Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 66 :

Ngày đăng: 07:02 19/04/20


Khuôn mặt của người kia vặn vẹo đến mức biến dạng nghiêm trọng, đã không thể phân biệt hắn muốn biểu đạt ý tứ gì nữa, Trần Ngọc suy đoán nó đại diện cho sợ hãi cựa độ cùng đau đớn. Hắn dùng tay vịn tường, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng yên, khát vọng được sống khiến hắn khó khăn vươn tay về phía trước, vô thanh cầu cứu với đồng bọn.



Nhưng tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt sợ hãi theo dõi hắn, hận không thể cách càng xa càng tốt. Có vài người, thậm chí còn giương súng trong tay lên.



“Mau, lão Tam, nổ súng!” Từ lão gia tử đứng trước gót chân của Kim lão Đại mặt thẹo biểu tình âm trầm, hét lên với người bên cạnh.



“Không, không – “



Trần Ngọc rất khó tưởng tượng người ta trước khi chết có thể thét lớn đến mức như vậy, ngay sau đó, cái tên cao cao được gọi là lão Tam kia không chút do dự nổ súng.



Sau mấy tiếng súng vang lên, người nọ đáng thương đã gục trên mặt đất, không nhúc nhích, bất quá, sau lưng hắn vẫn còn tiếp tục co quắp.



“Trước xử lý một chút, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.” Từ lão gia tử mặt đen lại, phất phất tay ra sau, không đành lòng nhìn tên thuộc hạ đã từng đi theo mình.



Đám người giáo sư An đã sợ đến ngây ngốc, bọn họ vẫn không hiểu tại sao lại không ra ta cứu người mà muốn tự sát hại lẫn nhau. Người của Kim lão Đại trấn định hơn nhiều, bất quá vẫn có người khuôn mặt khó chịu, tựa hồ không nỡ.



Tay Trần Ngọc giấu trong túi lạnh như băng một cách dị thường, còn không ngừng run rẩy, nắm thật chặt khẩu súng. Phương thức xử lý thi thể của đám người lão Tam lại một lần nữa khiến cho cậu muốn nôn mửa, cậu thậm chí còn hoài nghi có phải tất cả những chuyện biến thái đẫm máu ở trong mộ đều để cậu được thấy hết trong một lần hay không?



Quần áo sau lưng thi thể kia đã bị xé rách, làn da biến dạng nhấp nhô có những vết lốm đốm màu xanh nhiều không đếm xuể, càng thêm kinh người chính là, sau lưng không ngừng ngọ nguậy có ấn ký hình mặt người, tựa hồ trong thi thể kia có một người khác đang giãy dụa muốn thoát ra ngoài.



Mọi người trên mặt mang theo sợ hãi cùng lo lắng, đứng ở đàng xa liên tục bắn càn quét. Trên lưng người nọ đã mau chóng trở thành cái sàng, máu tươi không ngừng ồ ạt trào ra bên ngoài.



Sau đó, Trần Ngọc trông thấy có thứ gì đó màu đen đen nhô lên từ lỗ đạn, tiếng súng càng thêm dày đặc, hình như muốn ngăn cản vật kia ra ngoài.



Trần Ngọc càng ngày càng kinh hãi, đây rốt cuộc là cái quái quỷ gì?



Cảnh tượng càng thêm thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn, da trên lưng thi thể chợt nứt ra, máu tươi văng tung tóe vào mộ đạo, một thứ gì đó nhảy ra ngoài. Trần Ngọc chỉ nhìn vào cặp mắt đen thẫm của vật kia chừng hai giây, cả người liền run rẩy muốn quay mặt đi, có thể sợ hãi đến ngớ ngẩn, ngay cả việc đó cậu cũng không làm được.
“Đi thôi, nơi này cũng không phải là nơi có thể ở lại lậu.” Điếu thuốc của Từ lão gia tử vừa đúng lúc cháy hết, ba người với ba tâm tư khác nhau tiến về gian chủ mộ ở phía trước.



“Không phải còn có một nhóm người khác nữa hay sao? Thế nào lại không trông thấy bọn họ?”Trên đường đi, Trần Ngọc vẫn không buông tha bất động thanh sắc hỏi.



Kim lão Đại kỳ quái nhìn nhìn Trần Ngọc, “Ngô, nhắc mới nhớ, nhóm người kia hình như cũng là đội khảo cổ. Bọn họ ở đằng trước chúng ta, bất quá đi vào đã lâu như vậy còn chưa thoát ra ngoài, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”



Trần Ngọc liền biến sắc, đội khảo cổ kia quả nhiên đã tới hòn đảo này, xem ra còn gặp nguy hiểm. Nhưng không tìm được người cậu cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác, chỉ có thể an ủi bản thân: phụ thân rất lợi hại, căn bản không thể so sánh với người ta, ai có chuyện chứ ông ấy thì nhất định sẽ không,…



Qua mộ đạo là một gian thạch thất, người của Kim lão Đại dẫn đầu đi vào.



“Di, những người này cũng thật may mắn, cư nhiên ở chỗ này.”



Nghe thấy thanh âm của Kim lão Đại, Trần Ngọc âm thầm có phần mất tập trung lập tức chen lên phía trước, đang ngồi trong thạch thất, rõ ràng là năm đội viên khảo cổ, bất quá, quần áo trên người và trang bị đều bị tổn hại, vô cùng chật vật.



Giáo sư An đã sớm lệ nóng doanh tròng tiến lên nghênh đón, những đội viên khảo cổ kia ngây ngốc nhìn giáo sư An cùng tổ khảo cổ, vừa buồn vừa vui.



“Rốt cuộc cũng được thấy tổ chức, thầy An, không ngờ thầy cũng đến đây.” Một người trung niên tựa hồ là đội trưởng, vui sướng khi được trùng phùng khiến cho hắn cực kỳ kích động, càng nói về sau, nhìn đội ngũ của mình chỉ còn mấy người, không khỏi mang theo bi thống: “Đáng tiếc, chỉ còn lại vài người chúng ta, lúc ấy lẽ ra không nên vào Tần mộ này.”



Trần Ngọc phát hiện, trong năm người may mắn sống sót thế nhưng không có phụ thân, bất chợt dâng lên một tia dự cảm chẳng lành, tiến tới trước mặt đội trưởng, lo lắng hỏi: “Đội khảo cổ của các ngươi có phải có một chuyện gia ngoài ngành tên là Trần Lâm hay không? Ông ấy đang ở đâu?”



Người trung niên nhìn Trần Ngọc một cái, gật đầu: “Quả thật có một vị Trần giáo sư, hắn khuyên chúng ta không nên mở cánh cửa trên thuyền đắm,dọc đường đi còn nhiều lần chỉ điểm giúp chúng ta tránh khỏi nguy hiểm. Đáng tiếc, khi mới tiến vào tầng thứ năm, vị Trần giáo sư này cùng đệ tử của hắn đã gặp phải chuyện chẳng lành.”



Một câu nói đơn giản, khiến cho Trần Ngọc hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ.



-END 66-