Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 5 :

Ngày đăng: 07:01 19/04/20


(*thủ trát:sách, thư viết tay)



“Có thể thấy đây là ngôi mộ của một vị mỹ nhân, nói không chừng là một bánh tông mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt, thấy Tiểu Mã gia ta lớn lên anh tuấn tiêu sái thế này, không chừng muốn lưu ta lại làm vị hôn phu, làm thế nào bây giờ, gì thì gì ta cứ chuẩn bị trước cái đã.” Nói xong, Mã Văn Thanh từ trong balô móc ra một đống Kim Ngọc Quan Âm linh tinh các loại đeo lên người, sau đó lấy tay vuốt vuốt mái tóc, bày ra bộ dáng tự cho là rất được, gọi Trần Ngọc: “Được rồi, như vậy tạm ổn, đi, chúng ta lên trước một đoạn xem thử, nếu không có cơ quan gì sẽ quay lại gọi mọi người.”



Trần Ngọc đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ có ta ở đây, mỹ nhân còn để ý tới ngươi? Dĩ nhiên, nếu như là bánh tông, ta sẽ vô điều kiện nhường cho ngươi, yên tâm đi.”



Bánh tông, là thuật ngữ chuyên dùng trong giới trộm mộ, ý chỉ cương thi; phát sinh thi biến, so với cương thi thì bánh tông khó đối phó hơn nhiều.



“Kháo, ngươi cút, gương mặt đó của ngươi tính ra chỉ có thể lừa gạt được đông đảo quần chúng nhân dân. Chờ lúc ra ngoài, sẽ gọi cả đám đến dùng đại hình hầu hạ ngươi.” Mã Văn Thanh vừa hùng hùng hổ hổ, vừa cẩn cẩn dực dực đi về phía trước.



Trong mộ đạo âm khí ngất trời, mang theo mùi hương mục nát quỷ dị, vách tường vẽ bích họa rất dài, Trần Ngọc muốn dừng lại xem kỹ nội dung hai bên bức tranh, Mã Văn Thanh thì lại vội vã muốn tìm được chủ mộ thất. Đèn mỏ trên đầu Trần Ngọc lực chiếu sáng không mạnh, trước sau chỉ có thể nhìn ra xa vài mét, đèn pin mắt sói trong tay Mã Văn Thanh lại có thể soi sáng ngoài cả trăm mét.



Trần Ngọc lần đầu xuống mộ, nếu quả thật bây giờ bị ném vào trong mộ đạo tối om không chút ánh sáng, chắc chắn không phải là chuyện tốt, cậu chỉ đành theo sát Mã Văn Thanh. Trong lúc gấp gáp chỉ kịp thấy bức tranh trên vách tường càng ngày càng tinh xảo, hiển nhiên đoạn vừa rồi là do vội vàng mà hoàn thành.



Đang đi, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được bên người có không khí lưu động, vội hô: “Đợi đã, Văn Thanh, ngươi chiếu sang trái một chút.”



Mã Văn Thanh cũng cẩm nhận được, lúc đèn pin chiếu tới, lộ ra một cửa động đen thẫm.



Hai người đi vài bước tới cửa động, ánh sáng đèn pin chiếu xuống, bốn phía vách động là vết xẻng đều đặn, “Đây mới là trộm động, qua thủ pháp đào trộm động có thể thấy vị này là tay lão luyện, phỏng chừng không xa phía trước chính là mộ thất.” Đỉnh mộ của mộ triều Thanh rất dày, đôi khi sẽ có hơn hai thước gạch xanh hoặc khối đá, trộm động thường tránh đào ở đây.



Mã Văn Thanh nhăn nhăn lông mày, “Thanh mộ phần lớn đều giản tiện việc mai táng, bất quá bên trong một đống đồ đạc, vàng bạc cùng tranh chữ vẫn còn khả năng hấp dẫn không ít người tới, ra tay cũng rất dễ, xem ra đúng như lời giáo sư Tiền đã nói, nơi này sớm đã bị kẻ khác ghé thăm.”



“Ân, Vân Nam đa số là mộ thời Hán, mooj triềuThanh cũng hay gặp, nhưng có kích thước lớn như thế này thì lại rất hiếm thấy, có chút thú vị. Nhưng mà, ngươi có nhận thấy không, ngôi mộ này được coi trọng như vậy, nếu tính đến kích thước của mộ, người táng trong đây không vương thì cũng là hầu. Chỉ là tại sao lại xây mộ ở chỗ thâm sơn cùng cốc này, thật đúng là kỳ quái.” Trần Ngọc cười một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.



Đai khái đi được chừng năm phút, từ mộ đạo chuyển qua một chỗ ngoặt, xuất hiện một tòa ngọc môn*(cửa bằng ngọc), trong ngọc thạch màu trắng mơ hồ có hồng ti, trên cửa khắc long phượng.



Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh đang chuẩn bị lao lên lại, nói: “Trong mộ đạo không gặp trở ngại gì, quay ra thông báo với thầy một tiếng đi, đến lúc đó mọi người cùng nhau xuống.”



Mã Văn Thanh do dự chốc lát, gật đầu một cái, theo Trần Ngọc từ đường cũ quay lại căn nhà gỗ.



Giáo sư Tiền cùng giáo sư Vương và cả đám sinh viên chờ ở phía trên cửa động, thấy hai người ra ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi thăm tình hình bên trong.



Trần Ngọc đại khái đem những gì bọn họ trông thấy thuật lại sơ qua một lần, lại nói: “Có trộm động, từ nơi này đi xuống, không xa chính là mộ đạo, ngôi mộ này kích thước rất lớn, người được chôn cất bên trong khẳng định phải có thân phận vô cùng hiển quý.”



