Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 49 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Sau khi Thẩm Tuyên ăn xong bữa trưa không lâu, đi tới phòng Trần Ngọc, tiếp đến người bên ngoài nghe thấy bên trong tựa hồ có tiếng cãi nhau kịch liệt. Hai người này vẫn luôn có mâu thuẫn, bây giờ rốt cuộc bộc phát. Mấy ông bạn già của Trần gia trên mặt đều hiện lên thần sắc lo lắng, mà những người khác, thì có vẻ muốn xem náo nhiệt.
Thật lâu sau, sắc mặt Thẩm Tuyên tương đối khó coi ra khỏi cửa phòng, xuyên thấu qua khe cửa, mọi người thấy Trần Ngọc ở bên trong bình tĩnh mà ngồi uống trà, giống như hai người mới nãy chẳng qua chỉ là việc rất đỗi bình thường.
Xế chiều hôm đó, Thẩm Tuyên mang theo người của Trần gia rời khỏi Tây An, cũng không mang theo Trần Ngọc cùng Phong Hàn, Mã Văn Thanh. Hành động đó khiến cho Khương gia cùng Hứa Thiếu An đều có chút ngoài ý muốn, trên mặt Trần Ngọc không nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì, cậu vẫn như cũ theo Phong Hàn, Mã Văn Thanh ra ngoài ăn cơm tối, tâm tình tốt còn trêu chọc báo con ngồi ở bên cạnh cậu, hai chân trước của nó đang bám chặt vào bàn cơm.
Chạng vạng, Hứa Thiếu An mang theo A Anh đến phi trường, lúc gần đi, A Anh tiếc nuối liếc nhìn Phong Hàn, ngay sau đó cười ngọt ngào, tiêu sái hoạt bát phất tay về phía mọi người.
Tiễn hai người kia xong, Trần Ngọc lại trở về phòng. Hơn tám giờ tối, Trần Ngọc đã ngủ đủ, bèn thu thập balô, cùng Mã Văn Thanh, Phong Hàn chạy tới trạm xe lửa, đón chuyến xe lên Bắc Kinh. Kể từ khi vô tình nghe được những gì A Anh nói, Trần Ngọc và Thẩm Tuyên liền đem hành trình trở về Hàng Châu thay đổi. Thẩm Tuyên vốn muốn mang cả Trần Ngọc cùng nhau trở về Hàng Châu, nhưng Trần Ngọc kiên quyết để ba người bọn họ đổi xe từ Bắc Kinh, hai người tranh cãi rất lâu, nhưng cuối cùng Thẩm Tuyên vẫn đáp ứng Trần Ngọc.
Báo con bị Phong Hàn dùng quần áo gói chặt lại, vắt trên cánh tay của mình tiến vào sân ga, quần áo nọ rất dày, mà vẻ mặt thản nhiên của Phong Hàn, khiến cho người ta không tự giác mà hoài nghi hắn.
Trần Ngọc thật ra thì có chút rầu rĩ, tên tiểu tử này sẽ càng ngày càng lớn, đến lúc đó làm thế nào mang ra khỏi cửa. Hơn nữa, bọn họ mang theo báo con không biết có tính là bắt cóc động vật quốc gia được bảo tồn hay không…Vốn định tìm cho báo con một chủ nhân đáng tin, đợi nó có năng lực tự mình sinh tồn sẽ thả lại sa mạc. Thế nhưng, báo con đang chơi đùa hăng say với tân chủ nhân vừa thấy Trần Ngọc đi xa liền kêu đến tê tâm liệt phế. Bất đắc dĩ, Trần Ngọc hủy bỏ kế hoạch nuôi rồi thả, mang theo nó trở về Hàng Châu, trước khi có người phát hiện ra, đi bước nào hay bước ấy.
