Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 11 : Vén mây mà thấy mặt trời

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Khinh công của Sắt Sắt cực tốt, nên nàng đi thẳng từ Vân Túy Viện về Đào Yêu Viện mà không bị ai phát hiện. Thay bộ quần áo nam trang ra, nàng nằm xuống giường, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Nhưng muốn ngủ mà lại không tài nào chợp mắt được.



Gió nhẹ thổi tới, màn trướng tung bay, trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh và nặng nề.



Bỗng Thanh Mai vội vàng từ ngoài chạy vào, tới trước mặt Sắt Sắt, khẽ nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, Vân Túy Viện xảy ra chuyện rồi!”



Sắt Sắt cau mày, hỏi lạnh: “Chuyện gì? Chuyện đó đáng để ngươi phải ngạc nhiên hoảng hốt đến thế ư?”



Thanh Mai vẫn còn đang thở hổn hển đáp: “Em nghe nói, vừa rồi Nhu phu nhân cùng mấy thị thiếp của Vương gia tới Vân Túy Viện bái kiến Vương phi, kết quả, tiểu thư đoán xem, bọn họ nhìn thấy điều gì?”



Sắt Sắt biết rõ mọi chuyện nhưng giả vờ như không, hỏi mà mặt không biến sắc: “Nhìn thấy cái gì?”



“Thấy vị ở Vân Túy Viện đó quần áo tả tơi nằm trên mặt đất, mấy thị nữ cũng đều hôn mê bất tỉnh. Nghe nói trong phòng không mất chút vàng bạc châu báu nào, xem ra tám phần là gặp phải đạo tặc hái hoa. Không ngờ đường đường là Tuyền Vương Phủ mà đạo tặc hái hoa vẫn vào được, đúng là khiến người khác không sao tin được! Tiểu thư nói xem tên đạo tặc đó sao lại to gan đến thế, Vương phi của Tuyền Vương mà cũng dám động vào, em khâm phục hắn đến chết mất!” Thanh Mai nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.



“Ồ?” Sắt Sắt nhướng mày một cách tẻ nhạt, Y Doanh Hương thật đúng là gặp vận đen, sao lại để cho Nhu phu nhân và mấy thị thiếp nhìn thấy hết vậy chứ. Thế này mà việc không ầm ĩ lên mới là lạ.



“Tiểu thư, cô có vui không? Y Doanh Hương đêm qua hại cô rơi xuống nước, mới đây thôi mà đã gặp báo ứng ngay rồi.” Thanh Mai quả thực không có chút hảo cảm nào với Y Doanh Hương, bởi lẽ chính cô gái dị tộc đó đã đoạt mất vị trí Vương phi của tiểu thư nhà nàng.



“Thanh Mai, ngậm miệng lại, không được nói bậy!” Tử Mê đứng bên cạnh đưa lời nhắc nhở.



“Dạ Vô Yên có động tĩnh gì không?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.



“Em nghe nói Vương gia vừa nghe thấy tin đó, liền vội vàng tới xem. Thấy Vương phi yêu quý xảy ra chuyện, đương nhiên Vương gia nổi trận lôi đình rồi, hơn nữa, em còn nghe nói, Hách Liên Ngạo Thiên của Bắc Lỗ Quốc cũng tới đó.” Thanh Mai tiếp tục nói liên hồi.



Phong Noãn? Sắt Sắt có phần kinh ngạc, hắn sao lại tới nhanh như vậy. Nàng không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế, nếu Dạ Vô Yên là người đầu tiên phát hiện ra Y Doanh Hương xảy ra chuyện, có lẽ đã không thành ra thế này.



Sự đời đúng là khó liệu trước!



“Đến nhanh thật đó, lẽ nào việc này đã truyền ra ngoài rồi sao?” Sắt Sắt chau mày hỏi.



“Hách Liên Hoàng tử đó đêm qua vốn dĩ không hề rời đi, anh ta ở trong vương phủ, nghe nói xảy ra chuyện đương nhiên là phải tới rồi!” Thanh Mai nhanh chóng đáp.



Hóa ra là thế!



