Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 41 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


Hơn nữa cái bóng kia cùng bóng của ba người rõ ràng cách nhau một khoảng, cái bóng hẹp dài hơi nghiêng về phía trước, giống như có người đang ở chỗ nào đó theo dõi bọn họ, chỉ có điều đầu cái bóng tròn dẹp, hình dáng cổ quái. Trần Ngọc vô cùng cứng ngắc quay đầu nhìn về phía góc đối chiếu với nó, thế mà thật sự trông thấy có một người đang thò ra ngoài.Cùng lúc đó đèn pin trong tay Trần Ngọc cũng nhanh chóng lia qua, thấy người nọ đội một cái mũ màu vàng, sắc mặt tái nhợt, đang chằm chằm nhìn thẳng vào bọn họ.



“Ai ở đó?” Trần Ngọc thất thanh hỏi.



Thế nhưng, theo ánh sáng của đèn pin, người nọ nhanh như chớp rụt trở về.



Nghe thấy tiếng la của Trần Ngọc, Phong Hàn nhanh chóng đứng lên, không chậm trễ chút nào đi về phía Trần Ngọc nhìn chăm chú. “Bên đó có người?” A Cát cũng mở mắt ra hỏi, Trần Ngọc gật đầu, không biết có phải do trong lòng sợ hãi hay chăng, mà cảm thấy trong động càng thêm âm lãnh. Cậu chuyên tâm nhìn theo Phong Hàn, kiên nhẫn chờ đáp án.



A Cát phát hiện ánh mắt Trần Ngọc nhìn về phía Phong Hàn, có tò mò, có sợ hãi, còn có tín nhiệm. A Cát xoay người, chợt len lén đến gần Trần Ngọc, ở bên tai Trần Ngọc dùng thanh âm cực thấp nói: “Trần Ngọc, cách …Phong Hàn xa một chút, ở chung với hắn, đối với ngươi mà nói quá nguy hiểm.”



Trần Ngọc ngẩn ra, giương mắt nhìn A Cát, trong đôi mắt ngời sáng mà tinh khiết của thiếu niên có sự u buồn cùng lo lắng chân thật, Trần Ngọc nhận ra thiếu niên thực sự quan tâm đến mình, cho nên càng cảm thấy nghi ngờ. Nhị đệ tử Triệu Ly của Trần gia cũng đã nói những lời như vậy, Trần Ngọc không đồng tình với những gì mà Triệu Ly nói, không phải là cảm thấy Triệu Ly đang nói dối, mà do Triệu Ly căn bản không biết Phong Hàn. ở gần nhau một thời gian dài như vậy, Trần Ngọc biết Phong Hàn ngoại trừ tình tình trời sinh lạnh lùng cùng bá đạo ra, trong mắt Trần Ngọc hắn so với tất cả mọi người chân thật và cũng kiêu ngạo hơn nhiều. Người như vậy, vô luận là địch hay bạn, đều đáng giá để tín nhiệm.



Nhưng tại sao A Cát cũng có thể nói những lời như vậy? Đối với cậu thiếu niên Tân Cương này, Trần Ngọc rất có hảo cảm, mặc dù hắn một mình vào trong sa mạc tìm kiếm anh trai nhưng vẫn chấp nhất cứu sống con lạc đà nọ, sự thiện lương cùng kiên nghị của thiếu niên khiến Trần Ngọc phải tán thưởng.



Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của A Cát, Trần Ngọc ma xui quỷ khiến chợt nhớ tới câu nói của Chân Ngôn Kính khi ở trong tầng thứ ba của thạch tháp, nó nói trong phòng không có người.



Lúc ấy, Trần Ngọc theo bản năng cho là Chân Ngôn Kính có vấn đề. Như vậy, nếu như lúc Chân Ngôn Kính nhận định rằng cậu không phải người là phán đoán sai, vậy với A Cát là đúng hay sai đây?



Thấy Trần Ngọc nheo mắt, A Cát chần chờ một chút, thấy Phong Hàn không quay đầu lại, tiếp tục tiến sát nói: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết. Ở chung một chỗ với hắn, sẽ hại chết ngươi.”  Hơi thở nóng hổi của A Cát phả vào tai Trần Ngọc, bóng của hắn bị đèn pin kéo ra rất dài.



A Cát không nói thêm gì nữa, Trần Ngọc cũng chưa kịp hỏi lại, bọn họ đã nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân, quả nhiên có người! Hơn nữa nghe tiếng bước chân thì biết không chỉ có một.



“Phong huynh đệ? Là ngươi! Trần Ngọc nhà ta có ở cùng ngươi hay không?” Một gười cất tiếng hỏi, hiển nhiên người đầu tiên nhìn thấy trong địa đạo chính là Phong Hàn.



Phong Hàn diện vô biểu tình gật đầu, xoay người lại đi về phía A Cát cùng Trần Ngọc. Trần Ngọc không khỏi vui mừng, đó là giọng nói của Thẩm Tuyên, nói cách khác, phụ thân bọn họ đều ở trong đây.



