Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 63 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Đi theo Vưu bộ trưởng và Lăng Vân, ngoại trừ vài người thân tín, còn lại phần lớn là những tay đổ đấu chuyên nghiệp được thuê tới, so với người của đội khảo cổ thì có kinh nghiệm phong phú hơn về mấy chuyện xảy ra trong mộ, cho nên mặc dù trải qua nhiều tình huống quái gở như vậy, họ vẫn cực kỳ trấn định.
Chỉ có điều, khi bọn họ đứng ở trên cầu, lúc nhìn thấy chiếc đèn pin đang từ từ di động, cũng phải thay đổi sắc mặt. Trước kia cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, đụng trúng bánh tông tránh không được tổn thất thảm trọng, nhưng cũng còn biết cách đối phó. Nhưng hiện tại, tĩnh lặng, tựa hồ chẳng có gì cả, rốt cuộc bọn họ đang phải đối mặt với thứ gì đây?
Một người giương súng bắn vài phát về phía đen pin mắt sói trên nham bích, sau đó mọi người nghe thấy tiếng đạn găm vào vách đá cùng thanh âm đất cát rơi xuống. Hơn nữa, chỉ cần cẩn thận sẽ nhận ra mấy phát súng kia đều bắn xung quanh đèn pin, nói cách khác, xung quanh đèn pin thực sự không có ai cả, tự nó vẫn trôi lơ lửng ở đó.
Dù trong hoàn cảnh nào, súng đạn vẫn là thứ khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ an toàn, nhưng lần này nó lại mang đến một kết luận làm cho lòng người rét lạnh.
Không gian yên ắng tĩnh mịch càng làm tăng thêm áp lực và sự sợ hãi lên cùng cực, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Đúng lúc ấy thì ở phía sau, trong thủy động chợt vang lên tiếng động ầm ấm.
Trần Ngọc nghe thấy vậy, thầm kêu một tiếng hỏng bét, chạy về phía cánh cửa. Kết quả vẫn chậm một bước, của đá đã hoàn toàn đóng kín. Trần Ngọc cau mày, luống cuống tay chân sờ soạng, mồ hôi trên trán cậu càng ngày càng nhiều, cuối cùng động tác cũng dần dần chậm lại.
Ủ rũ cúi đầu xoay người, mọi người lo sợ bất an nhìn cậu, Trần Ngọc khó khăn lắc đầu, cậu đã thử, cửa đá này tuyệt đối không thể mở ra từ bên trong.
Mã Văn Thanh trừng mắt, bắt đầu nổi giận, hùng hùng hổ hổ: “Ta kháo, kẻ nào thất đức như vậy, đem cửa đóng lại!”
Có một thanh niên run rẩy nói: “Xong rồi, chúng ta bị nhốt ở bên trong …Giờ, giờ phải làm sao?!”
Ngay cả Đỗ Cương cũng có phần bối rối, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chúng ta nội trong ngày hôm nay phải trở lại tàu, đại khái không bao lâu nữa, hòn đảo này sẽ lại chìm xuống đáy biển.”
Bồ Thanh từ nãy đến giờ vẫn một mực phát run tựa hồ cũng không thể chịu được nữa, thấp giọng mà khóc, lúc này đứng ở tận cùng bên trong đội ngũ, được hai nữ đội viên khảo cổ khác chiếu cố.
“Có cách rồi, thuốc nổ! Chúng ta có đem theo thuốc nổ mà.” Đúng lúc ấy, có một giọng nói vui mừng cất lên.
“Đúng vậy, sợ gì chứ, cùng lắm thì dùng thuốc nổ để thoát ra ngoài! Chúng ta nhiều người hiện đại sờ sờ thế này, chẳng nhẽ lại chịu để mộ thất của cổ nhân nhốt chết ở đây?”
“Sự thật chứng minh, cổ nhân so với người thông minh hơn nhiều, thuốc nổ có bao nhiêu đi nữa cũng vô ích, người cho nổ tung cửa động nếu như đồng thời cây cầu cũng sụp đổ theo, chúng ta liền hoàn toàn không cần thoát ra ngoài.” Vưu bộ trưởng mắt trợn trắng, trong giây phút cửa động đóng lại, hắn đã tính toán đường lui. Sau đó phát hiện, trừ việc tiến về phía trước, bọn họ đã không có đường quay về. Thế nhưng, phía trước rốt cuộc có lối thoát hay không, nối với tử vong hay hy vọng, ai cũng không thể biết được.
