Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 143 :

Ngày đăng: 07:03 19/04/20


Mã Văn Thanh quái dị nhìn Phong Hàn đi xa, thật lâu sau mới lẩm bẩm một câu, “Không thể không nói, ở phương diện khác, Phong ca và tiểu Trần Ngọc thật đúng là tâm hữu linh tê.”



Sau đó hắn cúi đầu nhìn Trần Ngọc trên giường, đến bây giờ ngũ quan vẫn xuất sắc như vậy, tóc đen tán loạn bên tai, lông mi rũ xuống, lẳng lặng nằm ở kia, thế nhưng không hề có cảm giác chết chóc, giống như đang ngủ thiếp đi thôi.



Mã Văn Thanh dần dần nắm chặt hai tay, ánh mắt phát lạnh, Trần Ngọc, người hại ngươi đến tột cùng là ai?



Trần Ngọc đương nhiên không thể nào trả lời hắn, cậu trong lúc vô tình tìm thấy gian phòng cất chứa phần lớn các đồ dùng dành cho tế tự, cậu cần tư liệu về nghi thức năm đó. Nhưng nơi này đã bị cậu lật tung mọi ngóc ngách, mà vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.



Trong phòng đại đa số là ngọc khí có khắc đồ án, có lẽ cũng có chữ viết, nhưng căn bản không phân biệt được rõ ràng.



Cuối cùng, Trần Ngọc lật đến một cuộn gấm bạch, gấm này đại khái đã được xử lý đặc thù, sờ vào không phải rất mềm mại, mà trái lại vừa dai vừa bền. Trần Ngọc từ từ mở cuộn gấm ra, trên mặt gấm dài chừng một mét là một bức tranh.



Trần Ngọc quan sát, nhận ra đây là bản đồ Thanh đồng cung điện, hay chính là bản thiết kế năm đó.



Bức tranh này tương đối cặn kẽ, từ cửa đại điện, đến thông đạo Thanh long phía dưới, mỗi một hành lang, một gian phòng, đều vẽ rất rõ ràng.



Trần Ngọc dưới ánh sáng đèn pin nghiên cứu trong chốc lát, không biết tại sao, nơi này cũng không có đèn đuốc chi cả. Cậu sau khi tỉnh lại tới được đây, trừ đại sảnh mỡi nãy Việt và Khương Dương đứng đợi, những nơi khác cũng không có đèn, có lẽ đèn trong đại sảnh là do Việt mang đến.



Tầng thứ tư của cung điện giống như lấy địa lao làm đường ranh giới, bên Phong Hàn bọn họ có đèn, còn bên này thì không.



Quan sát sơ qua một lượt, Trần Ngọc vốn định thông qua bản đồ này tìm ra còn nơi nào cất giữ đồ vật quan trọng, kết quả lại phát hiện có gì đó không đúng.



Trên bản đồ, Thanh đồng cung điện chỉ có bốn tầng, mà bọn cậu bây giờ đang ở tầng thứ tư. Nhưng khi bọn cậu đi xuống, từ khe hở bên cạnh thông đạo Thanh long có thể thấy bên dưới tuyệt đối có thể đi tiếp, thông đạo uốn lượn tựa hồ không có điểm dừng.



Trần Ngọc không khỏi nghi hoặc, bản đồ này rõ ràng rất chi tiết, đến tầng cuối cùng, lại chỉ có nền đất. Vậy tầng thứ năm là sao?



Hơn nữa tầng thứ tư có điểm không giống với những tầng khác, thông đạo mấy tầng trên nối liền với nhau, mà xuống dưới tầng thứ tư, lại phải vòng ra sau, cũng chính là nơi cậu đang đứng, tìm thấy thông đạo Thanh long, mới có thể đi tiếp.



Trần Ngọc không tìm được thứ hữu dụng nào nữa, đi về phía thông đạo Thanh Long thông xuống phía dưới, cậu rất muốn nhìn thử rốt cuộc có tầng thứ năm hay không, hay mấy thứ có liên quan chân chính đến nghi thức phải chăng được giấu ở tầng thứ năm.



Rất nhanh, Trần Ngọc đã tới được cửa thông đạo, bên tay trái cậu, là điểm kết thúc của Thanh long, cách một bức tường đá, không thể từ nơi này lên ba tầng phía trên. Bên tay phải, chính là thông đạo Thanh long thông xuống dưới. Tối đen, còn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.



Trần Ngọc chiếu đèn pin vào khe hở giữa Thanh long và bức tường, quả nhiên phía dưới còn rất nhiều tầng, đây là sao? Chẳng lẽ bản thiết kế cung điện của Ngư Phù là sai?