Trần Ngọc vội đứng dậy đi hai bước về phía bên kia, thân ảnh cao gầy của Thẩm Tuyên đã hiện ra trước mặt cậu, trên dưới quan sát Trần Ngọc mấy lần, ôm cổ, nói: “Khiến người khác phải lo lắng như vậy, ngươi không biết ta tìm ngươi đã bao lâu!”




Trần Sâm hướng Thẩm Tuyên gật đầu một cái, Thẩm Tuyên giơ tay lên bắn pháo tín hiệu, bột nhôm và ma-giê trong pháo tín hiệu bốc cháy mãnh liệt, không chỉ sinh ra sức nóng mấy nghìn độ, mà còn có thể chiếu sáng phạm vi 1000m xung quanh, đáng tiếc thời gian quá ngắn, chỉ chừng ba mươi giây.



Dưới cường quang, pháo tín hiệu trong nháy mắt chiếu sáng cả địa động. Cho đến khi pháo tín hiệu biến mất, không ai dám cất tiếng nói. Cây cầu màu trắng này hóa ra là dùng sọ người xuyên qua nhau để tạo thành, phía dưới đầu lâu còn nguyên cả bộ xương, trùng trùng điệp điệp nhiều không kể xiết. Mà đối diện với cầy cầu xương, thông thẳng vào trong một cái động, tựa hồ cây cầu này không có điểm cuối.



Người đứng trên con đập đều có một loại ảo giác, phía bên kìa của cốt kiều (cầu xương) có lẽ đã không còn là thế giới của nhân loại.



“Cây cầu này hẳn là do người quỷ thành xây dựng, chúng ta qua xem thử, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì.” Trần Sâm trầm ngâm, ra quyết định, không ai phản đối, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng mọi người đều biết chỉ có thể đi qua cây cầu nếu không thì đến ngay cả cơ hội để ra ngoài cũng không có, hơn nữa minh khí rốt cuộc vẫn còn rất hấp dẫn với mọi người.



Thẩm Tuyên cùng Triệu Ly có lẽ đã quen với việc xử lý những thứ bên trong đỉnh đồng xanh, cẩn thận cầm đuốc đến gần rồi chỉnh chỉnh lại vung đỉnh. Từ trong hai đỉnh đồng xanh truyền ra tiếng kêu thảm thiết như nhau, cũng không thấy lắc lư nữa.



Chờ mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt mới hỗ trợ nhau lên cốt kiều. Hai bên cầu không có tay vịn, đi phía trên còn đung đa đung đưa, Trần Ngọc, Phong Hàn, Mã Văn Thanh, A Cát mấy người đều dựa sát vào nhau. Trần Ngọc thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Sâm, trong mắt mang theo lo lắng, cánh tay của Trần Sâm vẫn bị treo lên, đi cầu càng thêm nguy hiểm.



“Nhìn lên trên.” Phong Hàn nói, đồng thời dùng sức túm lấy cánh tay của Trần Ngọc.



Trần Ngọc thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, hiện tại đã tiến vào trong động, đỉnh động cũng cách không quá xa, Trần Ngọc để cho Phong Hàn đỡ cậu, còn mình thì cầm đèn pin soi lên trên.



Trên đỉnh động là một bức bích họa lớn màu sắc rực rỡ, không biết dùng vật liệu gì, sắc thái vẫn còn rõ ràng. Trần Ngọc vừa đi vừa quan sát, cậu phát hiện rất nhiều bích họa có thể phản ánh lịch sử hoặc phong tục thời đó, đây chính là điều khiến Trần Ngọc cảm thấy hứng thú vô cùng.



Bức bích họa này khá giống với với bức bích họa trong thần miếu ở sa mạc, bất quá nữ vương có phần uy nghiêm hơn, với lại cuối cùng còn nhiều thêm ba bức. Bức thứ nhất miêu tả rất nhiều thần dân đang cúng bái một chiếc quan tài màu sắc rực rỡ, mà quan tài ấy được đặt trong một tòa cung điện hoa lệ. Bức thứ hai là hình ảnh quỷ thành trên không rơi xuống mặt đất, mà bên trên quỷ thành xuất hiện lốc xoáy màu xám. Bức cuối cùng là cảnh quỷ thành trên mặt đất cũng biến mất, lốc xoáy màu xám tro chìm xuống lòng đất, mơ hồ có những kiến trúc cao thấp khác nhau, giống như quỷ thành trước đây.



Trần Ngọc nhìn đến mê mẩn, đã quên mất cảm giác sợ hãi khi đặt chân lên cốt kiều, khi cậu còn đang suy nghĩ, xúc cảm trên chân đột nhiên thay đổi, trước mắt sáng lên, cư nhiên đã đến bờ bên kia.



Bờ bên này cũng không phải là địa ngục như những gì mọi người đã tưởng, mà là một tòa kiến trúc, có phòng ốc, tựa như là chỗ ở của loài người thời thượng cổ. Trần Ngọc sắc mặt ngưng trọng quan sát thật lâu, chợt lên tiếng: “Nơi này mới thực sự là quỷ thành, rất nhiều năm về trước, nó đã chìm vào trong lòng đất, phía trên kia, chẳng qua là ảo cảnh do nữ vương tạo ra, hoặc là nói nó là một không gian khác.”



-END 41-