Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 26 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Trần Ngọc cất tiếng chê cười: “ ? Người nước ngoài thường thích lấy mấy cái tên như vậy, vườn hoa mà thượng đế để lại cho nhân gian không sớm thì muộn cũng sẽ vì sự tò mò và tham lam của loài người mà nhấn chìm xuống địa ngục, trong sa mạc này thì có cái hậu hoa viên quỷ quái gì?”
Thẩm Tuyên mặc bộ rằn ri, đôi chân dài ưu nhã vắt lên nhau, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra tiếu ý, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt của Trần Ngọc, ôn hòa nói: “Thế nào, hóa ra ngươi còn nghiên cứu nhân tính cùng ngoại quốc thần học?” Sau đó cúi đầu nhìn cánh tay bị Trần Ngọc hất ra, tiếp tục: “Bất quá, có hai chữ ngươi nói đúng, chỗ đó quả thật có thể gặp quỷ.”
Tất cả mọi người trên xe đều sửng sốt, Mã Văn Thanh lập tức mở mắt ra nói: “Ta bảo này đại sư huynh Trần gia, mặc dù chúng ta từ nhỏ đã bị hù dọa mà lớn lên, đối với các tình huống đặc biệt căn bản có thể ứng đối tự nhiên, cũng đem theo không ít gạo nếp. Nhưng còn phiền ngài trước tiên giải thích cho rõ ràng câu nói sau cùng có ý gì, nhất là hai chữ ‘gặp quỷ’ kia.” Vừa dò hỏi vừa len lén kiểm tra hộ thần phù trên cổ hắn.
Thẩm Tuyên nghe thấy vậy, khẽ cười cười, đáp: “Nói đơn giản, đó là một truyền thuyết từ cách đây rất lâu của Tây Vực, ở biển tử vong, cũng chính là sa mạc Taklamakan, có một tòa thành di động, được một số người gọi là quỷ thành. Lại có người nói rằng, quỷ thành đó kinh khủng như chốn địa ngục, là nơi ở của ác quỷ, ba mươi năm mới có thể nhìn thấy một lần, mà những người nhìn thấy được nó đều không ai sống sót trở về. Căn cứ vào truyền thuyết cùng ghi chép trong cuốn sách nọ, quỷ thành hẳn chính là mà người Anh kia đã bắt gặp, về phần tại sao trên sách thì miêu tả cây cỏ tốt tươi, điểu ngữ hoa hương, khắp nơi đều là kỳ trân dị bảo, trái ngược hoàn toàn với hai chữ ‘kinh khủng’, còn rất khó nói.”
“Hiện tại có nhà khảo cổ học đã phân tích, quỷ thành di động này, rất có thể là một trong số những nước nhỏ ở Tây Vực, bởi vì không giao lưu với bên ngoài, nên bị lịch sử coi nhẹ. Mà trong dã sử có ghi chép, ngay từ thời Hán triều, đã có người bí mật thử tìm kiếm quỷ thành, người đó chính là Hán Vũ Đế. Năm đó Trương Khiên(1) đi sứ Tây Vực, một mặt là mang trên mình sứ mạng liên hiệp các quốc gia Tây Vực, cùng đánh Hung Nô, mặt khác chính là làm nhiệm vụ bí mật tìm kiếm quỷ thành luôn di động trong truyền thuyết kia, về phần mục đích tìm kiếm quỷ thành, thì không có bất cứ ghi chép nào cả.”
Nghe những lời mà Thẩm Tuyên nói, Trần Ngọc nhíu mày, Hán Vũ Đế tốn công tốn sức tới sa mạc muốn tìm cái gì, hắn còn cần thứ gì? Quyền lực, tiền tài, địa vị đã bị hắn dẫm ở dưới chân, ngay cả mỹ nữ, bên cạnh Hán Vũ Đế cũng có rất nhiều giai nhân tuyệt sắc.
Trần Ngọc ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ nghi ngờ, mắt phượng mang theo thủy quang nhìn về phía Thẩm Tuyên, lại hỏi: “Trầm ca, ngươi là người đứng ra tổ chức hành động lần này?”
Thẩm Tuyên gật đầu một cái: “Sao vậy?”
