Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 36 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
A Anh lúc này một lần nữa từ chỗ cánh cửa bên ngoài dò xét tình hình quay trở lại, trên mặt cũng đã mất dần sự lãnh tĩnh thường ngày, lo lắng nói: “Nếu thật sự không thể mở cánh cửa kia ra, tối nay chúng ta sẽ phải chôn thân tại đây. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng có thể nhận ra quái vật ở bên ngoài đã càng ngày càng nhiều, còn có một tin xấu nữa, đạn tiêu hao quá lớn. Dựa theo tốc độ này, sẽ không chống cự thêm được lâu, chúng ta cũng chỉ còn lại đạn quang vinh.” Lời của A Anh khiến tâm những người đứng quanh cửa nguội lạnh, đạn quang vinh chính là viên đạn được dùng để tự sát trong tình huống nguy cấp mà không còn biện pháp nào khác, thật đúng là đạn tận lương tuyệt, trong quỷ thành sẽ không có hy vọng sống sót.
Ngay tức khắc niềm vui sướng khi sắp hoàn thành được nhiệm vụ lần này đã hoàn toàn bị thực tế tàn khốc đập tan, tình hình hiện nay đối với bọn họ mà nói hiển nhiên vô cùng bất lợi.
Không dám nhìn vào mắt phụ thân, Trần Ngọc cúi đầu, đi tới cạnh cửa, từ bên trong balô móc ra một đôi găng tay màu đen đeo lên. Trần Sâm giận tím mặt, đi về phía trước mấy bước, giơ tay lên muốn túm lấy bả vai Trần Ngọc. Trong khoảnh khắc khi Trần Sâm nhìn thấy đôi găng tay màu đen có đính ngân tuyến kia, ngây cả người, buông tay, trầm mặc đứng ở bên cạnh.
Trần Ngọc với đôi găng tay đen vô cùng thuần thục dò xét trên cửa, Mã Văn Thanh đứng ngay tại đó làm công tác đơn thuần hỗ trợ Trần Ngọc ngăn trở tầm mắt của mọi người. Sắc mặt Trần Sâm âm trầm, thấy không rõ biểu tình.
Thẩm Tuyên đứng ở bên cạnh sư phó, trên khuôn mặt nhìn về phía Trần Ngọc mang theo một nụ cười mỉm; Triệu Ly trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, đứa con trai này của sư phó, ở Trần gia do không được sư phó truyền thụ phân nửa thủ nghệ cho nên vẫn bị coi thường, Triệu Ly đơn giản không tin cửa mà mình không thể mở ra Trần Ngọc có thể mở được.
Khi mọi người ở đây đều hiện lên những ánh mắt khác nhau, trên cửa truyền đến một tiếng rắc, nhìn lại, đôi tay mang găng tay đen của Trần Ngọc đã thăm dò vào ngọc thạch bên trong cửa. Động tĩnh mặc dù nhỏ, nhưng vẫn khiến mọi người từ tuyệt vọng chuyển sang hy vọng.
“Không hổ là con trai của Trần gia, quả nhiên xuất thủ bất phàm.” Dương lão lục nở nụ cười, hướng về phía Trần Sâm ca ngợi.
Ánh mắt Trần Sâm phức tạp chuyên chú nhìn cậu con trai bận rộn ở cạnh cửa, đối với lời khen tặng của người khác cũng chỉ gật đầu một cái.
Lúc này, cửa lại vang lên một tiếng, hé ra khe cửa rộng chừng một tấc, mọi người đều hoan hô. Mã Văn Thanh đứng sau lưng Trần Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, định vỗ vai Trần Ngọc, lên tiếng: “Ta đã nói cửa này ngươi sao mà không thể mở được cơ chứ, thấy ngươi bận rộn cả một lúc lâu như vậy, ta còn đang suy nghĩ ngàn vạn lần đứng khiến cho ta phải mất mặt a.”
Trần Sâm đứng bên cạnh hai người đột nhiên giơ tay lên, nhanh chóng ngăn cánh tay muốn đập lên người Trần Ngọc của Mã Văn Thanh lại, nhìn chằm chằm Trần Ngọc đầu đầy mồ hôi, hỏi: “Có vấn đề gì?”
Mã Văn Thanh và những người chung quanh đầy vẻ nghi ngờ, Trần Ngọc cười khổ đáp: “Cái cửa này sợ rằng căn bản không thể mở, cơ quan phía trên là song long cuốn.”
Chân mày Trần Sâm cau lại, sắc mặt âm trầm đến gần tra xét.
Đúng lúc ấy, một thanh âm mỉa mai vang lên: “Trần gia đỉnh đỉnh đại danh cũng chỉ đến thế mà thôi, ta đã sớm nhận ra cửa này không thể mở, các ngươi không nên động vào, bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần hắn rút tay ra, chúng ta tuyệt đối sẽ gặp nạn, nói không chừng chết còn nhanh hơn so với việc chạy ra bên ngoài.”
Muốn mở cửa có song long cuốn, nhất định phải cắt bỏ hai dây cung bên trong, nhưng chỉ cần cắt đứt, trên cửa sẽ xuất hiện hai hốc nhỏ, phun ra khói độc hoặc cát độc gì đó, tuyệt đối đều là những thứ trí mạng. Có một truyền thuyết về song long cuốn, người mở cửa và cả người đằng sau cánh cửa, kết quả đều thê thảm không tưởng tượng nổi.
