Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 35 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


Thi thể của Đại Khuê ở bên trong, Phong Hàn không để người khác nhìn thấy, chỉ ném qua một cái hỏa chiết tử, trái cây kia liền bắt đầu bốc cháy.



Thấy người cao to hiện tại khuôn mặt vẫn lộ vẻ ghê tởm, không ai trách Phong Hàn ra tay quá nhanh, chỉ có Dương lão lục kinh ngạc nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì, sao lại có thể bốc cháy?”



Phong Hàn quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp: “Là thi dầu.”



Có vài người sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch khó coi, Phong Hàn giương mắt nhìn bầu trời, thúc giục mọi người mau sớm đi về phía bạch tháp. Đối với lời nói của Phong Hàn, lần này không ai dám dị nghị, lập tức xác định phương hướng, chạy vào trong thành. Mọi người rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Phong Hàn, kể từ lúc trái cây kia bị bổ ra, trong thành đột ngột xuất hiện một lớp sương mù mỏng, mà càng ngày càng có khuynh hướng dày thêm.



Trần Ngọc ngẩng đầu quan sát những trái cây khổng lồ màu xanh biếc, quả nhiên đều phả ra sương trắng, sương mù chính là do những thứ này tạo nên. Cậu chợt có dự cảm xấu, dù sao vẫn thấy có cái gì đó sắp sửa xuất hiện.



Tất cả mọi người đều không mở miệng nói chuyện, mà ra sức đẩy nhanh tốc độ. Đúng lúc này, A Cát chợt đưa tay kéo kéo Trần Ngọc, nhỏ giọng bảo: “Mã Văn Thanh đi sang bên kia.”



Trần Ngọc cau mày, theo hướng A Cát chỉ, quả nhiên thấy Mã Văn Thanh đang từ từ đi ra phía sau một thân cây, thấy động tác tháo thắt lưng của hắn, Trần Ngọc không khỏi hắc tuyến. Triệu Ly phát hiện Trần Ngọc dừng lại, vội đi tới, hắn dù sao cũng được Trần Sâm dặn dò phải coi chừng Trần Ngọc cho tốt. Hỏi rõ nguyên nhân, Triệu Ly trầm ngâm, nói: “Có muốn bảo một hai người lưu lại chờ hắn hay không.”



Trần Ngọc lắc đầu, đáp: “Ta và A Cát sẽ chờ hắn, các ngươi cứ đi trước, sẽ theo kịp ngay thôi.”



Thẩm Tuyên cũng ở gần đó, nghe thấy lời nói của Trần Ngọc, ném qua la bàn phong thủy, tránh cho khi sương mù dày đặc, sẽ không phân biệt được phương hướng.



Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, mấy người phía trước đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Trần Ngọc đang chuẩn bị cất tiếng gọi Mã Văn Thanh, A Cát bất chợt che miệng cậu lại, túm cậu nhẹ nhàng nấp sau một thân cây thấp ngay cạnh. Hai người mới vừa ẩn nấp xong, bụi cây phía bên trái đột ngột bị rẽ ra, một người tướng mạo bình thường, thanh niên mắt tam giác,  gầy tong teo luồn lách tiến vào.



Trần Ngọc kinh ngạc mà nhìn cái người mới đến kia, đó không phải người trong đội bọn họ, nói cách khác, trong quỷ thành quả thực có những người khác. Thấy bên này có hai người đang ngồi, người nọ tức khắc bị dọa sợ đến sắc mặt hóa thành màu đất, A Cát đang muốn nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng đem ngón trỏ đặt trên khóe miệng, ý bảo A cát chớ có lên tiếng, trong mắt thế nhưng mang theo sự khẩn cầu.



Trần Ngọc phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng vẫn nhìn chăm chú ra phía ngoài, nên cũng quay đầu lại xem thử. Sau đó Trần Ngọc vô cùng hối hận với động tác của mình, cũng hiểu tại sao Phong hàn lại ngăn trở không để cho mọi người quan sát thứ bên trong trái cây.



Đứng ở phía bên ngoài là một người, bất quá trên đầu quấn đầy những xúc tu màu trắng nhớt nháp, cái thứ to lớn đó từ từ xâm nhập vào ngũ quan của người nọ, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Sau đó người này cứ lẳng lặng đứng ở đấy, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể nhận ra da thịt trên mặt vặn vẹo cực độ, toàn thân cũng giống như lên cơn động kinh không ngừng run rẩy. Cuối cùng, người nọ cũng yên tĩnh lại, từ từ nâng mắt lên, khiến cảm giác của người ta thay đổi hoàn toàn, tựa hồ đứng ở nơi đó không còn là con người nữa.



Cảnh tượng quái dị kia làm cho ba người bên này đều không tự chủ được ngừng hô hấp, ngay vào lúc đó, một tiếng súng vang lên. Quái vật đang đứng ở phía ngoài thân thể bị chấn động mạnh, một con mắt của nó lòi hẳn ra ngoài, song nó thậm chí ngay cả máu cũng không chảy, chỉ diện vô biểu tình kéo con mắt sắp hỏng ra ném xuống đất, cúi đầu nháy mắt mấy cái. Lúc một lần nữa ngẩng đầu lên, con mắt kia đã biến thành tấm màng dinh dính màu trắng. Ngay sau đó, nó chợt khoát tay, trong tay áo vụt ra vài sợi trăng trắng, kéo một người mập mạp từ phía sau một gốc cây tới.