Trần Ngọc một tay vuốt ve lòng bàn chân của tiểu báo tử mập mạp trong ngực, một tay nhịp nhịp gõ đầu gối, nói: “Ta cảm thấy có vấn đề, có ai lại vì mấy câu miêu tả trên một quyển sách liền hao tốn khí lực lớn như vậy, triệu tập một đống người mạo hiểm vào sa mạc? Không, không đơn giản thế được. Bọn họ nhất định phát hiện ra cái gì đó, có đủ sức hấp dẫn khiến bọn họ phải đi trước một bước.”
Mã Văn Thanh ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Tiểu Trần Ngọc nói rất đúng, chuyện này nhất định có mờ ám, thân phận của người nọ đáng tin không?”
Thẩm Tuyên vẻ mặt phức tạp nhìn hai người một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Ngọc đảo mắt, dò hỏi: “Mấy chiếc xe quân dụng việt dã này, lại từ đâu mà có?”
Thẩm Tuyên tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, đáp: “Những thứ này không cần ngươi quan tâm, đều do người tổ chức hành động lần này bố trí. Hơn nữa, tiểu Trần Ngọc, ta nói trước cho ngươi biết một tiếng, nếu ngươi đã ở lại, thì hãy yên phận đi. Người kia, tuyệt đối có thể tin tưởng, với lại sư phụ sẽ không hy vọng ngươi chọc vào bọn họ.”
Nhắc tới Trần Sâm, Trần Ngọc lại cảm thấy toàn thân đau đớn, ngồi nghiêm chỉnh, ôm tiểu tử trong ngực lui dần về phía sau cho đến khi đụng phải một thân thể ôn lạnh, nhất thời thấy thực thoải mái.
Những lời này của hắn khiến Trần Ngọc ý thức được chung quanh cơ hồ đã không còn ai hết, ngay cả Phong Hàn vẫn luôn theo bên cạnh cũng không thấy nốt, có lẽ là cùng Mã Văn Thanh ở chung một chỗ đang đi đằng trước, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Không, bên kia còn có người!” Tay tài xế nói, chỉ về phía trước, Trần Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn, nơi xa quả nhiên có một cái bóng, giống như là đang khom người, ôm đầu, cánh tay thật dài cùng vóc người tỷ lệ không đồng đều, đang dùng tư thế kỳ quái đi trong bão cát.
Trần Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, có người ít ra còn đỡ hoang mang, dù là một tên gù thì trong lòng vẫn thấy an tâm phần nào. Thời gian cấp bách, cậu vội vàng cố gắng mở cửa xe Hummer, may mắn thay, cậu trông thấy tiểu báo tử đang nằm bên cửa sổ nhìn cậu.
Tay tài xế thúc giục: “Đi mau, ngươi còn chần chừ gì nữa? Hắc phong bạo lập tới ngay bây giờ đấy!”
Trần Ngọc hô: “Con báo của ta!”
Người nọ khẽ liếc chú báo con, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Ngọc, nói: “Thế ta đi trước! Ta đi trước đuổi theo người kia, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chờ ngươi.”
Chờ đợi bất quá chỉ là một cách từ chối, dù sao hắn cũng không chuẩn bị giúp đỡ. Trần Ngọc liếc mắt, rốt cuộc khó khăn đem cửa xe mở ra. Tiểu báo tử đơn độc bị bỏ lại, đoán chừng do sợ hãi, cả người run rẩy, khi cửa xe vừa mở nó ngay lập tức nước mắt lưng tròng nhào vào ***g ngực của Trần Ngọc, trong miệng còn ngậm một túi thịt khô lớn.
Trần Ngọc nở nụ cười: “Đây coi như là chết vì ăn?”
Xoay người lại, Trần Ngọc phát hiện, gió đã trở mạnh, tầm nhìn giảm xuống hai thước, cát bụi giống như vách tường, đem tất cả mọi thứ ngăn cách cô lập sau đó cắn nuốt.
Mấu chốt hơn chính là, tựa hồ trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình cậu.
-END 26-
Chú giải:
(1)Trương Khiên: ?164 TCN – 114 TCN, tự Tử Văn, người Thành Cố, Hán Trung, nhà lữ hành, nhà ngoại giao, nhà thám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp to lớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với các nước Tây Vực.
(Theo Wikipedia)