Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 12 : Bộ bộ kinh tâm

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Sắt Sắt bị giam lỏng.



Hôm đó sau khi từ Vân Túy Điện đi ra, Dạ Vô Yên liền ra lệnh cho mấy thị vệ áp giải nàng về Đào Yêu Viện.



Nàng không thể quên phản ứng của Phong Noãn khi Y Doanh Hương nói ra mấy chữ “nhãn nhi mị”. Thân người hắn cứng đờ, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ngập tràn sự lạnh giá đến tận tâm can.



Lúc đó nàng đã định nói ra người đàn ông giải độc cho nàng vốn không phải là Dạ Vô Yên. Nhưng thấy thái độ lạnh lùng của hắn, nàng liền biết điều mà không nói gì nữa. Dẫu sao với Phong Noãn mà nói, bất luận là ai giải độc cho nàng, hắn đều đã tuyệt vọng rồi, nàng đã không còn là viên ngọc hoàn mỹ trong mắt hắn nữa.



Thời gian cứ thế trôi qua, Sắt Sắt, Tử Mê và Thanh Mai yên lành sống trong Đào Yêu Viện, Dạ Vô Yên trước sau vẫn không hề lộ diện.



Hắn biết nàng trúng mị dược, nhưng lại không đi tìm hắn giải độc. Thân là phu quân của nàng, đương nhiên hắn rất phẫn nộ. Sắt Sắt đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón cơn giận lôi đình của hắn. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, hắn vẫn không hề đến tìm nàng để tính sổ.



Nếu hắn nổi cơn thịnh nộ, có nghĩa hắn còn chút quan tâm tới nàng. Tình hình bây giờ chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Dạ Vô Yên đối với nàng không hề có một chút tình cảm. Thậm chí đến việc nàng sống chết ra sao, đối với hắn đều không có chút ảnh hưởng gì.



Vì thế, sự giam lỏng này chính là hắn đang muốn giới hạn sự tự do của nàng. Nàng không thể tự do ra ngoài vương phủ, thậm chí thị vệ của Tuyền Vương còn được tăng thêm mười lần so với trước. Hơn nữa ở hậu hoa viên, nơi mà lần trước nàng xuất phủ, hắn đã bày thêm trận pháp. Trận pháp đó còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với trận pháp trong rừng trúc ở hậu viện Tuyền Cơ Phủ. Có lẽ Dạ Vô Yên muốn ngăn tên đạo tặc hái hoa lại vào đây thêm một lần nữa. Hẳn hắn đã biết tên đạo tặc đêm đó không phải là Phong Noãn.



Dạ Vô Yên có lẽ đã đoán ra tên đạo tặc hái hoa chính là Tiêm Tiêm công tử, ánh mắt hắn sắc bén đến thế cơ mà. Hôm đó trong Yên Chi Lầu, nàng chỉ phát ám khí một lần, hắn đã đoán ra nàng là Tiêm Tiêm công tử. Lần này dùng cánh hoa làm ám khí, không có lý gì hắn lại đóan không ra.



Chỉ có điều hắn không biết Tiêm Tiêm công tử chính là nàng mà thôi.



Sắt Sắt đã tìm vô số lý do để được ra khỏi phủ, nhưng đều bị Kim Tổng Qủan dùng điệu cười tít mắt ngăn lại, còn nói rằng Vương gia đã hạ lệnh, không cho nàng xuất phủ.



Sắt Sắt cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ Dạ Vô Yên định bắt nàng chết già trong Tuyền Vương Phủ. Giống như hai cây đào già trước cửa Đào Yêu Viện vậy, hết xuân này qua xuân khác, nở hoa trong tĩnh lặng, cô độc đến hết đời. Hắn muốn nàng dần héo hon tàn tạ trong khu viện này.



Với một Thứ phi đã từng gian díu với người ngoài như nàng, Dạ Vô Yên quyết không có lý do gì để đối đãi thực lòng với nàng cả. Hoặc giả khi tức giận, hắn sẽ mang nàng ra làm đồ chơi để giày vò. Còn Giang Sắt Sắt nàng dù có chết cũng quyết không chịu làm thứ đồ chơi cho hắn.



Nếu là người con gái khác, chắc đã chấp nhận số phận rồi, nhưng Giang Sắt Sắt quyết không chịu khuất phục.



