Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 2 : Tiêm Tiêm [1] công tử

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


[1] Tiêm Tiêm: nhỏ, thon.



Đêm, bầu trời quang đãng, ngàn sao lấp lánh, tầng tầng lớp lớp những áng mây lúc quyện lúc rời, mông lung phiêu bạt.



Giang Sắt Sắt mặc bộ đồ nam trang màu xanh rộng rãi, cải trang thành một công tử hào hoa, trong tay nàng cầm chiếc quạt, nhưng không phải quạt giấy mà được làm bằng lụa, trên nền trắng thêu mấy cành trúc đen, như khói như sương, phóng khoáng thanh thoát. Nàng lướt qua phố phường sầm uất của chốn đế đô, qua bao đường lớn ngõ nhỏ, rồi thẳng hướng sòng bạc Thịnh Vinh đi tới.



“Ôi chao, khách quan, mời vào bên trong, cược một ván nhé?” Tên tiểu nhị mắt híp trông thấy Sắt Sắt từ xa liền vồn vã chào mời.



Sắt Sắt đưa mắt nhìn quanh, thu vào tầm mắt tất cả những người trong sảnh, đến khi nhìn thấy hai thiếu niên đang hớn hở đánh bạc ở bàn số năm, đôi mày dài thanh tú khẽ nhíu lại. Nàng bước lên, phẩy chiếc quạt trong tay “xoẹt” một tiếng, khẽ quạt mấy cái, lạnh lùng nói: “Có chơi hay không còn phải xem tâm trạng của bản công tử đã. Cho ta một gian phòng, đem vài món thanh đạm lên, một bình rượu Yên Chi Hồng. Không có việc gì thì đừng đến làm phiền, bản công tử đang đợi khách.” Nàng lại chỉ hai thiếu niên đang phóng tay chơi bạc ở bàn số năm, nói: “Chuyển lời của ta, mời hai vị kia lên phòng gặp ta, cứ nói là Tiêm Tiêm công tử có lời mời!”



“Tiêm Tiêm công tử?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn Sắt Sắt, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái.



Người trước mặt đây hóa ra là Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng khắp kinh thành!



Theo lời đồn, Tiêm Tiêm công tử đẹp như người trời, so với đàn bà con gái còn đẹp hơn vài phần, khiến người ta gặp rồi liền quên hết thế tục. Nhưng sự thực có phải như vậy hay không thì chẳng ai được rõ, bởi hiếm có người nào được thấy khuôn mặt thật của chàng. Hàng phố lưu truyền một câu thơ thế này: “Tiếu dung tiên tiên, ám khí thiên thiên” [2].



[2]. Nụ cười dịu dàng, ám khí muôn vàn.



Tiểu nhị nhìn theo bóng dáng Sắt Sắt bước lên lầu, tà áo xanh phấp phới, ống tay rộng như áng mây rủ, quả là nhẹ nhàng thanh tao, siêu phàm thoát tục. Hắn khẽ thở dài một tiếng, người này quả thực giống với lời đồn, không biết “ám khí thiên nhiên” có đúng hay không. Nhưng về khoản này, tốt hơn hết là hắn không nên kiểm nghiệm.



Hồi lâu, tiểu nhị mới hoàn hồn, liến thoắng vâng dạ, đưa Sắt Sắt vào trong phòng, cung kính cúi người rồi nhanh nhẹn lui ra.



Sắt Sắt thong thả đến bên cửa sổ, mở cánh cửa ra thưởng thức màn đêm ở Phi Thành. Sòng bạc Thịnh Vinh nằm ở vị trí rất đẹp, bên dòng sông chảy ngang qua Phi Thành. Trên sông có mấy chục chiếc du thuyền đang bồng bềnh trên mặt nước, ánh sáng trên thuyền tỏa xuống mặt sông lấp lánh.



Bỗng một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua màn đêm nhanh chóng cập bờ, trên mũi thuyền, một bóng người cao lớn đứng sừng sững. Nhờ ánh sáng le lói trên mũi thuyền, Sắt Sắt trông thấy thanh loan đao rất độc đáo giắt ngang lưng người đó, trên môi nàng liền nở một nụ cười.



Nàng đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng chờ đợi. Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động nhẹ, một nam tử áo đen chậm rãi bước vào. Mái tóc dài thả rối, gương mặt đẹp như điêu khắc, mang chút lạnh lùng và kiêu ngạo. Kiếm mi lãng mục, mũi cao môi mỏng, cặp mắt đen tựa màn đêm thăm thẳm.