Sau khi lên xe lửa, Trần Ngọc đóng cửa, ngả đầu liền ngủ, báo con từ trong quần áo cố gắng chui đầu ra, ngẩng lên liền đối diện với tầm mắt của Phong Hàn đang tựa vào đầu giường, tiếp đến báo con phát hiện nó đang đứng trước ngực Phong Hàn. Lông trên người báo con trong nháy mắt dựng đứng hết cả lên, nhảy cuống cuồng chuẩn bị chạy về phía Trần Ngọc. Bị Phong Hàn một phát bắt được, chặt chẽ đặt tại bên người. Quay đầu liếc nhìn thấy Trần Ngọc thần sắc mệt mỏi cùng vầng mắt quầng thâm không quá rõ ràng, Phong Hàn bất giác nhíu nhíu mày.
Xe lửa lắc lư cả một đêm, sang này thứ hai thì đến Bắc Kinh, khi Trần Ngọc mở mắt ra, phía ngoài cửa xe đã sáng, cậu quay đầu thấy Phong Hàn đang nhìn chằm chằm ra ngoài, thấy cậu tỉnh dậy, khẽ cười cười.
Phong Hào cười rộ lên rất đẹp mắt, chỉ là hiếm khi thấy được nụ cười của hắn, Trần Ngọc ngây ngốc nhìn một lúc lâu, mới phát hiện báo con đang giãy dụa bên dưới cánh tay của Phong Hàn, vội từ trong balô lôi mấy miếng thịt khô ra cho nó.
Mã Văn Thanh vẫn còn ở trên giường ngáy o o, mà một người nữa ở cùng phòng đại khái không đến Bắc Kinh liền xuống xe, Trần Ngọc căn bản không hề nhìn thấy. Dĩ nhiên cũng sẽ không biết, lúc người nọ nửa đêm xuống xe, thấy Phong Hàn trên giường cặp mắt lóe sáng như của dã thú trong đêm liền bị dọa đến hai chân đều nhũn, cơ hồ chạy như bay thoát khỏi khoang xe.
Ba người đeo balô, theo dòng người, vào thang cuốn rời ga.
Phong Hàn chợt dùng sức kéo Trần Ngọc, đồng thời, Mã Văn Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, bất động thanh sắc lôi hai người lùi vào bên trong trạm xe.
“Sao vậy?” Trần Ngọc nghi hoặc.
“Có cớm.” Mã Văn Thanh thấp giọng đáp, “Cơ hồ tất cả cửa ra đều bị giám sát, tất cả đều mặc thường phục, nhân số rất đông.”
Mã Văn Thanh vừa nói, Trần Ngọc trong tâm trầm xuống, rõ ràng đã thay đổi lộ trình, tại sao vẫn bị theo dõi? Đương nhiên, những cảnh sát này cũng có thể không phải tới tìm bọn cậu, nhưng – Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương sự ưu tâm lơ lắng vừa thấy đã hiểu.
“…”
“…”
Trần Ngọc híp mắt, nhìn chằm chằm Mã Văn Thanh, thấp giọng cắn răng nghiến lợi lên tiếng: “Chúng ta vừa trở về, minh khí cũng đều không ở trong tay chúng ta, hẳn là không có gì phiền toái đi?”
Mã Văn Thanh ho khan một tiếng, hạ thấp giọng hồi đáp: “Thật ra thì ta tương đối phiền toái…” Nói xong đem túi xách kéo ra một khe hở, để cho Trần Ngọc nhìn vào trong. Trần Ngọc hết nói nổi, khi ấy, vì sợ sẽ dẫn cái bóng ra, không người nào dám động đến đống minh khí chất cao như núi ở tầng dưới cung điện. Thế nhưng, khi Mã Văn Thanh chạy trốn, bèn không nhịn được, từ hai bên thân cây giả thuận tiện lấy không ít châu ngọc tinh thạch mang theo, Trần Ngọc thậm chí còn phát hiện, những thứ đó phần lớn là dùng thủ pháp tương đối cao siêu: bẻ cả cành.
Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhìn Mã Văn Thanh, cuối cùng thở dài, thật ra thì không chỉ có mình Mã Văn Thanh, ngay cả chính cậu trong balô còn có chiếc hộp mà A Cát đưa cho, cộng thêm một Chân Ngôn Kính trong ngực, còn có báo con trong đống quần áo của Phong Hàn, súng đạn trên người, đều là vấn đề.
