Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 6 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Một câu nói của Mã Văn Thanh khiến Trần Ngọc đột nhiên nhớ ra, vì để thông gió cùng phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cậu cố ý lấy xẻng Lạc Dương chặn tại khe cửa. Mặt cậu liền biến sắc, xoay người chạy ra bên ngoài điện, Kiều Dật và Mã Văn Thanh đuổi sát phía sau.
Ngoài điện an tĩnh không có lấy một tiếng động, ngọc môn vẫn mở rộng như trước, chỉ có điều bên dưới lại có những tấm gấm hoa văn đen vàng di động dị thường khiến người ta chú ý, lúc đến gần mới phát hiện hóa ra những thứ kia đều là hoa xà thân to gần bằng miệng chén, nhiều vô số kể.
Tim Trần Ngọc bất giác trùng xuống, nhìn kỹ, quả nhiên phía dưới những đầu rắn đang ngẩng lên là hai cái chân, hai cái chân dị hợm kia có phần giống với chân của loài thằn lằn. Con mắt hình cầu mang theo hung quang cùng chiếc lưỡi đỏ tươi, thật sự là xà độc được nhắc tới trong thủ trát của Trần Viên Viên.
Bước chân Trần Ngọc khựng lại, cậu cố gắng khắc chế ham muốn xoay người bỏ chạy, giọng nói có chút run rẩy “Mau! Trước hết đóng cửa lại, trời có thể đã tối rồi, xà này không biết có bao nhiêu nữa!”
Trong ba người, chỉ có Trần Ngọc biết cách thức đóng cửa, cậu nhanh chóng lấy ra đôi găng tay, quay đầu nói với Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật: “Yểm trợ cho ta, ta đi đóng cửa.” Nói xong đã lách người qua đám xà, chạy tới cạnh cửa.
Kiều Dật chăm chú nhìn theo phương hướng của Trần Ngọc, không ngừng nổ súng, chớp mắt, hai con xà gần Trần Ngọc đã bê bết máu, nằm trên đất lăn lộn. Mã Văn Thanh cũng nghiêm túc, cầm lấy trường đao chặt đứt đầu một con xà khác. Song xà này né tránh cũng cực nhanh, quả nhiên hai cái chân kia cũng không phải là đồ trang trí. Lúc chạy trốn còn không quên phun nọc độc về phía Mã Văn Thanh.
Mã Văn Thanh vội vàng dùng áo khoác che chắn, chật vật đánh tới phía trước, nhìn lại cái áo sau khi phát ra tiếng xèo xèo thì thấy hiện ra mấy lỗ thủng.
“Kháo, thật độc!” Vừa mắng vừa tháo thắt lưng xuống, hướng về phía đầu rắn vung mạnh. Con rắn kia đầu thì né kịp, nhưng thân thể bị đánh trúng, tê tê mấy tiếng giãy dụa trên mặt đất, Mã Văn Thanh đi tới dẫm lên chém đứt. Thế nhưng trong lúc Mã Văn Thanh xoay người, nửa đoạn thân thể còn lại của con xà kia dùng hai chân làm điểm tựa, hé miệng, cong lưng.
Mã Văn Thanh thấy Kiều Dật giơ súng về phía hắn, tiếp theo là cảm giác đường đạn bay sát rạt qua mặt, hắn quay đầu lại, phát hiện nửa đọan đầu của hoa xà bị bắn không ngừng ngọ nguậy.
“Phải đánh vào đầu của chúng mới có tác dụng.” Kiều Dật bình tĩnh lên tiếng.
Mã Văn Thanh vì bản thân được vị Phó hội trưởng hội sinh viên không vừa mắt ra tay cứu giúp mà méo cả mặt, xoay ngườiđi tới chỗ đám xà khác.
Trần Ngọc đã nhanh chóng đến gần cạnh cửa, cậu thậm chí có thể thấy rõ ràng cả một đám xà đang lũ lượt kéo đến ở mộ đạo phía sau, ánh mắt lạnh như băng chằm chằm nhìn vào bọn họ.
Mấy con xà đang bò vào cửa, nhanh như chớp phi tới trên mặt Trần Ngọc.
