Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 7 :
Ngày đăng: 07:01 19/04/20
Trần Ngọc xoay người nhìn bên kia, trong mộ thất âm u, nơi góc tối đột ngột hiện ra một cái bóng mờ ảo khác thường, quỷ dị. Trần Ngọc cảm giác tóc gáy mình dựng đứng hết cả lên, tay theo thói quen nắm lấy khẩu súng.
“A, là ta, thật ngại quá, ta hoạt động có chút bất tiện, sợ gây phiền phức cho mọi người nên định bụng đi sau cùng.” Bên kia truyền ra giọng nói khàn khàn của nữ sinh, một người từ từ đi ra, chính là Vương Miêu bị thương.
Mã Văn Thanh nhìn cô nàng băng vải đầy mặt, khoa trương mà thở phào nhẹ nhõm: “Ta nói, đại tỷ, ngài thế này không khiến người khác sợ mới là lạ, bộ dáng của ngài so với bánh tông còn giống bánh tông hơn, ta đây trái tim bé nhỏ yếu đuối—”
Vương Miêu thường ngày đã hay thẹn thùng, lúc này càng lắp bắp nói không ra lời.
Trong mộ thất chỉ còn lại ba người, có vẻ trống trải mà âm trầm, Trần Ngọc vội đá cho Mã Văn Thanh một cước: “Ngậm cái mỏ quạ đen của ngươi lại, thật có bánh tông, mấy người chúng ta đều không phải bỏ mạng tại đây.” Lại quay đầu tựa tiếu phi tiếu cẩn thận đánh giá Vương Miêu, khách khí nói: “Đi thôi, có cần chúng ta đỡ ngươi không?”
“Không, không cần, tự ta có thể làm được.” Vương Miêu nói xong khẽ liếc mắt về phía long văn quan tài, sau đó chui vào trong cửa ngầm.
Hai người nhìn quanh lần nữa xác thực không còn ai khác mới lần lượt đi xuống. Trần Ngọc vẫn còn đội mũ gắn đèn mỏ, Mã Văn Thanh cảm thấy không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi đây, vì để tiết kiệm nhiên liệu liền cất đèn pin mắt sói đi. Đèn pin mắt sói là một loại đèn pin chiến thuật cao cấp, độ sáng cực mạnh, đêm tối nếu chiếu thẳng vào mục tiêu có thể khiến mục tiêu tạm thời bị mù trong ba phút, nhưng cũng rất tốn điện. Mã Văn Thanh cầm thanh ánh sáng lạnh thay thế, trong động vốn đen thùi lùi nay càng thêm không thấy rõ.
Dưới lòng đất này không biết gió từ đâu thổi qua đến cổ Trần Ngọc, cậu chỉ cảm thấy sởn gai ốc, cộng thêm mới vừa khẩn trương, quần áo ướt đẫm mồ hôi, dính vào người, thật lạnh. Lúc đi xuống độ dốc rất lớn, hơn nữa nơi này cũng không có đường, chỉ có thể coi đây là một khe đá hẹp, sau này mới được người ta gia cố thêm vài chỗ đặt chân cùng bám tay.
Lòng đất rất ẩm ướt, bốn phía khe đá đều trơn trượt, Trần Ngọc thầm suy nghĩ làm cách nào mà Phương Kim và Kiều Dật có thể đỡ giáo sư Vương đi xuống.
Mã Văn Thanh giờ phút này cũng chẳng nhàn tản gì cho cam, mặc dù Vương Miêu nói không cần giúp đỡ, nhưng dù sao cô cũng là một nữ sinh, khi cô đuối sức, Mã Văn Thanh thỉnh thoảng kéo cô nàng một cái.
Trần Ngọc dựa vào công cụ trong tay, cũng coi như miễn cưỡng ứng phó. Bọn họ ban đầu còn có thể thấy rõ bóng mấy người phía trước, sau đó tụt lại càng ngày càng xa, Trần Ngọc có phần sốt ruột. Nhưng khi nhìn đến Mã Văn Thanh lao lực đỡ Vương Miêu, cậu chỉ thúc giục một lần, về sau không nói thêm câu nào nữa.