Chiếc hộp sắt của A Cát, Trần Ngọc nghiên cứu thật lâu, vẫn như cũ không tìm được cách để mở nó ra, chỉ có thể đem cất đi. Nhưng bất luận là hình thái hay kiểu dáng, đều rất khả nghi…
“Hỏng bét, đám cớm mặc thường phục đang trà trộn vào tìm kiếm trong đoàn người. Kháo a, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?” Mã Văn Thanh tức giận khom lưng mang theo hai người xuyên qua những kẻ vã vật ngủ gật ở phòng đợi, hướng về một cái cửa ra khác.
Sau đó, bọn họ bi kịch phát hiên ra, tất cả cửa ra đều có không ít cảnh sát mặc thường phục đang đứng, muốn thoát ra ngoài tuyệt đối không thể nào. Cứ tiếp tục như vậy, bị bắt cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Làm sao bây giờ?” Mã Văn Thanh buồn bực bứt tóc, “Đáng tiếc nơi này không phải là Hàng Châu, nếu không dựa vào quan hệ của ông già nhà ta, nhất định có thể ra được.”
Trần Ngọc trầm mặc một lúc, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ, tìm được một dãy số, sau đó ấn nút gọi đi.
Qua hai ba mươi giây, điện thoại được kết nối, người bên kia dùng thanh âm biếng nhác vừa mới tỉnh ngủ nói: “Sao vậy, Trần Ngọc, rốt cuộc cũng nhớ tới gọi điện thoại cho ta? Ngươi thật đúng là người bận rộn, tốt nghiệp xong đã biến mất dạng.”
Chờ người nọ nhạo báng chán chê, Trần Ngọc nhẹ nhàng nói: “Kiều Dật, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?” Trần Ngọc thật ra thì vạn phần lúng túng, Kiều Dật là bạn thời đại học, Trần phụ cưỡng chế ra lệnh nhất định phải tạo quan hệ thật tốt, Trần Ngọc cũng ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa rời khỏi Bắc Kinh đã đem người ta vứt ra sau đầu. Coi như bây giờ, sáng sớm đã gọi hắn, cũng là vì có việc nhờ người.
Đầu bên kia trầm mặc hai giây, nghe được tiếng động ồn ào, sau đó giọng nói thanh tỉnh của Kiều Dật truyền tới: “Chuyện gì vậy? Ngươi hiện tại đang ở đâu?”
Việc này nếu như là trước đây, Trần Ngọc khẳng định sẽ đáp ứng. Nhưng mấy hôm trước bị Phong Hàn lôi kéo thể nghiệm chuyện “sung sướng”, Trần Ngọc đối với sự thân cận của người khác bắt đầu có sự mâu thuẫn. Mặc dù cùng bằng hữu thân cận cơ hồ không ảnh hưởng gì, nhưng, Trần Ngọc liếc nhìn giường đơn trong phòng, nói: “Không được, ngươi quá mập, ngươi ở đây, ta muốn ngủ cũng không được. Ngươi đi về trước, khi nào có điện thoại, ta lập tức gọi ngươi.”
Mã Văn Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn cái giường không tính là nhỏ, lại liếc thấy Trần Ngọc vẻ mặt thành thật, liền trở về phòng mình.
Kết quả, điện thoại không đổ chuông thêm lần nào nữa.
Ngày thứ hai, Kiều Dật cũng biết chuyện này, hắn nhíu chặt lông mày. Số điện thoại của Trần Ngọc rất ít cho người ngoài, cuộc gọi kia, rốt cuộc là tình cờ hay là cố ý?
Bất quá, ba người thương lượng đến cuối cùng đều cho rằng, điện thoại ngày hôm qua đoán chừng là gọi nhầm rồi.
Cho nên, đêm thứ hai, Trần Ngọc lại bị chuông điện thoại di động đánh thức, có chút phản ứng không kịp. Tiếp đó có người gõ cửa, cậu ra mở cửa, Mã Văn Thanh và Kiều Dật đều đứng ở bên ngoài.