Mọi người tập trung ở giữa cây cầu lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, trên cây cầu đá nhất thời càng thêm tĩnh mịch. Trong thủy động đá vôi khổng lồ, tối đen vô tận, mọi người bị cảm giác kinh hoàng khiến cho sợ đến không dám nhúc nhích.
Người cao gầy không còn nói những câu giao nơi này cho bọn họ nữa, trên mặt mồ hôi hỏ từng giọt, bàn tay nắm lấy lan can bởi vì sợ hãi mà dùng sức, nổi đầy gân xanh.
Giáo sư An trợn mắt há hốc mồm nhìn hồi lâu, lẩm bẩm: “Những thứ này đều là đồng nam đồng nữ dùng để <đả sinh="" tranh="">.”
đả>
Trần Ngọc trong tâm cả kinh, đúng rồi, cầy cầu lớn dường này, có căn bản cũng chẳng lạ gì.
Vưu bộ trưởng lên tiếng hỏi: “Giáo sư, <đả sinh="" trang=""> này giải thích thế nào?”
đả>
Sắc mặt của giáo sư An cũng không dễ coi, nói: “Đả sinh trang được coi là một tập tục trong dân gian của Trung Quốc thời cổ đại, trước khi khởi công một đại công trình kiến trúc nào đó, để không phá vỡ phong thủy nơi ấy, xúc động oan hồn, phải đem một đôi đồng nam đồng nữ còn sống chôn ở nơi đào móng, để mà trấn tà. Đồng nam chôn ở đầu cầu, đồng nữ chôn ở đuôi cầu, đồng nam đồng nữ này trở thành thần thủ hồ của cây cầu.”
Nghe được một tập tục kinh hãi như vậy, mọi người trầm mặc hồi lâu, Mã Văn Thanh tựa hồ mắng một câu gì đó.
Giáo sư An cười khổ: “Vô pháp, tập tục này được truyền bởi tổ sư gia của giới kiến trúc –Lỗ Ban, chỉ bất quá, một đôi đồng nam đồng nữ là đủ rồi, nhưng nhìn số lượng đồng nam đồng nữ dưới chân chúng ta, cơ hồ hơn ngàn. Có thể thấy được phong thủy nơi này ban đầu hắn là đại hung đại ác, thật là nghiệp chướng.”
Đỗ Cương cố nén cảm giác buồn nôn, khó chịu nói:”Giáo sư, xem ra khi ấy chúng ta xem qua nhật ký công việc, tình cảnh ghi chép trong thuyền đắm rất có thể cũng giống như vậy, thế nhưng –“ Đỗ Cương chần chừ một chút, nói: “Tại sao bọn chúng còn sống?”
Sắc mặt của giáo sư An trở nên tương đối khó coi, trong lịch sử ngành khảo cổ chưa bao giờ xuất hiện trường hợp như vậy, nhưng giờ phút này lại chân thật phát sinh.
“Ta nghĩ, thay vì thảo luận lịch sử khảo cổ, không bằng nghĩ biện pháp mau mau rời khỏi đay, bọn chúng tựa hồ cũng bị kinh động rồi.” Vưu bộ trưởng híp mắt nhìn chắm chú vào dưới cầu, lạnh lùng nói.
“Hơn nữa, đèn pin kia cũng dừng lại rồi. khoan đã, nó đang chuyển động, nó đang hướng về phía chúng ta.”
-END 63-
Chú thích:
(1)Sinh trang: sau khi đọc chương này có lẽ các bạn cũng đã hiểu được phần nào qua lời giải thích của giáo sư An. Ở nước mình thì hay gọi là “yểm”, việc này là có thật. Lấy ví dụ, khi ta học về Hoàng thành, thầy ta có nhắc đến việc lúc khai quật ở chân tường thành có phát hiện một bộ hài cốt của trẻ con, qua nghiên cứu xác định đứa bé bị chôn sống. Cái này liên quan đến phong thủy, tập tục các loại, thầy ta cũng chỉ đề cập qua.
(2)Lý Tư: (李斯, 280 TCN – 208 TCN) là thừa tướng dưới đời Tần Thủy Hoàng. Ông là người có công lớn trong việc Tần Thủy Hoàng thống nhất chư hầu, đưa Trung Quốc trở thành một nước phong kiến tập quyền, thống nhất về văn tự, đo lường, tư tưởng.