“Noãn[3], ngươi vào phòng của người khác không có thói quen gõ cửa sao?” Sắt Sắt trêu chọc hỏi.



[3]. Noãn: ấm áp



Một nam tử lạnh lùng trầm mặc như thế mà lại tên là Noãn.



Gương mặt lạnh như băng của nam tử đó chẳng tỏ chút thái độ gì, như đang đeo một tấm mặt nạ, chỉ có khóe môi khẽ động, trầm giọng đáp: “Chẳng phải công tử đã thấy tôi đến rồi đó sao?!” Thì ra vừa rồi từ trên thuyền hắn đã nhìn thấy Sắt Sắt.



“Có thể thấy võ công của ngươi lại khôi phục thêm được vài thành! Nhãn lực càng lúc càng sắc bén hơn rồi.” Sắt Sắt nhấc tà áo dài lên, nho nhã ngồi xuống, thong thả cười nói.



Nam tử tên Noãn chìm trong im lặng, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt Sắt Sắt.



“Công tử, sắc mặt công tử không được tốt, phải chăng là có tâm sự gì?” Giọng Noãn lạnh lùng, nhưng mang theo sự quan tâm khiến người khác không khó nhận ra.



Sắt Sắt hơi sững lại, rồi nở nụ cười đáp: “Phong Noãn, ngươi đoán đúng rồi, ta quả đang có tâm sự, hơn nữa còn là một chuyện lớn.”



“Ồ?” Sắc mặt Phong Noãn hơi sững lại, hỏi tiếp: “Chuyện gì?”



Sắt Sắt phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, cười nhạt đáp: “Không vội, đợi Bắc Đẩu và Nam Tinh đến, ta sẽ nói rõ với các ngươi!”



Vừa nói đến đây, cửa phòng liền mở ra, hai thiếu niên giống nhau như đúc bước vào.



Thân hình giống nhau, mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Thiếu niên đi đằng trước có đôi mắt to trong sáng, đang tủm tỉm cười, nhìn là biết tính tình ôn hòa. Thiếu niên đằng sau có đôi mắt đen linh động không ngừng đảo qua đảo lại, nhìn là biết không dễ gì đối phó. Người đi đằng trước tên Bắc Đẩu, người đi đằng sau tên Nam Tinh, bọn họ là một cặp huynh đệ sinh đôi.



“Lão đại, lâu ngày không gặp, bọn tiểu đệ vô cùng mong nhớ.” Nam Tinh trông thấy Sắt Sắt, mồm mép liền ngọt như bôi mật.



Sắt Sắt đã quen với những lời kiểu này của cậu nhóc nên không buồn để ý, nghiêm túc nói: “Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây là có chuyện cần các ngươi giúp đỡ!”



“Lão đại cứ dặn dò, huynh đệ chúng tôi cam tâm vì lão đại mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.” Nam Tinh nhanh nhảu đáp.



Bắc Đẩu và Nam Tinh vốn kiếm sống nơi đầu đường xó chợ, vì đắc tội với ác bá ở kinh thành, suýt thì mất mạng, nếu không nhờ Sắt Sắt ra tay cứu giúp, rồi thu xếp chu toàn, hai người họ e rằng đã xuống suối vàng từ lâu. Từ đó về sau, hai huynh đệ một lòng một dạ đi theo Sắt Sắt.



Phong Noãn khác với bọn họ, được Sắt Sắt cứu ở ngoại ô, khi đó hắn đang bị thương rất nặng, Sắt Sắt đã mời danh y, cuối cùng cũng cứu được tính mạng của hắn. Thế nhưng, vì bị thương, hắn lại bị mất trí nhớ. Phong Noãn là tên Sắt Sắt đặt cho hắn, bởi lúc cứu hắn đang vào mùa gió ấm hoa thơm.



“Giờ Tỵ ngày mai, tiểu thư Giang Sắt Sắt của phủ Định An Hầu sẽ ra ngoại thành lên núi Hương Diểu thắp hương. Ba người các ngươi hãy mai phục ở sườn núi, đợi đến lúc không có ai, bắt cóc tiểu thư Giang Phủ, sau đó…” Sắt Sắt ngừng một lát, cười tít mắt nói tiếp: “… sau đó giả vờ vô lễ với nàng ta.”