Kiều Dật lướt qua Trần Ngọc đi vào trong phòng, cầm di động của Trần Ngọc lên, quả nhiên lại là tiếng động có quy luật đó. Qua thật lâu, thanh âm biến mất, tự động ngắt.
Mười phút sau, chuông điện thoại lại vang lên. Ban đêm an tĩnh, tiếng chuông điện thoại dị thường chát chúa. Còn đúng với số lần của hôm qua, ba người vẫn đợi qua ba lượt, lại chờ thêm một lúc nữa, mới từ trong phòng Trần Ngọc ra ngoài.
Kiều Dật mặt đen lại, vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, nói: “Đừng lo lắng, ta đã thu cuộc gọi lại, lập tức sẽ cho người đi phiên dịch. Ngày mai sẽ có kết quả. Bây giờ, ngươi đổi phòng ngủ đi.”
Trần Ngọc trằn trọc trở mình cả đêm, cuối cùng đã sang ngày thứ hai.
Ăn chút điểm tâm sáng, ba người đều có phần không yên lòng. Rốt cuộc kết quả phiên dịch cũng đến tay Kiều Dật.
Kiều Dật nhìn tờ giấy trong tay, chân mày càng nhăn càng chặt.
Ngẩng đầu thấy ánh mắt lo lắng của Trần Ngọc, Kiều Dật đưa tờ giấy trong tay cho cậu. Mã Văn Thanh cũng tiến lại gần để xem, phía trên chỉ viết một câu: Trần Ngọc, cứu người, ngoài bến cảng Yên Đài phía đông nam, ta chờ ngươi.
Trần Ngọc hoảng sợ muốn nhảy dựng lên, biết số di dộng của cậu, còn bảo cậu đi cứu người. Trần Ngọc cơ hồ ngay lập tức nghĩ đến phụ thân tung tích chẳng rõ.
Tay cậu có chút run rẩy, túm lấy Kiều Dật hỏi: “Có thể tra được điện thoại này gọi từ đâu hay không.”
Kiều Dật gật đầu một cái, cũng may thời gian mỗi lần trò chuyện đều đủ dài, hẳn là không có vấn đề gì.
“Di động để ở chỗ ta, dãy số kia tối nay gọi đến, ta tìm người đi thăm dò.”
Lần này Trần Ngọc hoàn toàn mất ngủ, rốt cuộc là ai cầu cứu cậu qua điện thoại? Trần Sâm, Phong Hàn? Báo con tựa hồ không thể nào đâu…
Tại sao không nói trực tiếp, lại muốn dùng cách truyền tìn bằng mã Morse này, chẳng lẽ không tiện mở lời? Dưới tình huống nào, mới không tiện nói?
Trần Ngọc càng nghĩ càng lo lắng, sáng hôm sau, sắc trời chưa sáng, đã ở dưới lầu chờ tin tức của Kiều Dật.
Đến bữa sáng, Kiều Dật mới vội vã từ bên ngoài đi vào, thấy trên mặt Trần Ngọc rõ ràng mắt quầng thâm, lắc đầu.
“Thế nào? Điều tra ra không?” Trần Ngọc lo lắng hỏi.
Kiều Dật gật đầu, bất quá mi tâm vẫn nhíu chặt, chần chờ một lúc nhìn Trần Ngọc, nói: “Điều tra ra rồi. Ba cuộc gọi, lần thứ nhất là ở bến cảng Yên Đài, lần thứ hai là ở trên biển phía đông nam của cảng Yên Đài, lần thứ ba, đã gần đến Nhật Bản.”
-END 49-
Chú thích:
(*) Mã Morse: hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.
Được phát minh vào năm 1835 bởi Samuel Morse nhằm giúp cho ngành viễn thông và được xem như là bước cơ bản cho ngành thông tin số. Từ ngày 1 tháng 2 năm 1999, tín hiệu Morse đã bị loại bỏ trong ngành thông tin hàng hải để thay vào đó là một hệ thống vệ tinh.
Tín hiệu có thể được chuyển tải thông qua tín hiệu radio thường xuyên bằng việc bật & tắt (sóng liên tục) một xung điện qua một cáp viễn thông, một tín hiệu cơ hay ánh sáng.