Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 48 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Trần Ngọc cảm thấy Phong Hàn chắc chắn sẽ không tự mình chủ động giải thích, vì vậy, cậu cố gắng phớt lờ việc bây giờ mình đang nằm trên giường của hắn, có phần yếu thế mà toàn thân lại rất khó chịu, nói: “Phong Hàn, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.” Thanh âm thốt ra, mang theo chất khàn khàn nhàn nhạt, Trần Ngọc nhất thời thấy lúng túng. May là trong phòng cũng không bật đèn, không thì ai đó có thể thấy rõ vẻ mặt của cậu.
Phong Hàn trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Triệu Ly tại sao lại tới tìm ngươi?”
Khóe miệng Phong Hàn câu lên biểu lộ sự châm chọc, đáp: “Vì để thỏa mãn dục vọng nào đó, loài người đều có lòng tham không đáy, rõ ràng đã có được rất nhiều, nhưng vẫn hy vọng xa với tới những thứ vốn không thuộc về bản thân.”
Trần Ngọc nghi hoặc nhướng nhướng mày, nhớ đến thứ mới nãy Triệu Ly yêu cầu, nói: “Ngươi nói đến Xích Đan? Thật sự có đồ vật trong truyền thuyết này?” Tại Trung Quốc thời cổ đại, Xích Đan được miêu tả là một trong Tam đại thần châu, có thể thoát thai hoán cốt, chỉ có điều vật này quá huyễn hoặc, ngoại trừ công dụng, không thấy có ghi chép thêm bất cứ điều gì khác.
“Ân.” Không biết có phải là ảo giác hay không, mặc dù thấy không rõ khuôn mặt của Phong Hàn, nhưng Trần Ngọc vẫn cảm giác quanh người hắn lại xuất hiện sự lạnh lẽo như lần đầu tiên bắt gặp, mặc dù sự lạnh lẽo ghê người đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Trần Ngọc nhíu nhíu mày, hỏi tiếp: “Nếu vậy, hắn có khả năng là người gây nguy hiểm cho phụ thân ta hay không?”
“Không thể.” Phong Hàn lần này cực kỳ khẳng định nói, ngón tay thon dài của hắn xoa lên mi tâm Trần Ngọc, thản nhiên lên tiếng: “Ta không nhìn ra được hắn có tâm tư đó, cho dù là có, hắn cũng căn bản không phải là đối thủ của phụ thân ngươi.”
Cả người Trần Ngọc có phần cứng ngắc, đối với sự đụng chạm của Phong Hàn, mặc dù đã sớm tập thành thói quen, nhưng thân thể vừa mới trải qua chuyện khi nãy tựa hồ càng thêm mẫn cảm, cậu vội vàng nắm lấy bàn tay trắng trợn kia, cố gắng tập trung tinh thần, tiếp tục truy vấn: “Vậy phụ thân ta tại sao lại mất tích? Thẩm Tuyên… mặc dù lời nói không nể mặt, hơn nữa hẹp hòi đáng giận, nhưng ta tin hắn không phải là người muốn hại phụ thân; chẳng lẽ là Dương gia và Khương gia? Nhưng phụ thân gần hai năm nay không hề phát triển thêm sản nghiệp, cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với lợi ích của bọn họ.”
“Trước lúc lên vách núi, ta nhìn thấy phụ thân ngươi, nói cách khác, hắn không bị kẹt lại trong quỷ thành, phụ thân ngươi cùng Thẩm Tuyên hình như là nhóm người đi lên sớm nhất.”
Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt, ta nhất định sẽ tìm được ông.” Không có trong quỷ thành, chứng minh tỷ lệ còn sống rất lớn.
Nhớ đến Triệu Ly và A Anh đều đến tìm Phong Hàn, Trần Ngọc mắt sáng rực lên, từ từ chống đỡ thân thể, dựa sát vào Phong Hàn hỏi: “Phong Hàn, Triệu Ly hẳn là biết thân phận của ngươi đi. Dù sao cũng đã có người biết, ngươi xem quan hệ của chúng ta rõ ràng so với bọn họ tốt hơn nhiều, ngươi có phải hay không nên cân nhắc….”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Phong Hàn ôn nhu trả lời, không biết là Triệu Ly tuyệt đối không có khả năng biết, hay là tuyệt đối không thể cân nhắc nói cho Trần Ngọc.
“Được, ngươi không muốn nói thì thôi.” Trần Ngọc tiếp tục tiến tới, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đưa tay dùng sức kéo lấy cổ áo của Phong Hàn, dùng thanh âm êm ái nhất nói: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn, Trần Ngọc ta cái gì cũng có thể chịu, chính là không chịu được thiệt thòi. Nhưng bây giờ, ngươi nghĩ xem, ngươi mạc danh kỳ diệu xuất hiện, đảo loạn tất cả cuộc sống của ta, khiến nó rối loạn. Lại còn khiến ta chịu sự tổn thất cực lớn về vật chất và tinh thần, ngươi dù thế nào cũng phải cho ta một cái công đạo chứ?”