Ánh mắt giáo sư Tiền sáng lên, “Trước cứ đi xuống xem thử, tuy muốn khai quật thì phải đợi mấy ngày nữa nhân viên khảo cổ đến đông đủ đã, nhưng chúng ta vẫn có thể làm một số công tác sơ bộ.”



Vì để cho mọi người đi xuống được thuận tiện, miệng huyệt động lại bị đám sinh viên khoét rộng ra, càng lớn thì độ dốc cũng giảm bớt. Tầng đất trên núi sẽ không quá dày, mộ thất cũng không tính là sâu.



Rất nhiều sinh viên lần đầu tiên vào mộ, đều nổi lên sự tò mò cùng hưng phấn, vây quanh bức bích họa trong mộ đạo chụp hình. Trần Ngọc cuối cùng cũng quan sát được tỉ mỉ nội dung của bức bích họa, đoạn đầu đều là vẽ một cô gái, nhìn kĩ, cậu chợt hỏi: “Bức tranh này tựa hồ chỉ vẽ về một người, chẳng lẽ là chủ mộ?”



Giáo sư Tiền gật gật đầu, tán dương: “Quả thật cùng là một người, nhưng không nhất định là chủ mộ, cũng có thể là mộ phu thê, các trò tới đây mà xem.”



Xa hơn nữa, còn lại là cảnh chiến trận, tướng quân cưỡi chiến mã, mang theo binh lính chinh chiến sa trường, đánh cho đối thủ thua tan tác. Sau đó, nhất phương chiến bại đưa tới vô số vàng bạc châu báu, muốn chiêu hàng vị tướng quân này.


Ở trong địa cung này chúng ta mới có thể an toàn. Phó tướng đốt hết mọi thứ ở phía trên là bởi vì chúng ta chỉ có thể ở dưới mặt đất.



Trước khi trời tối, nhất định phải đóng cửa địa cung.



Đường vào cốc, chỉ có thể đi vào, không thể đi ra.



Chẳng qua là không biết, những con xà độc này là do phó tướng an bài, hay còn vì nguyên nhân nào khác, Vương gia rốt cuộc có bình an mà xuất cốc hay không?



Còn có ta ở chỗ này không thể nhẫn nại thêm được nữa, mặc dù sợ, vẫn phải thử ra ngoài một lần. Ta một mình ở đây khác nào tham sống sợ chết, sống trong địa cung này, so với người chết có khác gì nhau.



Xem tới đây, trong mộ thất an tĩnh trở lại, mọi người chợt đều hiểu tại sao trên người thi thể ở ngọc môn lại có loại tử trạng đó.



“Mụ nội nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chả trách lại không thấy có dấu chân quay trở về!” Trần Ngọc nổi xung, cậu vốn ghét xà, chớ nói đến mấy con xà này còn mang theo kịch độc, có thể đưa người ta vào chỗ chết.



Mã Văn Thanh sắc mặt chợt tái xanh, nhìn thẳng vào Trần Ngọc hỏi: “Ngươi mới vừa có đóng kín cửa hay không?”



_END 5_



_______________________________



Chú thích:



(1)Ngô Tam Quế:  tự: Trường Bạch 長白 hay Trường Bá 長伯; 1612 – 2 tháng 10 năm 1678), là Tổng binh cuối triều Minh, sau đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.



(2)Xẻng Lạc Dương:  loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ.



(3) Dịch thơ :(theo ý hiểu của ta thôi nhé)



Tĩnh đối thu đăng nhất điểm hồng



Mộng hồn vẫn còn vấn vương nơi cung cấm



Đẩy cửa sổ hướng Hằng Nga hỏi thử



Sao mệnh ta lại bạc như vậy



(4) Trần Viên Viên: (chữ Hán: 陳圓圓, 1624-1681), tự Uyển Phân (Trung: 畹芬), là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc. Bà từng được xưng tụng là một trong Giang Nam bát diễm (Tám người đẹp ở Giang Nam) và cũng bị quy cho là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên.



(Theo Wikipedia)



(5) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: câu này xuất từ “Viên Viên khúc” của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào cuối thời nhà Minh đầu nhà Thanh.



Lúc Ngô Tam Quế lĩnh binh vào kinh triệu kiến tân chủ (Lí Tự Thành), khi đi tới sa hà dịch ở Vĩnh Bình, gặp được gia nhân từ kinh thành chạy ra, Ngô Tam Quế hỏi: “Người trong nhà của ta thế nào?” Gia nhân nói: “Bị Sấm Vương tịch thu rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Không sao, sau này ta sẽ đến đòi.” Lại hỏi: “Cha ta khoẻ không?” Đáp: “Bị bắt rồi.” Ngô Tam Quế nói: “Sau này ta sẽ đến thả ra.” Lại hỏi: “Trần phu nhân (chỉ Trần Viên Viên) có khoẻ không?” đáp: “Bị Sấm Vương ( Lưu Tông Mẫn) mang đi rồi.” Lúc này, Ngô Tam Quế huyết khí phừng phừng giạn tím mặt, lớn tiếng quát: “Đại trượng phu không thể bảo vệ một người nữ tử, sao còn mặt mũi gặp người ta?” Sau đó, quay đầu lại trở về núi hải quan, lấy thân phận đại thần Minh triều, truyền thỉnh binh thư đến Thanh quân, mong muốn Đa Nhĩ Cổn “hợp binh để đánh cổng, diệt giặc cỏ cho cung đình bày tỏ đại nghĩa với Trung Quốc.” Đây là cố sự của “xung quan nhất nộ vi hồng nhan”, nói cách khác Ngô Tam Quế vì một kĩ nữ Tô Châu -Trần Viên Viên đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh. (trích Baidu.)