Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 62 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Vưu bộ trưởng lôi kéo Lăng Vân thương lượng vài câu, cuối cùng gọi một mình giáo sư An qua, thẳng thắng lên tiếng: “Giáo sư, chúng ta nhất định phải tiếp tục đi tiếp tìm kiếm chủ mộ thất. Nhưng vào sâu bên trong sẽ gặp cái gì, ai cũng không thể nói chính xác được, ta không dám cam đoan phần lớn mọi người sẽ an toàn. Nếu như các ngươi không muốn đi theo, có thể ở trên tàu chờ chúng ta.”



Quả thật, dọc đường đi, đã gặp biết bao chuyện không thể tượng tượng nổi. Trong lòng giáo sư An cũng thấy lo lắng, cấp trên để cho ông dẫn người tới thăm dò tình hình, cứu viện cho đội khảo cổ đầu tiên; nhưng hiện tại chính bọn họ lại biến thành những người mất tích, phỏng chừng bên ngoài đã loạn thành một đoàn.



Nhưng, giáo sư An không hề hối hận. Bởi vì, bọn họ tìm thấy Tần mộ trong lòng biển. Giá trị và của cải khổng lồ trong cổ mộ thần bí này căn bản không thể đo lường được, rất có thể trở thành báu vật và kỳ tích độc nhất vô song giống như lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Là một người tha thiết với chức vụ và công việc khảo cổ của mình, để cho ông ra quyết định bỏ đi thực sự không thể nào.



Hơn nữa, giáo sư An có linh cảm, nếu ông ở lại đây sẽ tìm thấy tin tức về đội khảo cổ mất tích kia.



Giáo sư An lắc đầu, kiên định lên tiếng: “Không, đã đến tận đây rồi, chúng ta cùng nhau đi tiếp. Hơn nữa, có một số việc, ta cần phải xác định.”



Vưu bộ trưởng cùng Lăng Vân nhìn nhau, nói: “Nếu giáo sư đã quyết định như vậy, thì chúng ta tiếp tục chiếu ứng lẫn nhau, dưới đất này giống như trong mê cung, quả thật rất khó giải quyết. Có nhiều người, chúng ta còn có thể tăng nhanh tiến độ tìm kiếm chủ mộ thất, nơi này tốt nhất không nên ở lâu.”



Hắn không nói thì giáo sư An cũng hiểu, tỏ ý sẽ tự mình đến báo cho đội viên trong đoàn.



Phong Hàn kéo Trần Ngọc qua, giao phó: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi một tấc cũng không được rời khỏi ta.” Những lời của La Khuynh trước khi đi, không hề nghi ngờ khiến cho không khí chung quanh Phong Hàn càng thêm lạnh như băng. Bất kể Trần Ngọc nghĩ như thế nào, từ lúc bị hiến tế kia, Phong Hàn liền đem cậu trở thành của hắn, có kẻ ở một bên đánh chủ ý lên người của mình, cái loại cảm giác đó cũng không mấy dễ chịu.



Từ nãy đến giờ, trạng thái tinh thần của Trần Ngọc vẫn rất kém, bất quá vẫn rất thức thời theo sát bên cạnh Phong Hàn. Dù thế nào, khi muốn đề cao tỷ lệ sinh tồn của bản thân, Phong Hàn tuyệt đối là sự bảo hộ hoàn hảo nhất.



Mã Văn Thanh liếc nhìn Trần Ngọc, lại gần lấy cùi chỏ chọt Trần Ngọc, an ủi: “Đừng nghe ả ta nói hươu nói vượn, ta biết ngươi đã nhiều năm như vậy, còn nhầm được sao? Yên tâm đi, ngươi nhất định là con trai ruột của Trần thúc. Còn nhớ hay không khi còn bé ngươi rất nghịch ngợm, lúc chuẩn bị theo ta hạ mộ bị Trần thúc bắt được, đem hai chúng ta treo ngược lên mà đánh, ánh mắt khi ấy của Trần thúc, là thật sự lo lắng. Bảo ngươi không phải con của ông, đánh chết ta cũng không tin.”



