theo tinh thần thể, cho nên mình bị Thanh kéo trở lại vào trong thân thể của người áo đen.



Mà bốn chân Thanh hiện tại, phỏng chừng chính là Thanh ở ngôi mộ dưới đáy biển, mượn Chân Ngôn Kính cùng viên ngọc châu bám theo bọn cậu rời khỏi đáy biển, chả trách nét mặt của nó quen như vậy, chả trách nó thấy Chân Ngôn Kính liền không nỡ buông tay.



Khó đề phòng nhất chính là lòng người, bao nhiêu người đã từng là thuộc hạ phản bội lại y, chỉ có Thanh bị giam dưới đáy biển hơn ngàn năm, vẫn như vậy bất ly bất khí.



Nhưng cho dù đã trở lại trong thân thể của mình, vẫn không hề có chút trí nhớ nào của Ngư Phù.



Trần Ngọc vỗ vỗ sủng vật vẫn như cũ nhu thuận trên bả vai, đi về phía thi thể của mình trên mặt đất.



Thấy cỗ thi thể kia, Trần Ngọc chỉ cảm thấy, có lẽ cậu thật sự đã chết. Như vậy, sẽ không còn người gây bất lợi nữa.



Phong Hàn, nếu như ta nợ ngươi nhiều như vậy, thì để ta chết trong ngôi mộ dưới hồ Kính Thủy này đi. Hy vọng trong sinh mệnh của ngươi, người mang lại cho ngươi thống khổ, cùng người chung đụng ngắn ngủi với ngươi, theo thời gian trôi qua, từ từ biến mất.



Mà ta sẽ dùng thân thể này, trả lại tất cả cho ngươi.



Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện chưa bao giờ gặp “ta”.
Chỉ có điều, khi biết Trần Ngọc là Ngư Phù, hắn giận điên lên – hắn không thể tha thứ cho Ngư Phù, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho y.



Nhưng bây giờ, hắn vĩnh viễn mất đi Trần Ngọc. Cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt khiến hắn mất không chế này là gì? So với hôm qua khi biết Trần Ngọc là Ngư Phù còn cường liệt hơn.



Bất luận cao hứng, vui vẻ, hay khó chịu, bi thương, đều là những thứ tình cảm chỉ Trần Ngọc mới có thể làm cho hắn trải nghiệm.



Mặt tường bên kia, tay Trần Ngọc dán lên vách tường, trong lòng thầm nghĩ, Phong Hàn, kết quả như thế, là chúng ta đều không cần phải thống khổ lực chọn nữa?



Phong Hàn lặng yên ôm lấy Trần Ngọc, rời khỏi địa lao, không ai đi cùng hắn.



Mã Văn Thanh ở một gian phòng không có người tìm thấyPhong Hàn, Phong Hàn đã băng bó vết thương cho Trần Ngọc, sau đó nhìn cậu không chớp mắt.



Giống như đang đợi Trần Ngọc tỉnh lại chào hỏi với hắn, cùng hắn tranh cãi, an bài cơm tối cho hắn. Hoặc là nói với hắn, ngươi đừng khi dễ Tiểu Mập nữa.



Mã Văn Thanh cũng không dễ chịu hơn là bao so với Phong Hàn, tình cảm của hắn với Trần Ngọc là không thể so sánh với người khác.



Mã Văn Thanh dùng sức đấm vào vách tường, “Phong ca, bất kể là ai giết Trần Ngọc, ta đều muốn báo thù cho y.”



Đôi mắt của Phong Hàn vẫn như cũ không nhúc nhích, ngón tay hắn phác họa theo khuôn mặt Trần Ngọc, giống như đang vuốt ve.



Cuối cùng, Phong Hàn từ trong ***g ngực lấy ra một hạt châu màu đỏ, đút vào miệng Trần Ngọc.



Mã Văn Thanh há to miệng, lẩm bẩm nói: “Phong ca, ta biết ngươi khó chịu, nhưng A Ngọc thật sự đã – ’’



Một thanh âm run rẩy vang lên từ đằng sau: “Phong, ngươi không thể làm như vậy, y – y đã chết, ngươi không thể dẫ y đi cùng. Ngươi cũng biết, đối với y như vậy không có gì tốt…”



Phong Hàn ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh cạnh cửa một cái, Lạc Thanh run rẩy, ngậm miệng, xoay người rời đi.



Mã Văn Thanh nhìn bóng lưng của Lạc Thanh, trong mắt có suy nghĩ sâu xa, hắn lấy hai chiếc điện thoại Trần Ngọc đưa cho hắn ra, nói, “Phong ca, đây là tiểu Trần Ngọc để lại cho nguơi. Lúc ấy – y giống như dự cảm mình sẽ xảy ra chuyện. Đều tại ta, phải luôn bên cạnh y mới đúng.”



Phong Hàn cầm lấy điện thoại, hắn mở di động của Trần Ngọc ra trước, sau khi nghe xong đoạn ghi âm, diện vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa, rồi nắm lấy tay Trần Ngọc.



Mã Văn Thanh mở ra chiếc điện thoại còn lại, đem những hình ảnh kia mở theo thứ tự.



Khi thấy bức hình cuối cùng, Phong Hàn nhìn thân ảnh đeo nhẫn mơ hồ trên lầu, trầm mặc thật lâu, mới nói một câu: “Y không tin ta.”



-END 143-