Xúc tu màu trắng trói chặt người mập mạp đang kinh hoảng, tiếp đó trong miệng quái vật tuôn ra những xúc tu thật dài, một chiếc xúc tu cắm vào đỉnh đầu của nguời mập mạp vừa bị bắt tới.



Quá trình này đại khái chỉ diễn ra trong ba mươi giây, đám người Trần Ngọc ngay cả phản ứng cũng không kịp nữa, đáng thương cho người mập mạp đầu đã bị xâm nhập. Sau đó ba người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn miệng người mập mạp lấp tức méo xệch, ngay cả tứ chi cũng bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng định dạng thành một hình dáng kỳ quái. Thắt lưng bị uốn cong, đầu ngẩng cao, lưng gù, tay giơ về phía trước, từ lòng bàn tay còn bất chợt lộ ra vài xúc tu, tỷ lệ giữa tay và thân thể rất không hợp lý.



Sau đó, người nọ vung tay, mập mạp chậm chạp duy trì tư thế nọ.



Ba người đằng sau thân cây mồ hôi lạnh càng không ngừng chảy ra, quái vật kia đứng một hồi, cũng xoay người biến mất trong sương mù. Chỉ có điều thân thể của nó lại không hề cứng ngắc, cũng khống biến hình nghiêm trọng như người mập mạp vừa nãy.



Đúng lúc đó thanh niên có đôi mắt tam giác đã ngồi bệt xuống đất thở dốc, cuối cùng cũng bình thường trở lại, nhìn hai người Trần Ngọc bên cạnh chợt rùng mình, giơ súng lên hỏi: “Các ngươi là người hay quỷ?”



Bởi vì cảnh tượng lúc trước, Trần Ngọc sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Chúng ta tuyệt đối không phải cái thứ bên ngoài đó.”
Thẩm Tuyên lấy tay sờ soạng trên người Trần Ngọc, Trần Ngọc lui một bước. Thẩm Tuyên liếc mắt nhìn Trần Ngọc, hỏi: “Ngươi có bị thương không?”



Trần Ngọc lắc đầu, xem ra bọn họ còn chưa biết có hủy cổ biến dị, chỉ nổ súng bẵn những người tư thế quái dị kia. Trần Ngọc nói với Thẩm Tuyên mới vừa bên ngoài đụng phải chúng, Thẩm Tuyên chân mày nhíu chặt hơn, đi qua dặn dò những người canh giữ cửa ngoài.



Trần Ngọc lúc bấy giờ mới đánh giá chung quanh, đại điện này phi thường to lớn, chính giữa có sáu cây cột đá khổng lồ, hai bên tối om om còn không biết rộng đến bao nhiêu.



Mà đại đa số mọi người đều đang tập trung ở một bên.



Trần Ngọc cùng A Cát liếc nhau một cái, cũng đi tới. Một nhóm người đứng vây quanh cửa đá bên trong đại điện, Phong Hàn đang dựa vào vách tường, nhàn nhạt quét mắt nhìn Trần Ngọc.



“Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa.” Bên trong đám người Dương lão lục đang thúc giục.



“Chuyện gì vậy?” Trần Ngọc hỏi người bên cạnh.



“Người anh em họ Phong kia nói, cổ ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, đến đêm, khi sương mù dày đặc, tất cả cổ đều thoát ra, chúng ta nhất định phải mở được cảnh cửa này trước lúc đó.” Người bên cạnh đáp.



Mở khóa? Trần Ngọc lập tức quay sang nhìn lại đám người, Trần Sâm đừng ở trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, Thẩm Tuyên đang đứng bên cạnh hắn, nói gì đó. Trần Ngọc nghi ngờ, nói về việc mở khóa, có phụ thân cậu ở đây, chẳng lẽ còn vấn đề nào khác sao?



Cậu vội nhìn về phía cánh cửa, hiện tại đang đứng ở cạnh cửa chính là Triệu Ly,  đầu đầy mồ hôi lần tìm cơ quan. Cuối cùng, Triệu Ly chán nản đứng lên, quay về phía Trần Sâm lắc đầu.



Trên mặt mọi người đều có vẻ lo lắng, phía bên ngoài vang lên tiếng súng khiến cho người ta trong lòng càng thêm phiền não, hiển nhiên là lại có thứ kia xuất hiện.



Trần Sâm đứng một lúc, rốt cuộc nói: “Xem ra chỉ có thể để ta.”



Thẩm Tuyên do dự lên tiếng: “Sư phó, thương thế của người ——”



Trần Ngọc lúc này mới phát hiện, tay phải của Trần Sâm được buộc lên, bèn vội vàng tiến lên trước hai bước, đứng lại hỏi han vài người, có chuyện gì đã xảy ra.



“Đó là do cứu vị Hứa Thiếu An kia! Dù sao cũng là người có kinh nghiệm, Trần đương gia quả thật so với nguời khác ánh mắt sắc sảo hơn nhiều, nếu như là ai đó khác, chỉ sợ sẽ không cứu được…”



Trần Ngọc không muốn nghe người nọ thao thao bất tuyệt ca ngợi cùng kiêu ngạo nữa, cứ như lúc ấy anh dũng cứu người chính là hắn vậy.



Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, Phong Hàn đang dựa ở một bên, lẳng lặng nhìn cậu.



Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, lướt qua mọi người, nói: “Để ta thử xem.”



-END 35-