“Tiểu thư, có cần đi xem trò vui không, trong hậu viện những người ở các phòng khác đều tới đó cả rồi, chúng ta có phải cũng nên quan tâm đến Y Vương phi một chút không?” Thanh Mai nói với giọng đầy háo hức như muốn lập tức được đi xem trò vui.



Sắt Sắt lại không vui thế, nàng cười lạnh đáp: “Thanh Mai, nếu ngươi vẫn muốn giữ cái đầu trên cổ thì ngoan ngoãn ở đây đi. Đừng đi đâu hết!”



Thanh Mai rụt cổ, cười nói: “Tiểu thư, có nghiêm trọng thế không?”



Tử Mê nghiêm mặt, “Muội nghĩ sao hả, muội cho rằng Tuyền Vương thích việc này bị đồn đại ra ngoài lắm sao?”



Thanh Mai nghe vậy sợ đến mức trở nên lắp bắp, đây đúng là chuyện chẳng hay ho gì, không nên biết vẫn hơn. Thanh Mai liền cười nói: “Em chẳng biết là được chứ gì?”



Có điều, Thanh Mai vẫn chưa hết chuyện.



Được một lúc, Thanh Mai lại ra bộ thần bí đi vào, nói: “Tiểu thư, cô có biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào không?”



Sắt Sắt đang ngồi trên ghế uống trà, chẳng buồn để ý tới cô ta. Tử Mê đang ngồi cạnh thêu hoa, cũng chẳng có vẻ gì là muốn tiếp chuyện cả.



Thanh Mai đi một vòng trong phòng, cuối cùng không kìm được mà phải nói ra: “Tiểu thư, tên đạo tặc hái hoa đó hóa ra lại là Hách Liên Ngạo Thiên!”



Sắt Sắt vốn đang uống trà, nghe thế liền bị sặc nước.




“Vương phi, trên đời này chỉ có một thứ không thể cưỡng cầu, đó chính là tình yêu.” Sắt Sắt trầm giọng nói, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Y Doanh Hương quả thực là cô bé si tình, vừa to gan vừa cố chấp, chỉ đáng tiếc, cách làm của nàng ta có chút tự tư.



Câu nói này không chỉ khiến thần sắc của Y Doanh Hương mà còn khiến ngay cả thần sắc của Dạ Vô Yên cũng hoàn toàn thay đổi, dường như hắn cũng bị câu nói này của nàng làm cho chấn động.



Chỉ có điều, nói là vậy, nhưng trên đời này có bao nhiêu người thực sự làm được như thế? Trong khi có rất nhiều người biết rõ không được mà vẫn cưỡng cầu.



“Hương Hương, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng rồi.” Phong Noãn thấp giọng than thở.



“Ngạo Thiên ca ca, vì sao huynh phải nói đỡ cho Giang tỷ tỷ, vì sao huynh muốn Vương gia bỏ Giang tỷ tỷ, lẽ nào… huynh yêu Giang tỷ tỷ ư?” Y Doanh Hương quay về phía Phong Noãn, ngượng ngùng hỏi.



Sắt Sắt ngây người, không ngờ Y Doanh Hương lại hỏi chuyện này, hôm nay, xem như nàng đã biết dũng khí của tiểu nha đầu này tới đâu.



“Phải! Ta thích nàng ấy!” Thần sắc Phong Noãn nghiêm trang, ánh mắt sâu thẳm ngưng thần nhìn vào Sắt Sắt, từng chữ từng câu nói ra rất rõ ràng, rành mạch.



Sắt Săt bị ánh mắt sáng rực của hắn chiếu tới, trong lòng thoáng ngập ngừng.



“Ngạo Thiên ca ca, tỷ ấy là Thứ phi của Yên ca ca, sao huynh có thể thích tỷ ấy được?!” Y Doanh Hương cảm thấy trái tim mình trong giây phút như vỡ tan ra, nước mắt lại tuôn rơi lã chã.



“Hách Liên Ngạo Thiên, lẽ nào ngươi vừa từ chối tình yêu của muội ấy xong thì phải thể hiện tình yêu với cô gái khác ngay lập tức sao? Dạ Vô Yên nghiêm mặt nói, thanh âm của hắn đã lạnh hơn cả băng tuyết.



