Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 42 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


“Một không gian khác? Sự giải thích của tiểu tử Trần gia này cũng thật là đặc biệt, tới, nói rõ cho lão gia tử ta xem.” Khương lão gia tử vốn đang quan sát địa thế cùng kiến trúc chung quanh, nghe được lời nói của Trần Ngọc, lập tức cảm thấy hứng thú đi tới, yêu cầu giải thích.



Trần Ngọc khẽ mỉm cười, giơ tay chỉ về phía cách đó không xa: “Lão gia tử thật sự không phát hiện ra? Trừ cây cầu trên sông ban nãy, lại là dưới lòng đất, địa hình nơi này cùng nơi chúng ta vừa đi qua có phong thủy giống nhau như đúc.” Trần Ngọc lại xoay người soi đèn pin về phía đỉnh động, chỉ có thể trông thấy bức họa cuối cùng, trong đám vật chất lốc xoáy màu xám tro mơ hồ có hình dáng của nhưng tòa kiến trúc huy hoàng.



“Từ bức bích họa này chúng ta cũng có thể thấy được, khi quỷ thành trên không trong truyền thuyết rơi xuống mặt đất, bầu trời đã có thứ màu xám tro kia, đây là cái gì ta không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định, kia cũng không phải là quỷ thành chân chính, nhưng nó đã từ từ biến thành một quỷ thành vô cùng tương tự.”



Nói tới đây, người xung quanh cơ hồ đều nghiêm túc lắng nghe Trần Ngọc phân tích, Trần Ngọc nhíu mày nhìn về phía Thẩm Tuyên, “Trầm ca đã từng nói, quỷ thành đã từng xuất hiện trong cuốn sách mà nhà thám hiểm ngoại quốc sở hữu, khi ấy viết đích xác là vườn hoa trên không, bảo đó là một thần tích. Bây giờ ngẫm lại, lúc đó hắn thấy có thể chính là ảo cánh của quỷ thành trên không, hoặc là nói nó là một không gian khác.” Sở dĩ nhấn mạnh là một không gian khác, là bởi trong ảo cảnh đã từng thấy nữ vương nọ nói qua một câu: cái không gian này, vốn là vì ngươi mà được tạo nên.



“Nói rất hay, quả nhiên, người trẻ tuổi các ngươi so với mấy lão già chúng ta giỏi hơn nhiều. Bây giờ ảo cảnh đã ở trên mặt đất, cho nên quỷ thành chân chính phải ở trong lòng đất, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng.” Khương lão gia tử nhìn chung quanh, ánh mắt như chợt hiểu, đối Trần Sâm tỏ ý chúc mừng Trần gia có người nối nghiệp, nhưng trong giọng nói mang theo chút ít ghen tỵ. Lời này vừa ra, Trần Ngọc, Thẩm Tuyên và trên mặt tất cả người Trần gia đều có biểu cảm vi diệu.



Đám người Hứa Thiếu An trái lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như kết luận của Trần Ngọc là chính xác, như vậy bọn họ có thể trên tháp ở đây tìm được món đồ muốn có.



Đúng lúc ấy thì phía sau, phần đuôi của đội ngũ bất chợt có người khàn giọng kiệt lực la lớn: “Đi mau! Mau!”



Đám người Trần Ngọc xoay người nhìn sang, bởi vì bờ bên kia cây cầu cách bên này một đoạn hang hầm, nên không thể trông thấy tình huống đằng sau. Chờ cho đến khi tất cả mọi người vội vội vàng vàng sắc mặt trắng bệch đặt chân lên bờ bên này mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.




A Cát đang thay quần áo khô ráo, Trần Ngọc lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy thiếu niên này tựa hồ so với khi vừa tới đây đã trở nên mạnh mẽ không ít. Khi thấy A Cát thay xong y phục, hắt hơi một cái, Trần Ngọc mới đột nhiên hồi thần. Vội chen qua đám người, đi tới bên cạnh Phong Hàn. Quả nhiên vị đại ca này y phục vẫn ướt nhẹp, đang ngẩn người nhìn về phía trước.



Kể từ lúc vào quỷ thành, không biết đã tác động đến nơi nào trong kỹ ức của Phong Hàn, hắn một mực ngẩn người, Trần Ngọc thấy nhưng không thể trách. Đi tới sau lưng Phong Hàn, báo con trên vai Trần Ngọc đã xù lông lên, muốn trốn sau lưng Trần Ngọc, sau lưng thì làm gì có chỗ để bấu víu, chỉ có thể đạp trên đầu Trần Ngọc, bò đến bả vài cách xa Phong Hàn.



Để Trần Ngọc đến gần quá mức đã thành thói quen, Phong Hàn cư nhiên không phát giác ra, hoặc là nói Trần Ngọc là đươc ngầm đồng ý. Khi Trần Ngọc mặt lạnh kéo kéo balô sau lưng Phong Hàn, Phong Hàn mới nhàn nhạt nhìn cậu một cái, như con mèo bị quấy rầy, không kiên nhẫn mà nghi hoặc.



“Làm gì vậy?”



“Đại ca, ngài tốt xấu gì cũng nên thay quần áo đi chứ, nếu như ngươi ngã bệnh, chúng ta phải giúp như thế nào a.”



Nhìn Trần Ngọc vừa càu nhàu vừa lôi quần áo khô ra ngoài , Phong Hàn thuận theo cởi quần áo, khóe miệng giương lên, Trần Ngọc luôn quan tâm đến hắn mà người bên cạnh không hề hay biết.



-END 42-