Nàng nhất định phải tìm Dạ Vô Yên. Có những chuyện có lẽ nói rõ ràng ra vẫn tốt hơn.



Đêm khuynh thanh vắng, vầng trăng lạnh lẽo treo tận trời cao, hơi lạnh man mác, gió thổi rì rào làm lay động những cánh hoa nở trong đêm.



Sắt Sắt dẫn theo Tử Mê, sau lưng là mấy thị vệ đi sát từng bước, men theo con đường nhỏ lát đá ngoằn ngoèo dẫn về phía Khuynh Dạ Cư. Ban ngày, Dạ Vô Yên đều không ở trong phủ, thế nên nàng đành phải tìm hắn lúc đêm hôm.



Từ thư phòng của Dạ Vô Yên, ánh nến dịu dàng hắt qua khung cửa sổ.



Một thị nữ đi vào bẩm báo, sau đó liền nhanh nhẹn bước ra vén rèm, mời Sắt Sắt đi vào.



Ánh sáng từ chiếc đèn lưu li trong thư phòng chiếu sáng rực rỡ, trong phòng có một chiếc bàn rất lớn, trên bàn đầy bút mực giấy nghiên, còn bày thêm một chiếc bình sứ vẽ hình thiếu nữ bắt bướm nữa. Trong bình không cắm hoa mà cắm hai chiếc lông công, ngũ sắc rực rỡ. Bốn bên tường treo mấy bức họa của các danh gia, trên chiếc giá bằng gỗ đàn hương bày rất nhiều thư tịch một cách ngay ngắn, chỉ có hai ba thứ món đồ cổ và đồ bằng ngọc. Đường đường là thư phòng của một Vương gia, nhưng cũng chỉ như thư phòng của các gia đình giàu có bình thường, chẳng có gì là xa hoa cả.



Cách bài trí đơn giản và tự nhiên khiến Sắt Sắt bất chợt nhớ tới Minh Xuân Thủy.



Vừa nghĩ tới cái tên này, trong lòng Sắt Sắt liền cảm thấy cực kỳ ấm ức, thoáng chau mày.



Dạ Vô Yên đứng bên bàn, trong tay cầm cây bút lông sói, hình như hắn đang viết chữ. Bên cạnh hắn, một thị nữ áo xanh đang đứng mài mực, một thị nữ áo đỏ đang đứng quạt cho hắn.



“Thiếp xin tham kiến Vương gia!” Sắt Sắt nói rồi chậm rãi hành lễ.



“Ừ!” Dạ Vô Yên chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo, thanh âm không thể nghe ra chút tình cảm nào trong giọng nói của hắn.



Sắt Sắt khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú lên, đi tới bên hắn. Chỉ thấy tay hắn cầm cây bút lông sói, đang phóng bút trên tờ giấy tuyên trước mặt.



Sắt Sắt cúi mắt nhìn, thấy trên bàn đang phủ một tấm giấy tuyên Cô Điền[1] thượng hảo, hắn cầm bút đưa xuống, hạ bút lúc nhẹ lúc mạnh, lúc chậm lúc nhanh, lúc thì khẽ điểm, lúc lại đậm tô.



[1] Giấy tuyên Cô Điền là lọai giấy được sản xuất tại trấn Cô Điền, thuộc phía Đông huyện Liên Thành, Trung Quốc. Giấy Cô Điền đã có hơn 200 năm lịch sự. Giấy có độ sáng như ngọc bích, rất bền dai, hấp thụ mực tốt, rất được các họa sỹ và các nhà thư pháp yêu thích.



Hắn lúc đó, thần tình hết sức ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt cao nhã mà dịu dàng, dường như cả trái tim đều trải vào mực và giấy trước mặt. Bất luận nàng có nói gì, e rằng hắn đều không chú ý.



Sắt Sắt liền im lặng, ánh mắt nhìn theo ống tay áo đang vung lên như rồng bay phượng múa của hắn.



Từng giọt mực điểm xuống, mùi mực thơm nhẹ, nét mực chỗ đậm chỗ nhạt dần hiện ra một đóa sen.



Không phải hắn đang viết chữ, mà là đang vẽ.



Hồi lâu, hắn dùng bút mực khẽ điểm, rồi gác bút, ngưng thần ngắm kiệt tác của mình.