Hắn ôm lấy tấm lưng thon của Y Doanh Hương, để mặc nàng ta gục trong lòng mình mà khóc, rồi khẽ vỗ lên đôi vai không ngừng run rẩy đó, dịu dàng nói: “Hương Hương, Yên ca ca đã nói rồi, nhất định sẽ chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất, để muội xuất giá một cách kiêu hãnh nhất. Muội đừng bướng bỉnh nữa, được không?”



Hiếm khi thấy Dạ Vô Yên dịu dàng như vậy, nhưng không ngờ lại có sức hấp dẫn chí mạng đến thế. Sắt Sắt rất khó có thể hình dung giữa hắn của lúc này và hắn lúc đối xử tuyệt tình với nàng có liên quan đến nhau.



Sự dịu dàng của hắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt nàng.



Chọn cho muội một người đàn ông giỏi giang nhất, thương yêu muội nhất. Câu này mà cũng được thốt ra từ miệng Dạ Vô Yên?



Sắt Sắt quay đầu, đưa ánh mắt hướng về giàn hoa hồng ở phía ngoài, từng chú ong nhỏ đang bay nhộp nhịp từ trong bụi ra càng tăng thêm chút nhộn nhạo trong trái tim vốn đang thất vọng của nàng.



“Ngạo Thiên ca ca, cho dù huynh có thích Giang tỷ tỷ đi nữa, thì hai người cũng chẳng thể đến với nhau được đâu. Giang tỷ tỷ đã là người của Yên ca ca rồi. Đêm qua, họ đã ở bên nhau.” Y Doanh Hương đột nhiên từ trong lòng Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa hét. Nàng ta đã hoàn toàn không còn khống chế được tình cảm của mình, lời nói đau đớn như xé lòng.



Khuôn mặt Sắt Sắt trong khoảnh khắc bỗng trở nên trắng bệch. Có những chuyện không thể giấu giếm được, nàng cũng chưa từng muốn giấu diếm, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn chăng.



Nghe vậy sắc mặt Phong Noãn càng trở nên đại biến, sự lạnh nhạt của Dạ Vô Yên đối với Sắt Sắt, hắn biết rõ. Sắt Sắt là người thế nào, hắn càng rõ hơn ai hết. Nàng nhất định sẽ không để mất sự trinh tiết của mình vì cuộc hôn nhân không có tình yêu, nếu không trước khi cưới, sao nàng phải hao tâm tổn trí để hắn bắt cóc rồi hủy hoại danh tiết của nàng chứ?!



Y Doanh Hương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám của Phong Noãn, chầm chậm nói: “Ngạo Thiên ca ca, đêm qua sau khi Giang tỷ tỷ tắm xong, khi đưa quần áo cho tỷ ấy mặc, muội đã xông bằng “nhãn nhi mị”. Nếu Giang tỷ tỷ không làm chuyện đó với Vương gia, hôm nay sao còn có thể yên lành mà đứng ở đây được?”



Nhãn nhi mị? Phong Noãn không lạ gì mấy chữ này, đó là loại mị dược đặc biệt có xuất xứ từ Bắc Lỗ Quốc, dược tính cực mạnh.



Nàng ta dám dùng thứ đó lên người Sắt Sắt.



Thân người Phong Noãn phút chốc cứng đờ, chìm trong im lặng. Hắn chỉ cảm thấy như có thứ gì đó rất nặng đè lên trước ngực, nhất thời khiến hắn không thể nào thở được. Hắn yên lặng chăm chú nhìn Sắt Sắt, trong mắt trào lên một nỗi cảm thương không cất nổi thành lời.



Hắn có thể tưởng tượng được, lúc đó nàng đã đau khổ đến thế nào!



Hắn bước những bước dài tới trước mặt Sắt Sắt, hắn muốn đưa tay vuốt ve nụ cười trên khóe môi nàng, hắn biết lúc này nàng không hề muốn cười. Nàng cứ miễn cưỡng mỉm cười như thế, càng khiến trái tim hắn thêm thập phần đau đớn.



Nhưng, hắn không chạm được vào nàng.



Vì sau một tiếng ra lệnh của Dạ Vô Yên, hai thị vệ từ ngoài cửa xông vào, nhanh chóng đưa Sắt Sắt rời đi.