Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 25 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


Ai là thiếu gia của bọn hắn?



Nhị đương gia sửng sốt, ngay sau đó phát hiện Thẩm Tuyên dùng nhãn thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Ngọc đang bị súng nhắm vào, mồ hôi từ trên đầu hắn lúc ấy cũng chảy xuống theo. Đúng như những gì hắn đã nói, người biến mất trong sa mạc là không thể tìm được. Đám người lái xe quân dụng kia, vừa nhìn cũng đã biết không có thiện chí.



Nhị đương gia xấu hổ cười hai tiếng: “Sao lại nói vậy, thật đúng là đại thủy cuốn trôi Long Vương miếu, hóa ra đều là người chung đường, mau thả ra thả ra!” Sau đó xoay người nhìn Thẩm Tuyên, nói năng khép nép: “Chúng ta là Sử gia chuyên đãi vàng, không biết các vị đây đi theo “con đường” nào?”



Thẩm Tuyên khẽ liếc Trần Ngọc đã được thả ra, cười nhạt nói: “Chúng ta “đi đường” nào không mượn ngươi xen vào, chỉ cần thiếu gia nhà ta vẫn ổn, chúng ta nhất định sẽ không gây khó dễ cho các ngươi.”



Nhị đương gia lôi kéo thăm dò tên phá rối này, trong lòng tuy bất mãn nhưng không dám để lộ ra bên ngoài, chẳng qua vẫn bảo người của mình lui về phía sau đứng, cũng không dám hạ lệnh buông súng xuống. Cho dù không có mấy tác dụng, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng.



Thẩm Tuyên không thèm để ý, bước qua xách Trần Ngọc từ trong tay người kia ra ngoài. Trên dưới quét mắt nhìn một lượt, mặt, tay chân hình như không bị thương, nhưng kỳ quái là, khóe miệng Trần Ngọc đỏ thẫm, còn phiếm chút thủy quang, càng thêm phần dụ hoặc.



Hắn nhẹ nhàng tiến tới bên tai Trần Ngọc hỏi: “Ngươi xem tiền đồ của ngươi, còn chơi trò bắt cóc? Muốn ta trút giận lên ngươi?”



Trần Ngọc cất súng của mình đi, lắc đầu, chỉ là theo chân Thẩm Tuyên quay về. Khi đi qua tên mặt chữ quốc, đột ngột nhấc chân đạp nam nhân kia một cước, kết quả, đá vào chính giữa hai chân hắn, nam nhân lăn lộn trên mặt cát, không ngừng kêu la.



Mã Văn Thanh cùng A Cát nhặt súng trên mặt đất lên, cũng không coi ai ra gì trở về, thấy một cước nọ của Trần Ngọc, Mã Văn Thanh gật đầu khen: “Đá rất hay!”



Lúc đến gần đoàn xe việt dã quân dụng, Trần Ngọc chợt ngừng cước bộ, vừa nãy cao hứng có Thẩm Tuyên tới cứu, bây giờ ngẫm lại, Thẩm Tuyên xuất hiện ở đây, phụ thân nhất định cũng sẽ có mặt, nếu để ông phát hiện ra, mình sẽ thực thảm. Vội vàng quay đầu cười lấy lòng với Thẩm Tuyên nói: “A, Trầm ca, thật trùng hợp a, chúng ta đi du lịch mà cũng gặp nhau, ha ha, các ngươi đang bận rộn, ta đi trước, không cần nói đã gặp ta với phụ thân, sau khi về nhà chúng ta lại ôn chuyện.”



Thẩm Tuyên sắc mặt thâm trầm nhìn Trần Ngọc cất bước đi ra ngoài, mới lên tiếng: “Là sư phó bảo ta tới cứu ngươi.” Một câu nói thành công khiến cho Trần Ngọc đứng khựng lại, Thẩm Tuyên tiếp tục: “Sư phó nhìn thấy ngươi qua ống nhòm, trực tiếp chỉ thị ta tới qua cứu ngươi. Thiếu gia, lần này tránh không thoát, hơn nữa, sư phó rất tức giận.”




Đoàn xe lại bắt đầu lên đường, bởi vì không phát hiện bão cát lớn sẽ xuất hiện, đến xế chiều xe vẫn chạy không ngừng.



Mã Văn Thanh nhìn đoàn xe đãi vàng càng ngày càng xa, vừa lái xe vừa hùng hổ nói, “Cái tên Nhị đương gia kia sao mà biến thái, ngươi lúc ấy cũng nên đá cháu trai của hắn vài phát, dù sao hắn cũng không dám làm gì ngươi.”



Nghe được lời nói của Mã Văn Thanh, tay Phong Hàn vẫn không ngừng thoa thuốc, có điều lại ngẩng đầu liếc nhìn đôi môi Trần Ngọc, Trần Ngọc nhớ tới nụ hôn không thể giải thích nổi nọ, trên mặt có phần mất tự nhiên. Phong Hàn đã lên tiếng: “Bọn họ nơi đó có mùi của người chết, cho dù bỏ mặc bọn họ, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”



Ba người còn lại bị câu nói của Phong Hàn dọa sợ hết cả hồn, Mã Văn Thanh cả kinh nói: “Xảy ra chuyện gì? Còn có người chết?”



“…Có thể bọn họ đào được thứ gì đó cổ quái.”



Thẩm Tuyên đi tới tiếp tế lương thực, ngồi ngay bên cạnh tài xế, mùi thơm thịt bò xộc thẳng vào mũi, bốn người bên này cộng thêm một con động vật lông mao mừng rỡ vạn phần. Mã Văn Thanh cùng tiểu báo tử ăn đến mức cái bụng tròn xoe, cùng một tư thế, một ngửa người ngồi ở phía sau, một ngửa thân ở trên chân Trần Ngọc. Người lái xe đã đổi thành A Cát.



“Trầm ca, các ngươi rốt cuộc đi tìm ngôi mộ thế nào, lúc này còn mạo hiểm vào sa mạc?” Trần Ngọc hỏi dò.



Thẩm Tuyên tức giận, “Không phải ngươi có bản đồ sao? Không nhận ra?”



Trần Ngọc lắc đầu, Trâm Tuyên tiếp tục nói: “Là một toà thành di động trong sa mạc, rất nhiều năm về trước, một nhà thám hiểm người Anh đã từng nhắc tới nó, gọi nơi đó là .”



-END 25-