Mực còn ướt đẫm, một thân cây như hoa sen mà không phải sen hiện lên trên trang giấy. Hoa đó giống sen, nhưng lá lại không giống. Sen mọc trong nước, nhưng hoa này lại mọc trên đỉnh núi tuyết trắng. Nhìn vào bức họa, có thể dễ dàng thấy đóa hoa này yêu kiều tuyệt mỹ, cực kỳ có cốt cách.



Sắt Sắt khẽ chau mày, trong đầu vụt hiện lên mấy chữ - Thiên Sơn tuyết liên.



Thiên Sơn tuyết liên là một loại dược thảo, không phải là hoa để ngắm. Không biết vì sao Dạ Vô Yên lại vẽ cây tuyết liên này.



Có điều, hiển nhiên là Dạ Vô Yên vô cùng yêu quý tuyết liên trong bức tranh của mình. Hắn giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa tuyết liên từ trên xuống dưới, dường như muốn chạm vào, lại sợ khi ngón tay vừa chạm tới, sẽ hủy hoại hết phong vận của đóa tuyết liên này. Lúc đó, thần tình của hắn vô cùng chăm chú, sự dịu dàng trong đôi mắt phượng sao thâm trầm đến thế, thật dễ khiến người ta phải đắm chìm vào đó.



Lẽ nào đã từng có một đóa tuyết liên cứu mạng hắn sao? Trong lòng Sắt Sắt thầm trào lộng.



“Vương gia, đóa tuyết liên đó đúng là tuyệt mỹ.” Một thị nữ bên cạnh khẽ đưa lời tán dương.



“Cái đẹp còn phải xếp sau nó đấy. Tuyết liên còn có tên khác là tuyết hà hoa, vì đó là kỳ hoa nở trên đỉnh núi tuyết, có thể ngạo tuyết đấu sương, ngoài ra nó còn là một loại thuốc vô cùng quý giá. Bản vương thích nhất là phẩm cách ngạo tuyết đấu sương đó.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.



Sắt Sắt nhếch môi cười nhạt, chẳng qua chỉ là một đóa tuyết liên, có đáng để hắn phải nâng niu đến thế không? Lẽ nào còn có ngụ ý gì khác nữa? Lẽ nào người con gái hắn vẫn thầm ngưỡng mộ chính là tuyết liên tiên tử. Nghĩ lại những gì Y Doanh Hương đêm đó từng nói, người trong lòng hắn là một tiên nữ. Sắt Sắt có chút hiếu kỳ, nhưng đừng nói cô ta là một tiên nữ thật đấy chứ?!



“Cô cười gì chứ?” Dạ Vô Yến bị chú ý bởi nụ cười như có như không trên môi Sắt Sắt, lạnh lùng hỏi.
“Sính Đình, Linh Lung, hai ngươi chăm sóc Thứ phi cho cẩn thận!” Dạ Vô Yên dặn dò rồi quay người bước ra.



Thị nữ áo hồng lúc này mới lên tiếng: “Giang Thứ phi, nô tỳ là Sính Đình”, rồi chỉ vào cô gái áo xanh đứng cạnh: “Đây là Linh Lung.”



Sắt Sắt gật đầu nói: “Đây là đâu?”



“Đây là Khuynh Dạ Cư!” Thị nữ áo hồng là Sính Đình khẽ cười nói.



Trong lòng Sắt Sắt thoáng ngạc nhiên, hóa ra nàng đang nằm trong phòng ngủ của Dạ Vô Yên.



“Đêm qua phiền hai người chăm sóc cho ta rồi.” Sắt Sắt khẽ cười nói. Hai thị nữ này xem ra là a hòan thân thiết của Dạ Vô Yên. Sính Đình dáng vẻ thanh tú, lông mày tươi tắn, môi đỏ, rất đáng yêu. Linh Lung hơi gầy một chút, dáng điệu mảnh khảnh, thanh tú dễ thương, chỉ có điều đôi mắt đẹp của cô ta bị phủ một lớp hàn ý như sương, dường như có vẻ không thích Sắt Sắt.



“Đâu có, đêm qua không phải bọn nô tỳ chăm sóc cho Thứ phi đâu, mà là đích thân Vương gia chăm sóc cho Thứ phi cả đêm đấy.” Sính Đình cười nhạt nói, “Vương gia chưa bao giờ tận tâm với phu nhân ở viện nào như vậy đâu.”