Đối với chuyện hoang đường hai người vừa làm, Trần Ngọc rất ảo não rất buồn bực rất bi phẫn, đương nhiên thật ra thì cũng có khoái cảm nhưng điều này đánh chết cậu cũng không nói! Tóm lại, vạn phần phức tạp, nhưng có một số việc nhất định phải đối mặt. Trần Ngọc vẫn cảm thấy tiên hạ thủ vi cường, vì vậy dứt khoát chủ động nói ra, tranh thủ chút lợi ích thực tế.
Trong đôi mắt màu đen của Phong Hàn phiếm một màu vàng nhạt, ngược sáng, có vẻ càng thêm thần bí, hắn hứng thú nhìn Trần Ngọc, càng đến gần hơn, vén lên tóc mai bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt rũ xuống của Trần Ngọc, nói: “Đương nhiên, ta sẽ giúp ngươi tháo bỏ lời nguyền. Cũng sẽ giúp ngươi tìm được phụ thân mình, còn có thể bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm.”
Trần Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục nói: “Để công bằng, lần tới khi chúng ta làm chuyện “sung sướng”, thì cho ta ở trên, sau đó sẽ lại như trước đây?” Nhắc đến hai chứ “sung sướng”, thế nào cũng thấy có phần nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Trần Ngọc cũng về phòng thu dọn đồ đạc, lúc này, cửa bị gõ hai tiếng.
Trần Ngọc đi tới mở cửa, vừa nhìn, là ca ca của A Cát, A Bố Lạp.
Kể từ lúc A Cát bị cái bóng vây quanh, A Bố Lạp mỗi lần gặp Trần Ngọc sắc mặt đều không tốt, hiển nhiên A Bố Lạp rất yêu thương đệ đệ A Cát của hắn, mà hai huynh đệ vốn luôn sống nương tựa lẫn nhau giờ một người lại bị sa mạc lựa chọn vĩnh viễn chôn sâu dưới đất, hắn không cách nào tiếp nhận. Nhưng cả đoạn đường, A Bố Lạp cũng không mở miệng oán trách Trần Ngọc lấy một câu.
Bây giờ thấy A Bố Lạp đứng ngoài cửa, Trần Ngọc nhớ tới A Cát và lời tiên đoán kia, trong lòng cũng rất khó chịu, để hắn vào trong phòng.
A Bố Lạp lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Ngọc một cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Mặc dù đó là sự lựa chọn của A Cát, ta vẫn còn hận ngươi, tại sao khi đó, ngươi ở đâu. Nếu như không có ngươi, A Cát đã không sao cả. Ta tuyệt đối có thể dẫn nó rời đi!”
“…Ta biết. Ta nhất định sẽ quay trở lại quỷ thành một lần nữa, cứu hắn ra.” Trần Ngọc chua chát mở miệng, A Cát đã nói hắn sẽ không sao, hắn đã nói như vậy. Trần Ngọc không ngừng ám chỉ với mình, đè xuống sự tuyệt vọng trong lòng.
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, khi Trần Ngọc thấy mình nên nói cái gì đó, A Bố Lạp chợt tiếp tục lên tiếng: “A Cát là một đứa bé ngoan, từ khi ta mang nó về, vẫn là một đứa bé ngoan, ta biết—” Nói tới đây, A Bố Lạp có chút nghẹn ngào, hắn cố gắng bình phục tâm tình của mình, lại tiếp: “Ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ rời khỏi ta, nó cũng không phải là đệ đệ ruột của ta.”
Trần Ngọc không ngờ tới còn có chuyện này, ngây ngốc hỏi: “Vậy hắn là ai?”
A Bố Lạp lắc đầu nói: “Ta không biết, ta nhặt được nó trong sa mạc, là năm năm trước đây, kể từ đó, dáng dấp của A Cát, chưa từng thay đổi.”
“Ta sở dĩ tới nói cho ngươi biết những việc này, chỉ vì ta thấy người vẫn còn có chút lương tâm, nếu như ngươi quay lại cứu A Cát, có lẽ có thể trợ giúp đôi chút.”
A Cát nói hắn là Người canh giữ, hơn nữa nghe A Bố Lạp vừa nói, A Cát sẽ không già đi.
Trần Ngọc chợt nhớ đến câu nói của Chân Ngôn Kính, khi đó Chân Ngôn Kính nói, trong phòng không có người. Mặc dù không đề cập đến bất cứ ai, thế nhưng, Trần Ngọc thật ra thì rất để ý tới đáp án này.
Song, sau khi rời khỏi ảo cảnh, vô luận cậu hỏi thế nào, Chân Ngôn Kính cũng không chịu hiển hiện bất kỳ chữ viết nào nữa. Cùng một vấn đề đơn giản, gương đồng vẫn ở đó, thành thật tựa như nó chỉ là một chiếc gương bình thường.
Ngay cả Trần Ngọc cũng phải hoài nghi, lúc đó hết thảy có phải đều là ảo giác của mình hay không. Nhưng Chân Ngôn Kính đã nói cửa ra ở trong đầm nước, tại sao lại là chính xác?
-END 48-
=Quyển 3: Thâm hải mê vụ=