Kháo, cái giống hung hãn gì đây a! Trần Ngọc vừa mắng vừa dùng tay mang hắc thủ bộ* (găng tay đen) tóm gọn con xà đang lao đến, thân xà thô to, không ngừng giãy dụa, lại còn hung hăng cắn nửa cánh tay của Trần Ngọc. Trần Ngọc nghiến răng, nhanh chóng đi tới cạnh cửa, đưa tay vỗ mấy cái, cửa đã ầm ầm khép lại, những con xà chưa kịp tiến vào đều bị kẹp chết trong khe cửa.
“Ân, để ta xem, Ngô Tam Quế còn liệt kê ra đây, ‘Bạc trắng chín trăm vạn, hoàng kim một trăm vạn lượng, ngoài ra còn có châu ngọc, kinh Phật, tranh chữ các loại chất đầy rương’ Ngô Tam Quế lao tâm khổ tứ, cái gì cũng đều liệu đến, chỉ tiếc, ông ta ra ngoài rồi chưa có cơ hội trở về.”
Chỉ vừa nghe qua, mọi người cũng cảm thấy đây coi như bảo tàng khó gặp, giáo sư Vương thấy bảo có kinh Phật, tranh chữ tinh thần liền tỉnh táo, thúc giục giáo sư Tiền nhanh chóng tìm đường.
Giáo sư Tiền nhìn lộ tuyến đồ cả nửa ngày mới hướng phía dưới phượng quan xem xét, kinh ngạc nói: “Cửa ra ở đâu đó chỗ quan sàng này.”
Phương Kim và mấy người khác đến kiểm tra, quả nhiên sau khi ấn vào một cái gờ ám sắc, cùng với thanh âm nặng nề vang lên, phiến đá ở giữa quan sàng chuyển động, lộ ra một cửa ngầm.
Bên trong tối như bưng, những cơn gió âm lãnh không ngừng thổi ra, thẳng tắp đi xuống. Mọi người đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, trong mộ thất bày hai cỗ quan tài này, động đạo đen kịt kia giống như thông thẳng xuống địa ngục vậy.
“Chính là chỗ này, xem trên bản đồ, trước tiên phải đi xuống, sau đó qua một khúc ngoặt, tiếp tục đi lên phía trên”. Giáo sư Tiền gật đầu một cái, ném một thanh ánh sáng lạnh xuống, nhìn theo đốm sáng nho nhỏ đó cho đến khi không còn trông thấy được nữa.
Trong lòng mọi người lại thấp thỏm, sâu như vậy, con đường này là gì a?
“Đi nhanh đi, nếu đây là lối ra duy nhất, khẳng định Trần Viên Viên cũng từ nơi này mà ra ngoài. So với một cô gái yếu đuối, chúng ta không thể nào không vượt qua được.” Giáo sư Tiền thúc giục.
Xoay người thấy giáo sư Vương tuổi tác đã cao, giáo sư Tiền dặn dò: “Phương Kim, Kiều Dật, hai trò chiếu cố giáo sư Vương. Lần này thầy đi vào trước, tất cả mọi người theo phía sau.” Trước lúc đi xuống còn quay đầu lại nhìn Trần Ngọc nói: “Trần tiểu hầu tử, còn cả Mã Văn Thanh nữa, Tiểu Mã trông chừng trò ấy, hai trò đi sau cùng, bảo đảm tất cả mọi người an toàn rời đi.”
Trần Ngọc mang theo vẻ mặt đau khổ bị Mã Văn Thanh cười xấu xa canh chừng, không ngừng lẩm bẩm: “Thật ra thì ta cũng rất sợ nha, sợ lắm nha…”
Mọi người đều lục tục vào cửa ngầm, Trần Ngọc mò tới mò lui trong cái balô bự chảng của mình, lôi ra cái cuốc leo núi, “Đi thôi, chỉ còn dư lại hai người chúng ta.”
Mã Văn Thanh nhìn ra xung quanh, ừ một tiếng, “Đi —- Đợi đã, vẫn còn một người, bên kia là ai?”
_END 6_