“Đừng cho rằng Vương gia làm như vậy là thích cô, thực ra trong lòng Vương gia đã có người thương rồi.” Linh Lung lạnh lùng nói.



“Linh Lung, đừng nói linh tinh!” Sính Đình chau mày quát khẽ.



“Sính Đình, lúc nào ngươi cũng tốt bụng vậy ư. Nếu không nói, giả như cô ta có những ý nghĩ vượt quá thân phận của mình với Vương gia, chẳng phải là sẽ hại cô ta sao?!” Linh Lung nhếch miệng nói.



Sắt Sắt thản nhiên mỉm cười, hóa ra Linh Lung sợ nàng yêu Dạ Vô Yên, hoặc giả cô ta sợ Dạ Vô Yên yêu nàng.



“Linh Lung cô nương, cô yên tâm đi, ta không trèo cao thế đâu.” Sắt Sắt cười tươi đáp.



“Hừ, biết là tốt, cô mau uống thuốc rồi nghỉ sớm dưỡng thương đi, mau mau rồi về Đào Yêu Viện của mình.” Linh Lung tiếp tục nói.



Sính Đình mang bát thuốc từ trên kỷ tới, Sắt Sắt đưa tay đón lấy, uống cạn một hơi, vị đắng thấm sâu từ lưỡi vào tận dạ dày. Sính Đình sau đó liền đưa cho Sắt Sắt một cốc nước, để nàng uống vào làm nhạt bớt vị thuốc đắng vừa uống.



Có lẽ Sính Đình sợ Linh Lung lại nói những lời khó nghe nên chuyển bát thuốc đã uống hết vào tay cô ta, khẽ nói: “Linh Lung, cô đi chuẩn bị đồ ăn đi, ta ở đây hầu hạ là được rồi.”



Linh Lung vốn không thích phải hầu hạ Sắt Sắt, nghe được câu này, liền mang bát thuốc đi ngay.



Sính Đình đắp lại góc chăn cho Sắt Sắt, cười dịu dàng nói: “Giang Thứ phi, đêm qua cô mất máu nhiều, người còn yếu lắm, nên nghỉ ngơi cho mau lành bệnh.” Ngừng lại một chút, cô ta lại trầm giọng nói: “Vừa rồi những lời Linh Lung nói, xin Thứ phi đừng để trong lòng, cô ấy trước giờ có gì nói nấy, nói năng mà chẳng để ý đến người khác bao giờ.”



Sắt Sắt cười nhạt nói: “Cô yên tâm, ta không để bụng đâu.”



Thực ra, trong lòng Sắt Sắt rất rõ vì sao Linh Lung không thích nàng, chắc chắn là vì người trong lòng Dạ Vô Yên. Nói thực trong lòng nàng cũng rất hứng thú với người con gái đó, không biết người con gái thế nào mới có thể khiến Dạ Vô Yên hết lòng như vậy, lại có thể khiến Y Doanh Hương thà chết để bảo vệ, thậm chí đến một thị nữ tầm thường cũng đứng ra bênh vực nàng ta nữa.



Trong khi Sắt Sắt trầm tư, Sính Đình yên lặng ngồi bên thầm đánh giá nàng.



Chỉ thấy nàng nằm trên giường, đang lúc ốm yếu, nhìn thật yếu ớt đáng thương, nhưng chỉ cần nhìn kỹ vào sâu trong mắt nàng, sẽ phát hiện ra, trong đôi mắt đen láy đó là sự kiên cường bướng bỉnh và cốt cách cao ngạo không gì khuất phục.



Đó là một người con gái không dễ gì bị hạ gục.



Và cũng là người con gái kiên cường không bao giờ nói ra nỗi đau khổ trong lòng mình.



Không biết vì sao, Sính Đình đột nhiên thấy người con gái trước mặt có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã biết từ trước vậy. Đương nhiên bọn họ chưa hề quen nhau. Rất nhanh, Sính Đình liền biết cảm giác thân quen đó từ đâu tới. Nàng ta và Vương gia rất giống nhau, không phải về tướng mạo mà là về khí chất. Từ trong cốt tủy, Vương gia và nàng ta đều là những người cao ngạo, nhưng một người thể hiện ra ngoài bằng sự bình tĩnh lặng lẽ, còn một người là nho nhã thoát tục.