Trần Sâm quét mắt nhìn người kia một cái, trầm mặc đưa tay luồn vào trên cánh tay Trần Ngọc, nói với Trần Ngọc: “Chớ khẩn trương, khi ta bảo ngươi rút ra, ngươi liền —”
“Mặc dù là song long cuốn, nhưng ta cũng chưa hề nói ta không ứng phó được.” Mồ hôi trên mặt Trần Ngọc từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn Phong Hàn vẫn bĩnh tĩnh như trước ở bên cạnh dõi theo cậu, ngẩng đầu hường về phía Dương lão lục, Khuơng gia lão gia tử nói: “Bảo những người ở bên ngoài rút về, ta lập tức mở cửa ra, nhưng có thể duy trì không được lâu.”
Dương lão lục cùng Khương gia lão gia tử còn chưa kịp động, Hứa Thiếu An đã phân phó cho rút hết người ở cửa ngoài về, thanh niên này hết sức tín nhiệm cùng nể trọng Trần gia phụ tử.
Tính cả Trần Sâm ở trong, Trần Ngọc nói xong chưa cho bất luận kẻ nào kịp ngăn cản làm mất thời gian của cậu, tay trái vội rút ra ngoài, trên cửa đá phía bên trái xuất hiện một cái hốc, to cỡ bàn tay, xem xét bên trong, Trần Ngọc híp mắt quan sát, sắc mặt chợt biến, không chút nghĩ ngợi, dùng tay bịt kín cái hốc kia lại.
“Đi thôi.” Một câu nói của Trần Sâm khiến cho mọi người từ trong sự nghi hoặc tỉnh táo lại, bất kể là thứ gì, trước cứ rời đi đã rồi tính sau.
Chờ cho mọi người đều đã đi qua, Thẩm Tuyên đem cánh cửa một lần nữa khóa chặt lại. Tầng thứ ba cư nhiên không có gì cả, trong đại sảnh trống rỗng, bởi vì có lỗ thông gió, không khí có thể lưu thông, mọi người đều tháo mặt nạ phòng độc ra.
A cát tiến tới bên cạnh Trần Ngọc, thấp giọng nói: “Đại đỉnh vừa nãy chính là nơi chăn nuôi hủy cổ của nữ vương, ta nhìn thấy bên trong còn có thứ động đậy, nơi đó tuỵệt đối không thể ở lâu.”
Trần Ngọc quay đầu liếc cửa đá, cảm thấy lông mao dựng đứng, nữ vương kia rốt cuộc là nghĩ như thế nào, dùng đầy tớ làm mồi cho hủy cổ?
“Ở nơi này nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, ngày mai chúng ta tiếp tục đi lên.” Dương lão lục nói.
Mọi người từ lúc vượt qua sông đào bảo vệ thành, đến khi tiến vào trong thành, đều đi không ngừng nghỉ, còn phải luôn phòng bị và đối kháng với quái vật không tên, tinh thần vẫn luôn căng thẳng. Lúc này quả thực rất cần nghỉ ngơi, mọi người trải chăn chiên xuống đất, rồi ngồi xuống. Dùng bếp không khói đun nước nóng, ăn chút lương khô đơn giản.
Ai bài người trực đêm, đại đa số người vừa nằm xuống liền ngủ. Trần Ngọc cũng chui vào trong túi ngủ, mơ mơ màng màng thấy một cái bóng từ từ tiến về phía cậu, trong lúc Trần Ngọc còn mơ hồ, người kia đã ngồi xổm xuống trước gót chân cậu. Con mắt màu trắng nhày nhụa cùng xúc tu trong miệng khiến cho Trần Ngọc lập tức giật mình tỉnh lại, há mồm muốn la, xúc tu liền bóp chặt cổ cậu.
Trần Ngọc vội lấy súng hướng về phía quái vật hình người bắn một phát, kết quả không có đạn, băng đạn rơi mất rồi! Mà người xung quanh đều ngủ say, không ai chú ý đến bên này.
Trần Ngọc cả kinh, vọt người ngồi dậy, tên gác đêm cùng A Cát kỳ quái nhìn cậu. Trần Ngọc khẽ thở hào hển, cười khổ, hóa ra là ác mộng, quả nhiên ban ngày nhìn thấy những thứ đó, đối với cậu không phải không có ảnh hưởng.
Tỉnh dậy cũng không ngủ lại được nữa, Trần Ngọc đem tiểu bảo tử đang mơ mơ màng màng để xuống, khó thấy được Phong Hàn đang ngủ ở bên cạnh cậu. Đắp kín cho một người một báo, Trần Ngọc tiến tới trước mặt A Cát, A Cát đưa cho cậu một chén trà nóng.
A CÁt buồn buồn nói: “Theo tình hình của đoàn người, ta lo lắng đại ca ta e rằng —”
Trần Ngọc vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi: “Nghe ngươi nói đại ca ngươi rất lợi hại, nói không chừng hắn đang núp ở nới nào đó, hoặc hắn đã thoát ra ngoài rồi.”
Người gác đêm kia thấy hai người nói chuyện, liền đứng dậy dò xét bốn phía, trước khi đi còn đưa chút lá cây thuốc lá cho Trần Ngọc, nói là nhai hai chiếc có thể đỡ mệt.
Trần Ngọc cùng A Cát lại nói chuyện một lúc, phát hiện thiếu niên kiên cường này kể từ khi đến quỷ thành, cũng có phần thần bất thủ xá, không khỏi có chút đau lòng. Lúc này người gác đêm kia trở lại, sắc mặt hơi đổi.
“Sao vậy?”
Người kia thanh âm run rẩy: “Nhân số không đúng. Lần đầu tiên ta đếm, hình như ít đi một người, khi ấy ta vừa ngủ dậy, cho là bỏ qua vài người; định chốc sau soát lần nữa, kết quả, ta mới vừa đếm lại, thiếu mất hai người.”
-END 36-