Phong Noãn lặng lẽ nhìn Sắt Sắt không nói gì, Bắc Đẩu và Nam Tinh ngược lại mở to hai mắt, cao giọng nói: “Lão đại, đầu óc huynh không phải hỏng rồi đấy chứ, bảo bọn đệ đi bắt cóc tiểu thư Giang Phủ ư? Đây… đây có phải là sự thật không? Từ lúc nào lão đại lại trở thành loại tiểu nhân âm hiểm vậy? Huynh có biết làm như thế sẽ hủy hoại hết danh tiết của tiểu thư nhà người ta không?”
Lúc này Sắt Sắt có phần hối hận, vừa rồi nên nói với Phong Noãn, nàng chính là Tiêm Tiêm công tử. Như thế có lẽ nàng sẽ có một tia hy vọng sống. Giờ đây, nàng chỉ còn biết cầu trời phù hộ, để Dạ Vô Yên và Phong Noãn giằng co thêm một lúc, cho nàng có đủ thời gian để giải khai huyệt đạo.



Thanh đao lạnh lẽo gác lên cổ Sắt Sắt, nàng chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương, chứ không hề cảm thấy đau đớn.



Dạ Vô Yên nhìn dòng máu rỉ ra từ cổ Sắt Sắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, bĩu môi chẳng thèm quan tâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng rằng Bản vương sẽ để tâm tới sự sống chết của một ả đàn bà hay sao? Vậy thì ngươi nhầm to rồi! Hương Hương, chúng ta đi thôi. Kim Tổng quản, ngươi ở lại đây lấy thủ cấp của tên thích khách!”



Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Sắt Sắt, rồi cầm tay Y Doanh Hương bỏ đi.



Kim Tổng quản được lệnh, vẫy tay một cái, thị vệ của vương phủ lập tức xông lên, tay cầm cung tên nhắm bắn thẳng vào Phong Noãn đang đứng giữa vòng vây.



“Vương gia, xin người hãy cứu tiểu thư nhà chúng tôi!” A hoàn Thanh Mai không biết đã tỉnh dậy sau cơn mê tự lúc nào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cuống cuồng quỳ xuống cầu xin Dạ Vô Yên. Thị vệ của Giang Phủ thấy thế cũng đều quỳ rạp xuống.



Võ nghệ của tên thích khách này cao cường, bọn họ không thể cứu được tiểu thư, nếu Tuyền Vương lại buông tay, tiểu thư còn gì tính mệnh?



“Vương gia, huynh cứu Giang tỷ tỷ đi!” Y Doanh Hương buông tay Dạ Vô Yên, bước đến trước mặt hắn cầu xin.



Dạ Vô Yên lạnh lùng nhìn những người đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Tình hình trước mắt các ngươi cũng thấy rồi đấy, muốn cứu tiểu thư nhà các ngươi không phải chuyện dễ, thứ lỗi cho Bản vương muốn giúp mà không giúp được.”



Một kẻ sinh ra với gương mặt anh tuấn hoàn hảo nhất thiên hạ lại nói những lời cay độc vô tình nhất thế gian.



Sắt Sắt sớm đã biết hắn sẽ như vậy nên chẳng lấy làm lạ. Nhưng Phong Noãn bỗng ngẩng đầu cười lớn: “Không ngờ Tuyền Vương lại vô tình vậy, đối với Thứ phi của mình mà cũng nhẫn tâm đến thế.” Nói đoạn, thanh đao trong tay hắn bỗng ấn xuống.



Mọi người đồng thanh kêu lên kinh hãi, tưởng rằng tính mệnh Sắt Sắt sẽ khó giữ. Lúc này huyệt đạo đã được giải khai, Sắt Sắt đang định vận công ngửa ra sau né tránh, không ngờ lưỡi đao không hề áp về phía nàng mà vung lên phía trước.



Trong chớp mắt, tình thế bỗng thay đổi rõ rệt.



Thanh đao của Phong Noãn vẫn gác trên cổ một người, có điều người đó không còn là Sắt Sắt nữa, mà đã được thay thế là Y Doanh Hương. Không biết từ bao giờ, Y Doanh Hương đã di chuyển thêm vài bước qua bên này, đứng gần Sắt Sắt nhất. Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào Sắt Sắt và Phong Noãn, nên không hề chú ý tới nàng ta.



Khoảnh khắc đó diễn ra quá nhanh, đến khi Dạ Vô Yên kịp phản ứng thì đã chậm mất một bước.



Sắt Sắt thoát khỏi sự uy hiếp, thân hình thoáng lảo đảo, ngã lăn ra đất. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nhận thấy gương mặt đẹp đẽ của hắn phút chốc cắt không còn hột máu.



Sắt Sắt không khỏi cười đau khổ, nhận ra sự khác biệt giữa nàng và Y Doanh Hương trong lòng hắn không hề nhỏ. Phong Noãn quả là nhanh nhạy, biết rõ uy hiếp nàng sẽ không thể trốn thoát liền quay sang Y Doanh Hương. Đã thế, nàng cũng chẳng cần để lộ võ công, cứ ngoan ngoãn nằm đó xem kịch hay là được.



“Tuyền Vương gia, Thứ phi của ngài tại hạ chơi chán rồi, không biết Chính phi của ngài mùi vị ra sao?” Phong Noãn lạnh lùng hỏi, một tay đưa thanh đao kề sát cổ Y Doanh Hương, tay kia véo lên má của nàng ta.



Dạ Vô Yên sắc mặt vốn lạnh lùng, trong khoảnh khắc đó càng thêm lạnh giá. Bất kì ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận toát ra từ trên người hắn.



“Thả nàng ấy ra, Bản vương đồng ý thả ngươi!” Dạ Vô Yên lạnh lùng, trong tiếng nói có thể nhận ra chút run run.



“Thả ta? Nói vậy cuối cùng tại hạ cũng nắm được thóp của Tuyền Vương rồi à?” Lời lẽ của Phong Noãn có phần chế giễu, nhưng không hề vui mừng, ngược lại có vẻ cay đắng.



“Tại hạ biết Tuyền Vương đã nói là làm, nhưng vẫn có chút không yên tâm, phiền Chính phi của ngài tiễn tại hạ một chuyến!” Phong Noãn cẩn thận áp giải Y Doanh Hương men theo đường núi, chậm rãi đi xuống.



Những thị vệ tay cầm cung tiễn thấy thế liền tránh sang một bên, đợi Phong Noãn đi qua lại giương cung theo sát đằng sau. Một đoàn người ở thế giằng co men theo đường núi, không nhanh không chậm đi xuống chân núi.



Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên sẽ không để chuyện gì xảy ra với Y Doanh Hương, cũng biết Phong Noãn sẽ không sao. Nàng rất muốn xem kịch thêm một lúc nữa, nhưng tiếc rằng, những người đó đã đi mỗi lúc một xa, chỉ có nàng nằm lăn trên đường núi, chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi.



Một khi đã bị lợi dụng xong, thì chỉ còn là thứ đồ bỏ mà thôi.



“Tiểu thư… tiểu thư…” Thanh Mai nhanh chóng chạy lại, đỡ Sắt Sắt đứng lên.



Sắt Sắt nhìn Thanh Mai nước mắt ngắn nước mắt dài, trong lòng thoáng chua xót. Nàng cười nhạt: “Nha đầu ngốc, còn không lấy áo ngoài của ngươi khoác cho bản tiểu thư, đợi người ta nhìn thấy hết nữa à?”



Thanh Mai liền vội vã cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người Sắt Sắt. Khi hai tay Thanh Mai chạm đến những vết hôn trên người Sắt Sắt, nước mắt lại càng tuôn xuống như mưa.



“Tiểu thư, chúng ta xuống núi thôi!” Thanh Mai nói.



“Không, chúng ta không xuống núi, chúng ta lên núi xin quẻ!” Sắt Sắt mỉm cười nói.



“Tiểu thư, tiểu thư không điên đấy chứ? Chúng ta vẫn lên núi sao?” Thanh Mai không thể tin nổi. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà tiểu thư vẫn còn muốn lên núi? Chẳng lẽ vừa rồi chịu sự đả kích quá lớn nên bây giờ tiểu thư bắt đầu ăn nói lung tung? Dù có là ai chắc cũng không thể chịu nổi sự việc như thế.



“Thanh Mai, ta không sao. Bản tiểu thư hôm nay đen đủi, đương nhiên phải lên núi xin quẻ rồi. May mà bọn họ đều đã đi cả, ta không muốn cùng bọn họ xin quẻ chút nào! Hơn nữa, hôm nay nhặt được tính mạng trở về cũng nên thắp nén hương cảm tạ đức Phật, tỏ chút lòng thành mới phải.” Nàng cười hững hờ nói.