Đảo Mộng Mơ

Chương 15 :

Ngày đăng: 18:11 19/04/20


TIN SUNG SƯỚNG KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ ĐÓ cho Bảy và Thắm nghe.



Con Thắm ôm đầu:



- Eo ôi! Ra là xì ke đấy? Kinh khủng quá!



Bảy nuốt nước bọt:



- Thế dì Sáu có nói gì về con dao không?



- Không.



- Không à! Lạ nhỉ?



Bảy nheo mắt nhìn ra biển một lúc rồi quay lại nhìn Tin, hỏi sang chuyện khác:



- Thế sau khi nghe chuyện này, mẹ mày có nói gì không?



- Mẹ tao không nói gì hết. Mẹ tao chỉ nhìn tao cười cười.



- Thế còn ba mày?



- Ba tao hả? - Tin lim dim mắt - Ba tao nói: “Giỏi lắm, tụi con!”



Mặt Bảy sáng trưng, như có một mặt trời vừa đậu xuống trên tóc nó:



- Ba mày nói là “tụi con” à?



- Ừ.



- Tức là ba mày khen cả tao và con Thắm nữa đấy?



- Chứ gì nữa! - Tin cười toe - Hai đứa mày là phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân mà!



Hôm đó, thằng Bảy hỏi Tin bao nhiêu là chuyện.



Nhưng chuyện quan trọng nhất nó lại quên.



Chỉ có con Thắm nhớ:



- Tin này, thế ba của bạn có nói chừng nào sẽ khởi công xây căn nhà kho không?



Đang hào hứng thuật chuyện dì Sáu Dừa, người Tin bỗng nhói một cái, cứ như thể con Thắm vừa dùng mũi kim nhọn khâu câu hỏi đau đớn đó vào tâm trí nó.




- Hôm khác dẫn nó theo. Bây giờ phải tới nhìn hòn đảo một cái.



Tin lắc đầu, giọng nghèn nghẹt, như thể nó đột ngột chuyển qua phát âm bằng mũi:



- Chẳng còn hòn đảo nào cho tụi mày nhìn đâu!



Cả đống miệng há hốc:



- Mày nói vậy là sao?



- Là hòn đảo Robinson không còn nữa. - Tin cố để đừng mếu máo, cảm thấy điều gì đó trong lòng đang tan chảy ra theo từng tiếng nói.



- Vô lý! Vô lý!



- Không tin! Không tin!



Một đống cẳng chân nhảy tưng tưng.



Một đứa xông ra cửa:



- Đi, tụi bay! Thằng Tin xạo đó!



- Đúng rồi, thằng Tin xạo! Một hòn đảo nổi tiếng như thế mà!



Đám bạn rồng rắn kéo đi, bất chấp chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo âu sầu đưa mắt ngó nhau.



NẮNG NHƯ RƠM VÀNG.



Tiếng gì như tiếng lá reo dọc đường đi. Tin nhìn thấy một cánh chim bên trên những tàng cây. Chim gì giống như hải âu vậy ta? Nhưng Tin biết ngay là không phải. Hòn đảo không còn, dĩ nhiên biển cũng không còn. Biển không còn thì hải âu không còn. Đó chỉ là chim sẻ thôi. Ôi, buồn quá!



- Thời tiết như thế này, hòn đảo chắc trông đẹp lắm!



Tiếng một đứa nào đó vọng lại từ đằng trước như xát muối vào lòng Tin.



Nó muốn nhìn sang thằng Bảy và con Thắm một cái nhưng nó cố ép mình đừng nhúc nhích. Nó biết mặt mày hai đứa này chắc cũng đang nhàu nhò như mình.



Sáng nay đã có lúc Tin nghĩ đến chuyện không về nhà. Nó sợ phải nhìn thấy hòn đảo thân yêu biến mất trong mắt mình. Nhưng không về nhà thì Tin chẳng biết đi đâu. Nó còn nhỏ quá.



Nó cố bước thật chậm để trì hoãn thời khắc đối diện với số phận của hòn đảo. Lần đầu tiên nó muốn con đường từ trường về nhà kéo dài mãi mãi, đi hoài không tới.



Nhưng đám bạn trước mặt nó đi nhanh quá.