Lại ngẩng đầu liếc mắt về phía trước, trong bóng đêm vô tận, Trần Ngọc cảm giác có cái gì đó bám theo bọn cậu cùng nhau xuống đây. Có lẽ là những con xà kia, có lẽ là những thứ khác, cũng có thể chỉ là ảo giác của cậu. Ổn định tâm thần, Trần Ngọc quay lại, thế nhưng phát hiện Mã Văn Thanh cùng Vương Miêu cách cậu không xa đã biệt tăm biệt tích!
Trần Ngọc hoảng hốt, lẽ nào bị ai đó kéo vào trong khe núi rồi? Trần Ngọc vội vàng đi lùi lại vài bước, lại phát hiện bàn chân chạm phải vật cản, nơi này có một khúc cua, chả trách một người cũng không nhìn thấy. Cẩn thận đi vòng qua tường đá, đường lại ghập ghềnh hướng lên trên. Phía dưới có mấy khối đất phẳng, đằng trước có hai người đang đứng, chính là Mã Văn Thanh cùng Vương Miêu. Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, xoa bàn tay ướt đầm mồ hôi lạnh, thấy hai người đang đợi cậu, trong lòng ấm áp hơn, bước nhanh về phía họ.
“Đi thôi.”
Không thèm đếm xỉa đến Mã Văn Thanh đang quái thanh quái khí kêu tên của mình, Trần Ngọc diện vô biểu tình đẩy khuôn mặt sát rạt của hắn ra, phun ra mấy chữ: “Vậy ngươi nghẹn chết luôn đi.” Nói xong chả thèm quay đầu lại tiếp tục bò lên.
Mã Văn Thanh cười hắc hắc mấy tiếng, dù sao còn chưa tìm được đường ra ngoài, mà nơi đám người giáo sư tới cách cổ mộ không quá xa, đến lúc đó nghĩ biện pháp lừa Trần Ngọc đi cùng là được.
Hai người tiếp tục bò lên, chẳng mấy chốc, Mã Văn Thanh phát hiện Trần Ngọc đột nhiên ngừng lại. Vội vàng bắt kịp cậu, thấy phía trước là ngã ba, Trần Ngọc đang cầm đèn pin tìm gì đó.
“Tìm thấy rồi, phía bên phải ở đây có ký hiệu.” Trần Ngọc rốt cuộc tìm được trên thạch bích một dấu mũi tên mờ mờ.
“Đi thôi.” Hai người tiến vào khe đá bên phải, nhiệt độ trong này tựa hồ lại giảm xuống một chút, Trần Ngọc run lên, thấp giọng mắng. Ước chừng đi được mười lăm phút, phía trước có ánh sáng, hình như là cửa ra.
Trần Ngọc đi nhanh lên trước vài bước, sau khi ra ngoài không khỏi lệ rơi đầy mặt, lại được thấy ánh sáng! Trải qua thời gian dài sinh hoạt dưới mặt đất tối tăm ngột ngạt, Trần Ngọc cảm thấy ánh sáng này quả thật dễ chịu khác thường.
Bên ngoài là hành lang rộng rãi, trên vách tường ở hai bên, cứ cách một đoạn lại có đèn, trông sáng sủa vô cùng. Đây chính là trường minh đăng trong mộ thất, cách mấy ngàn năm vẫn còn bất diệt, cùng với nó là bí pháp* (phương pháp bí mật) không thể nói của cổ nhân.
Sau ánh đèn, nhìn kỹ có thể nhận ra hành lang này tựa hồ là một đoạn mộ đạo khác, đỉnh hình vòm, phía trên khắc đầy tượng Phật. Trên tường lại có bích họa, bức tranh miêu tả cổ sắt¹vũ đạo phi thiên, đường nét nhu mĩ, tranh vẽ tinh xảo đến mức ngay cả mộ Thanh triều trước đó cũng không cách nào có thể so sánh được. Hai bên mộ đạo còn có tượng Phật thạch thú đứng canh, niên đại hết sức cổ xưa, có không ít tượng Phật đã ngã xuống đất. Đếm không hết số thạch thú cùng nhìn không thấy điểm cuối của mộ đạo, mơ hồ có thể thấy được nơi đây đã từng huy hoàng tráng lệ đến nhường nào.
“Không đúng, con đường này không đúng, chỗ này căn bản không phải là nơi chôn giấu bảo tàng của Ngô Tam Quế.” Mã Văn Thanh lẩm bẩm nói.
_END 7_
________________________
Chú thích:
(1) Cổ sắt: một trong số tám loại nhạc cụ dây cổ.