Nhận ra điều này Sính Đình bỗng thấy rất vui, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chút lo lắng.



“Giang Thứ phi, thực ra Vương gia không vô tình như vẻ bề ngoài đâu.” Sính Đình ngồi bên Sắt Sắt, khẽ nói.



Sắt Sắt vốn đang đánh giá xem nơi ở này thế nào, bỗng nghe Sính Đình nói về Dạ Vô Yên như thế, nàng ta ngạc nhiên rồi cười nói: “Sính Đình, sao cô không ghét ta, giống như Linh Lung vậy?”



“Giang Thứ phi, cô rất đáng được người khác yêu mến, sau này, Linh Lung nhất định cũng sẽ rất thích cô.” Sính Đình nói, mang mấy phần khẳng định chắc chắn, “Ngay cả Vương gia, ngài ấy rồi cũng sẽ thích Thứ phi thôi. Phòng ngủ của Vương gia ngoài Thứ phi ra, chưa một người con gái nào được vào đây cả. Nếu như trái tim Vương gia chưa bị một người con gái khác chiếm mất, ngài ấy nhất định sẽ rất thích Thứ phi đấy.”



Sắt Sắt không ngờ Sính Đình lại chủ động nhắc đến người trong lòng của Dạ Vô Yên. Có điều, vừa nói ra miệng xong, biểu hiện của Sính Đình lại có chút đắn đo, ý chừng không biết nên nói tiếp thế nào, và có nên nói nữa hay không.



Sắt Sắt cười nhẹ, nói: “Sính Đình, chuyện về người con gái đó, nếu không tiện thì đừng nói ra. Ta cũng không muốn biết đâu.”



Chuyện của Dạ Vô Yên, quả thực nàng chẳng mấy hứng thú.



“Sau này có cơ hội, Sính Đình nhất định sẽ kể cho cô nghe.” Sính Đình rất cảm động vì Sắt Sắt rất hiểu cho sự đắn đo của mình, liền cười nói: “Cô nghĩ sớm đi, nô tỳ ra ngoài đây. Nếu có chuyện gì, cứ gọi nô tỳ.”



Sắt Sắt gật đầu, Sính Đình liền mở cửa đi ra.



Sắt Sắt nằm nghỉ trên giường. Bên ngoài cửa sổ, hương hoa nhè nhẹ xen lẫn mùi cỏ thơm đưa vào, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Một ngày nắng đẹp thế này mà nàng lại phải nằm trên giường dưỡng thương, tất cả đều nhờ Dạ Vô Yên ban cho cả.



Hắn lại còn giấu cơ quan trong ống trúc, khiến nàng vì thua cuộc mà mất cả tự do, thậm chí không còn tư cách nào để đi cầu xin Dạ Vô Yên cho nàng rời khỏi. Hơn nữa, suýt chút còn mất mạng. Đều tại nàng sơ suất, bây giờ biết làm cách nào để xuất phủ đây? Lẽ nào cả đời này nàng sẽ bị giam cầm mãi sao?



Nàng quyết không cam tâm!



Kế sách duy nhất lúc này chỉ đành đi bước nào hay bước đó, nhưng nhất định sẽ có cách để ra khỏi đây.



Sắt Sắt quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho khỏe rồi sẽ tính sau.



Lần này bị thương, phải dưỡng thương hơn mười ngày. Mười ngày này, nàng phải ở trong Khuynh Dạ Cư suốt. Trong thời gian đó, có vài lần nàng nói với Dạ Vô Yên hãy thả nàng ra hoặc cho nàng quay về Đào Yêu Viện nhưng đều bị cự tuyệt.



Nàng không hiểu vì sao hắn muốn giữ nàng lại. Nàng và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hơn nữa nàng đã từng cùng với một người khác, vậy mà hắn chẳng để bụng chút nào. Lẽ nào hắn không sợ nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với hắn hay sao? Qủa thực nàng không hiểu, và cũng chẳng muốn hiểu thêm nữa.



Đến tận khi vết thương của Sắt Sắt lành hẳn, Dạ Vô Yên mới cho phép nàng về Đào Yêu Viện.