Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 71 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Sắc mặt của La Khuynh trở nên cực kỳ khó coi, bất cứ ai vào lúc tin chắc rằng sự đã thành, bị kẻ khác quay lại cho ngay một cú cũng không lấy gì làm sung sướng dễ chịu, huống hồ đối với La Khuynh mà nói chuyện này cực kỳ trọng yếu. Đợi thêm ngàn năm nữa, cũng chưa chắc còn có cơ hội như vậy.
“Ngươi ngăn cản ta, không chết thì cũng bị thương, cần gì vì một kẻ xa lạ mà hy sinh lớn đến thế? Nếu như ngươi tránh ra, đợi mọi việc ở đây xong xuôi, ta có thể mang ngươi đi lấy vật bồi táng quý giá nhất ở nhĩ phòng. Hoặc ngươi muốn cái gì, bản thân ra điều kiện. Cho dù là ta, cũng có thể.” La Khuynh tận lực để cho thanh âm của mình nghe mềm mại ôn hòa, hơn nữa còn đúng lúc lộ ra nụ cười kiều mỵ. Nhiều năm qua, ả biết bản tính tham lam của con người có thể đạt tới trình độ nào.
Hơn nữa, La Khuynh hiểu rất rõ mình trong mắt nam nhân phong tình ra sao.
Dĩ nhiên, nếu như bây giờ người chắn trước mặt ả là Đỗ Cương, căn bản không cần phải làm như vậy, ả sớm đã dùng roi quấn lên cái cổ yếu ớt kia để hắn vĩnh viễn không đến làm phiền ả nữa.
Nhưng thanh niên cười hì hì trước mặt này, là người duy nhất sau Phong Hàn ả không thấy rõ thực lực. Mặc dù chưa bằng Phong Hàn khiến người ta phải e dè từ tận đáy lòng, nhưng sự uy hiếp toát ra trên người thanh niên thần bí này cũng làm cho kẻ khác không thể lơ là.
Liên tiểu ca cười đến biếng nhác vô tội mở to mắt, tao nhã lễ độ nhưng tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Ưm, người đẹp, minh khí tiểu gia thích tự mình kiếm. Về phần cái khác, ta muốn thứ đó để làm gì?”
Kim lão đại vốn đang hưng phấn trên mặt thoáng chốc hết xanh rồi lại trắng, nếu như nói ban đầu hành động xông ra của Liên tiểu ca khiến hắn hít một hơi lạnh, vị tiểu gia này sao lại đi chọc vào một nữ nhân kinh khủng như thế? Thì khi hắn nghe La Khuynh ra điều kiện đã trở nên vạn phần kích động, thậm chí còn muốn thay mặt đáp ứng, trên thực tế, hắn chỉ chậm hơn so với Liên tiểu ca một giây đồng hồ.
Sắc mặt của La Khuynh so với Kim lão đại càng khó coi, ả hung tợn nhìn chằm chằm Liên tiểu ca cười đến vô cùng rực rỡ, ánh mắt giống như độc đao đã quá tôi luyện. Nữ nhân xinh đẹp luôn sĩ diện và kiêu ngạo, vô luận ở thời đại nào cũng giống nhau.
Không nói thêm câu gì nữa, La Khuynh dứt khoát xuất thủ.
Roi trong tay trái còn bị Liên tiểu ca nắm lấy, tay phải La Khuynh vung lên một cây roi khác, mang theo tiếng gió dồn dập quất về phía Liên tiểu ca.
Trong mắt Liên tiểu ca có thêm vài tia hưng phấn, vì không giằng được cây roi, hắn buông lỏng tay, lui về phía sau nhanh như chớp, tiếp đó vươn tay ra sau lưng. Nháy mắt, mỗi tay đều cầm một ống sắt dài nhỏ, màu đen nhánh, bộ dáng thanh mảnh, nhưng dễ dàng ngăn cản cây roi của La Khuynh.
Cùng lúc đó, trong tay áo kia chợt tuôn ra mấy cái xúc tu bạch tuộc thô hắc, hướng về phía Trần Ngọc, nhanh đến bất khả tư nghị. Tay Trần Ngọc cũng không chậm, nhưng khi chủy thủ chém xuống, sắc mặt Trần Ngọc chợt trở nên tái nhợt. Xúc tu này bất đồng với bánh tông ban nãy, cứng rắn như đá. Chủy thủ hoàng kim cũng không để cho cậu phải thất vọng, khó khăn lưu lại mấy vết thương, nhưng những vết thương đó lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang khép lại với tốc độ kinh ngạc.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Trần Ngọc bị cuốn lấy lôi về trước, cùng Tần Nhị Thế đối mặt.
Cậu cảm thấy eo mình như muốn đứt, hơn nữa, nhìn nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, thực sự là cực kỳ kinh khủng.
Trong đôi mắt màu đen càng ngày càng xuất hiện nhiều tia máu, khuôn mặt cứng ngắc của Tần Nhị Thế chợt giãn ra, giống như muốn mỉm cười.
Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, dùng sức đem chủy thủ trong tay đâm về phía cần cổ của Tần Nhị Thế. Khiến người ta tuyệt vọng chính là, một cái xúc tu khác dễ dàng quấn lấy ngăn chặn tay cậu.
Tần Nhị Thế liếm liếm khóe miệng, nhấc Trần Ngọc lên tới độ cao thích hợp, đưa tay phải ra, rõ ràng là hướng về phía trái tim của Trần Ngọc.
Mã Văn Thanh nổi giận, giống như liều mạng, đụng ngã bánh tông ở đối diện, sau đó lấy đao chặt đứt đầu nó.
Liêu tiểu ca sắc mặt âm trầm, hạ thủ cũng càng ngày càng tần nhẫn, để cho La Khuynh tạm thời không thể kích thích thần kinh của mọi người thêm nữa.
Nhưng cả hai người khi trông thấy Trần Ngọc nhấc tay lên, trong lòng đều phát lạnh, khoảng cách xa như vậy, cho dù là ai, cũng không kịp cứu lấy Trần Ngọc.
-END 71-