Sau đó Trần Ngọc lại từ trên lưng rồng chiếu xuống dưới, muốn nhìn thử tấng thứ năm rốt cuộc là cái gì. Đèn pin mắt lướt qua lưng Thanh long khổng lồ, trong bóng tối, ánh sáng cư nhiên co cụm thành một bó, không phát tán ra. Hơn nữa chỉ có thể chiếu sáng đến nơi cách đó chừng chục mét, cho nên không gian cậu có thể thấy tương đối có hạn.



Bóng tối hai bên dị thường quen thuộc, Trần Ngọc không khỏi nhớ lại sơn động ăn thịt người năm nào.



Cậu không thoải mái nhíu mày, đèn pin chuyển sang những nơi khác, sau đó dừng ở một chỗ. Trong bóng tối, trong tầng thứ năm của cung điện tựa hồ có một pho tượng màu vàng, ước chừng cao hai mét.




Biến bạt vữa rồi, là Trần Ngọc thuận miệng bịa ra, cậu nhất định phải bịa ra một thứ tương đối nguy hiểm, nếu không bọn họ sẽ không sốt ruột rời đi, dẫn đến mất mạng.



Trần Ngọc nhìn bọn họ gấp gáp rời đi, mới yên tâm, cõng Nãi Bảo lão phụ tránh trái tránh phải ra ngoài.



Đúng lúc ấy thì phía địa lao vang lên một tiếng nổ.







Từ mặt nước trồi lên, Trần Ngọc thở hắt ra, chân tướng được niêm phong dưới hồ Kính Thủy thật sự rất nhiều, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là những chuyện đối với cậu mà nói không nên nhớ lại thì tốt hơn.



Trần Ngọc cố ý chọn lên bờ ở nơi cách xa tiểu nhị của Trang gia và đám người Lăng Vân, sau đó nhân lúc sắc trời hôn ám trốn vào rừng cây bên hồ. Trần Ngọc lấy tay lau đi bọt nước trên mặt, vô lực tựa vào một gốc cây, nằm bên cạnh cậu là Nãi Bảo lão phụ.



Trần Ngọc thở hổn hển, đem mũ bảo hộ của Nãi Bảo lão phụ tháo ra. Ông chỉ ngất đi thôi, từ nhịp tim xem ra, thì vẫn ổn.



Mặc dù thân thể này của Trần Ngọc tương đối cường hãn, nhưng một đường cõng theo một người, cũng làm cho cậu hiện tại cảm thấy mệt mỏi.



Trần Ngọc sau khi nghỉ ngơi năm phút, bên hồ truyền đến tiếng kêu vui mừng.



Xuyên thấu qua nhánh cây, Trần Ngọc thấy Phong Hàn bọn họ lên tới.



Tiểu Mập vẫn bị Tiểu Tề ôm uy hiếp cắn tay của hắn, Tiểu Tề bất đắc dĩ buông tay ra, Tiểu mập một cước đạp lên mặt hắn, nhảy xuống.



Tiểu Mập uốn uốn éo éo đi về phía đám người vừa lên bờ, nó quyết định chẳng qua chỉ sang đây xem thử, không quan tâm tới bọn họ, muốn chiến tranh lạnh với Trần Ngọc! Muốn chiến tranh lạnh với Phong Hàn!! Muốn cùng Mã Văn Thanh – khoan, khoan đã, hình như ít đi mấy người?



Tiểu Mập chần chờ quan sát tất cả người lên bờ, dùng mũi ngửi ngửi, không có, thật sự không trông thấy Trần Ngọc. Nó không thể tin được nhìn về phía Phong Hàn, không có Trần Ngọc không có bốn chân Thanh! Phong Hàn rốt cuộc đang làm cái gì?!



Trần Ngọc trong rừng cây giơ tay lên, sau đó thấy Tiểu Mập đưa lưng về phía cậu, từ từ đi về phía Phong Hàn.



Lạc Thanh cùng Lăng Vân bước tới, tựa hồ muốn ôm nó.



Trần Ngọc thả tay xuống, mất mát thu hồi tầm mắt, không phải là người kia, Tiểu Mập sẽ không nhận ra cậu.



Bốn chân Thanh nghi hoặc nhìn ra xa, không hiểu tại sao Trần Ngọc không đi qua đoàn tụ với bọn họ. Nhưng nó nhạy cảm phát hiện tâm tình Trần Ngọc chuyển biến xấu, bốn chân Thanh nhẹ nhàng bám lấy bả vai Trần Ngọc, liếm khuôn mặt của cậu.



Trần Ngọc ôm thân thể đã thô to không ít của nó đến trước mặt, cặp mắt to tròn màu vàng không biết làm sao nhìn Trần Ngọc, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.



-END 144-