Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 65 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Trần Ngọc cả kinh, đã lường trước mọi khả năng, nhưng không thể ngờ phía bên ngoài chờ đợi bọn họ lại chính là con người. Hơn nữa, căn cứ vào họng súng đang chỉ vào đầu cậu mà suy ra, người ở đây tuyệt đối không hề có ý định cùng bọn họ thân mật chào hỏi, sau đó hảo hảo ngồi xuống uống trà.
Thậm chí, Trần Ngọc còn chưa kịp tạo ra bất kỳ động tác cảnh báo nào, đã bị tên cầm súng chĩa vào đầu cậu nắm lấy vai, kéo đến bên cạnh, lực tay cực kỳ lớn.
Trần Ngọc bất lộ thanh sắc giương mắt nhìn, Mã Văn Thanh tiến vào trước cậu một bước quả nhiên cũng bị kẻ khác khống chế. Trong mộ đạo có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi, phần lớn đang chĩa súng về phía cửa động phía bên này. Mặc dù những người đó trên khuôn mặt đều có vẻ mạn bất kinh tâm, nhưng Trần Ngọc tin chắc, nếu như cậu và Mã Văn Thanh có bất kỳ động tĩnh nào khác, trên người tuyệt đối sẽ nhiều thêm mấy cái lỗ.
Đây là một nhóm trộm mộ, từ trong ánh mắt thỉnh thoảng để lộ tia âm ngoan của bọn họ cũng biết, những người này còn là một đám liều mạng. Vũ khí của bọn chúng so với đám Trần Ngọc nhiều hơn, trên đất cũng la liệt các công cụ đạo mộ mà Trần Ngọc quá quen thuộc. Xem ra, bọn chúng chính là một trong ba nhóm người đã tiến vào trước đó như những La Khuynh nói.
Bọn chúng mang theo hiển nhiên không ít người, vây xung quanh ba kẻ ngồi ở chính giữa trên mặt đất, đang đánh bài; một tên mập trong tay cầm một chai rượu trắng đang cau mày khổ tưởng; bên cạnh hắn là một người trung niên mặt thẹo; vừa lau súng, vừa hứng thú nhìn lên đám bài trước mặt; còn lại là một thanh niên, nghiêng mặt nên không thấy rõ diện mạo, bất quá tư thế động tác nói rõ hắn có bao nhiêu uể oải cùng kiêu ngạo.
Người này rất mạnh,so với hai tên kia thì lợi hại hơn. Trần Ngọc không khỏi quan sát kỹ hắn, từ hình thể suy đoán, thanh niên kia vừa cao vừa gầy, nơi có thể vươn tay đến để một cái balô không lớn, phía trên đặt một khẩu P229(1) màu đen của Đức. Như cảm nhận được cái nhìn chuyên chú của Trần Ngọc, thanh niên quay đầu thoáng liếc mắt, khẽ mỉm cười, sự lãnh khốc cùng tàn nhẫn trong con người chợt lóe. Song, khi định thần lại, nụ cười kia thậm chí hữu hảo mà mang theo chút tinh nghịch.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Ngọc cảm giác nhịp tim của mình tựa hồ đông cứng, đợi người kia quay trở lại với ván bài, mới thở phào nhẹ nhõm. Trên tai trái của thanh niên có đeo một chiếc nhĩ đinh(2) màu đỏ, tinh xảo khéo léo, tựa hồ là hình đóa hoa.
Lúc này, trong sơn động mấy người còn lại cũng lục tục chui ra ngoài, đều bị những tên chờ sẵn lôi qua một bên.
Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, Mã Văn Thanh nhướng nhướng mày, mắt phải của Trần Ngọc nhẹ nhàng nháy nháy hai lần. Đây là ám hiệu trước kia của hai người, Trần Ngọc ý bảo Mã Văn Thanh đừng manh động. Hai người họ có thể dễ dàng thoát khỏi khống chế, người khác có thể hay không rất khó nói, nhất là những người của đội khảo cổ.
“A!” Trong đám người vẫn một mực yên lặng rốt cuộc có thanh âm kêu lên khe khẽ, chính là Bồ Thanh, cô nàng tựa hồ mới từ sự sợ hãi ở thủy động lấy lại tinh thần, đối với những người súng ống đầy mình này cũng không quá kinh sợ.
Trần Ngọc liền biến sắc, chọc vào những tên liều mạng này, hiện tại thật sự không sáng suốt. Mộ thất dưới biển sâu mấy trăm năm mới tái hiện một lần, đây là nơi hoàn hảo để giết người cướp của. Nếu như đám người kia thực sự làm việc đó ở nơi này, cảnh sát lợi hại hơn nữa cũng không thể điều tra ra.
Cũng may đại đa số mọi người đều đã bị những kẻ kia khống chế, cũng không sợ người đằng sau biết được, Bồ Thanh chỉ bị xô đẩy một chút. Đỗ Cương quay đầu lại trợn mắt nhìn Bồ Thanh, cô nàng ngẩn người, tựa hồ đã tỉnh ngộ, đi thẳng vào bên trong, cũng không dám lên tiếng nữa.
Phong Hàn là người cuối cùng bước ra ngoài, nhìn nhìn xung quanh rồi bước về phía Trần Ngọc.
Đang định qua xem thử, phía trước đã có một nhóm người chạy đến, dẫn đầu chính là một lão giả khôn khéo, cho dù lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, trên mặt lão ta vẫn mơ hồ lộ ra sự trấn định cùng ngoan lệ.
Thấy người bên này, lão giả sửng sốt, rất nhanh liền nói: “Kim lão Đại, bây giờ không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân giữa chúng ta. Những thứ đó lại đến, chúng ta đã mất không ít người. Ta thấy không bằng chúng ta hợp tác, tới trước chủ mộ thất rồi tính sau..
Người trung niên hiển nhiên không ngờ kẻ đối đầu đến chết với mình có thể nói ra những lời này, hắn rất đắc ý, liếc qua mập mạp cùng thanh niên, thầm nghĩ bên mình không thiếu trợ thủ, định cự tuyệt.
Người chạy đến cuối cùng bất chợt thét lên một tiếng, không biết do đau đớn hay vì cái gì khác, khuôn mặt đều vặn vẹo, y phục sau lưng nhô cao một cách quyt dị, tựa hồ có vật nào đó ở bên trong đang tìm cách thóat ra ngoài.
Kim lão Đại mặt thẹo cắn răng nói: “Hảo, chờ ra ngôi mộ này rồi tính sau! Bất quá, thứ trong chủ mộ chúng ta chọn trước.”
Trong mắt lão đầu tinh quang chợt lóe, cư nhiên không do dự, đáp: “Được.”
Lúc này, tất cả mọi người ánh mắt đều xuất hiện sự sợ hãi, cách xa khỏi cái tên đang thét lên kia, giống như biết chuyện gì sắp xửa xảy ra.
Trái tim của Trần Ngọc phảng phất bị bàn tay lạnh như băng bóp nghẹt, trợn mắt há mồm mà nhìn người nọ, ảo cảnh mà La Khuynh đã từng cho bọn cậu xem lại một lần nữa chập chạp tái hiện.
-END 65-
Chú thích:
(1)Đây là khẩu P229, chả biết có phải của Đức ko.=.=
(2)Nhĩ đinh: