Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
Chương 72 :
Ngày đăng: 07:02 19/04/20
Động tĩnh trong thạch thất ở bên cạnh càng lúc càng lớn, Phong Hàn nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi không còn thời gian nữa, ngươi sẽ vì lựa chọn năm đó cùng những việc ngươi đã làm mà phải trả giá thật lớn. Nếu như ngươi không hợp tác, ta sẽ tự mình tìm thứ ta muốn, như vậy ngươi sẽ thống khổ hơn.”
Người áo đen tuấn mỹ đến bất khả tư nghị phía đối diện chỉ lẳng lặng quan sát Phong Hàn, trong mắt thoáng qua cảm xúc nóng bỏng nào đó, đối mặt với sát khí mãnh liệt như có thực thể của Phong Hàn, biểu hiện của hắn cũng không mang theo quá nhiều sợ hãi, trên mặt xuất hiện nụ cười như có như không: “Trả giá ư? Muốn cái gì chung quy đều phải trả giá thật lớn, nếu như cái giá phải trả là chịu đựng thống khổ để lấy được thứ ta muốn, ta sẽ hưởng thụ nỗi thống khổ đó. Nếu như năm ấy ta không lựa chọn, thì hiện tại đã không thể đứng ở đây, đứng trước mặt ngươi. Phong Hàn, ta có năng lực này, cũng sẽ lấy được thứ ta muốn.”
Phong Hàn sắc mặt vẫn lạnh đến đáng sợ, hắn nhìn người áo đen một lúc, đặt balô sau lưng xuống đất, bên trong phân nửa là những thứ hắn căn bản không cần nhưng Trần Ngọc cực kỳ coi trọng. Hắn đã quyết định không cùng người áo đen nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Trước lúc đó, Phong Hàn đột nhiên hỏi: “Chìa khóa của Thanh Long Hoàn ở đâu?”
Vẻ mặt của người áo đen rốt cuộc xuất hiện một tia biến hóa, cuối cùng, không nhịn được cười lớn, mang theo ý vị giễu cợt nồng đậm: “Sao vậy, ngươi cư nhiên quan tâm đến sống chết của một tế phẩm? Đây quả thực là chuyện cười thú vị nhất mà ta được nghe, thế nào, Phong Hàn có tình cảm à? Hay là nói ngươi lừa mình dối người thành quen luôn rồi?”
Trên mặt Phong Hàn không có bất cứ ba động gì, mím môi thật chặt, sau khi đợi một lát phát hiện người áo đen cũng không định trả lời câu hỏi của hắn, bóng người chợt lóe, đã ra tay.
Người áo đen ngẩn ngơ, rốt cuộc nhận ra Phong Hàn có phần xao động khó hiểu mà nôn nóng, cùng lúc đó, cách vách lại phát ra trận trận âm thanh hỗn loạn.
Người áo đen khác thường nhìn chằm chằm Phong Hàn khuôn mặt không mang theo một tia tình cảm, ánh mắt mông lung, trong đầu hiện lên cảnh tượng người trước mắt vô tình hơn thế. Nhưng y không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, nếu như không dốc toàn lực, y căn bản không ứng phó nổi với Phong Hàn.
…
Phong Hàn lau đi tia máu bên khóe miệng, không thể không nói, người áo đen là người mạnh nhất hắn gặp phải, mặc dù loại cường đại biến thái này là do chính hắn tạo thành.
Người áo đen ngã xuống đất ngất lịm, trên khuôn mặt tinh sảo tái nhợt đến đáng sợ, trên người y có thứ mà Phong Hàn khẩn cấp muốn tìm về. Đúng lúc Phong Hàn chuẩn bị tìm kiếm, cách vách lại truyền đến tiếng thạch bích sụp đổ, Phong Hàn chợt dâng lên dự cảm bất tường, có gì đó kêu gọi hắn trở về. Hắn lập tức đứng dậy, đi về phía thạch bích bên kia.
Đặt tay lên thạch bích phát ra động tĩnh, rất dễ dàng phá vỡ một tầng vách đá thật mỏng này ra, bên trong là khoảng không gian chật hẹp hình tròn, đầu bên kia chính là phòng luyện đan nơi dám Trần Ngọc đang ở.
Không có ai đuổi theo, mọi người nhìn biến cố lớn xảy ra, cảm giác vô cùng cần thời gian để thích ứng.
Báo con cao hứng nhiệt tình kêu lớn, ánh mắt màu đen chăm chú nhìn Phong Hàn, giống như một hài tử đang vui mừng kích động.
Ngao ngao, lần đầu thấy yêu quý vị gia trưởng còn lại này, tới thật là kịp thời! =v=
Cái đầu tròn ủng của nó ở bên ngoài balô Trần Ngọc đung đa đung đưa, muốn làm nũng với Trần Ngọc, hồn nhiên không biết bộ dáng kia hiện tại rất tồn hại đến hình tượng loài báo nhất tộc anh tuấn.
Mã Văn Thanh cùng Liên tiểu ca đi đến, Mã Văn Thanh dùng sức vỗ vào bả vai Trần Ngọc, la hét: “Kháo, tiểu tử ngươi mỗi lần đều vận cứt chó đại nạn không chết. Lần sau lúc liều mạng có thể hay không đừng đeo balô, ngươi có biết tất cả thức ăn cùng pin dự phòng đều ở trong balô của ngươi hay không, hại lão tử không thể không liều mạng cứu ngươi.”
Liêu tiểu ca trên dưới quan sát Trần Ngọc mấy lần, hừ hừ: “Tai họa di ngàn năm, những lời này có lý.”
Trần Ngọc đã trấn định lại. thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời cảm thấy trên mặt đầy đầu đều là máu cần lau, đem balô cùng báo con kéo xuống, quay lại thấy tay Phong Hàn cũng nhuốm máu, vòng qua bên kia, đưa đồ cho Liên tiểu ca cách cậu gần nhất.
Phong Hàn không khỏi mang theo ánh mắt săm soi ngẩng đầu quan sát thanh niên tươi cười cà lơ phất phơ này, Trần Ngọc ngoài mặt đối với ai cũng tươi cười thân cận, nhưng tính tình cậu thật ra thì tựa như con mèo, cậu ta thân cận ngươi thì có thể, ngươi chủ động thân cận cậu ta tuyệt đối không được.
Ban nãy sở dĩ mang theo báo con liều mạng, nhất định là bởi vì không yên lòng giao cho người khác, hiện tại cư nhiên chủ động đem báo con và balô đưa cho Liên tiểu ca.
Phong Hàn nghi hoặc nhíu mày, Trần Ngọc rất quen thuộc với Liên tiểu ca sao?
-END 72-