Trần Ngọc bất đắc dĩ thở dài: hở ra đánh, hở ra là đánh… Đây chính là kiểu yêu thương của Trần Sâm, thật đúng là điển hình.



Lại nhìn khuôn mặt của Trần Ngọc một cái, Mã Văn Thanh ho khan, giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Nói về dáng vẻ bên ngoài, ngươi trông giống mẹ hơn.”



Trần Ngọc cúi đầu không thèm nhìn cái tên đang cố gắng an ủi cậu ở bên cạnh nữa, cúi đầu muốn đem những suy nghĩ bề bộn trong đầu làm rõ: đầu tiên là đêm hôm khuya khoắt mang theo điện thoại có chứa mã Morse, sau đó ở dưới đáy biển trên cửa khoang thuyền đắm tìm thấy chiếc điện thoại di động, chiếc điện thoại ấy về sau lại bị Phong Hàn tịch thu, nói rằng nó chứa thứ khiến người ta mệt mỏi vô lực.



Hiện tại ngẫm lại, giấu điện thoại di động trên cửa khoang có bố trí cơ quan, bản thân đã bắt đầu hoài nghi.




Trần Ngọc giơ đèn pin cầm tay chiếu vào vách tường bên trong, vách tường vẫn rất bằng phẳng, có dấu vết con người gia công. Nhưng Trần Ngọc lại phát hiện thạch thất phía sau bức tường thật ra là một động nước khổng lồ, rất có thể chủ nhân ngôi mộ khi kiến tạo lăng mộ đã phát hiện ra, sau đó tranh thủ dùng địa thế thiên nhiên xây dựng một lăng mộ độc nhất vô nhị mà không sợ sẽ bị thế nhân quấy rầy.



“Nếu như chúng ta có thể nhìn được toàn cảnh thì tốt rồi.” Trần Ngọc thấp giọng thở dài nói.



Báo con ở trên vai Trần Ngọc bất chợt giơ chân kêu lên mấy tiếng, ở trước mặt phụ mẫu, nó luôn luôn rất có khí thế. Sau khi kêu lên hai tiếng, báo con từ trên bả vai Trần Ngọc leo xuống dưới, chạy về phía cây cầu ở đằng trước.



Trần Ngọc vội vàng vứt đèn pin mắt sói lại cho Mã Văn Thanh ở sau lưng, chạy hai bước đem báo con ôm lại.



Cũng không phải cưng chiều, mà là bọn họ hoàn toàn không biết chút gì về nơi này, cậu lo lắng báo con gặp nguy hiểm.



Một cánh tay xách Trần Ngọc đến bên cạnh, Trần Ngọc quay đầu lại nhìn Phong Hàn đang mím mím đôi môi, trong lòng nhất thời cảm thấy dị thường ấm áp. Há mồm chuẩn bị nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt của Phong Hàn rất chuyên chú nhìn động nước rộng rãi ở sườn phía trước.



Sau đó sau lưng cũng có người phát ra tiếng kinh hô.



Trần Ngọc quay đầu lại, thấy được một màn hết sức quỷ dị, một chiếc đèn pin mắt sói đang trôi nổi giữa không trung ở phương xa, dọc theo vách tường của hang động từ từ di chuyển lên xuống, trong bóng tối, tựa như có một bàn tay vô hình đang cầm chiếc đèn pin kia, đem tình hình trên vách đá hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.



Hình như ngộ ra cái gì, Trần Ngọc quay đầu lại nhìn Mã Văn Thanh, Mã Văn Thanh trong tay vẫn giơ lên đèn pha, há hốc mồm nhìn cái đèn kia.



Thanh âm của Trần Ngọc có chút run rẩy hỏi: “Văn Thanh, vật ta đưa cho ngươi đâu?”



Mã Văn Thanh miễn cưỡng phân thần nhìn Trần Ngọc trước mặt, nghi hoặc: “Lúc nào thì ngươi đưa đồ cho ta?”



Trần Ngọc tái mét mặt, kia quả nhiên là đèn pin mắt sói của cậu, khi nãy cậu rốt cuộc ném cho ai?



-END 62-