Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 3 : Lần đầu giao phong
Ngày đăng: 15:20 18/04/20
Trong am Hàn Mai trên núi Hương Diểu, hương khói mù mịt, khói mây vấn vít, tượng Phật mình vàng ẩn hiện sau làn khói mỏng, trông mơ hồ mà kỳ ảo.
Sắt Sắt tĩnh tâm nhắm mắt, thắp nến, châm hương, lặng lẽ đứng trước tượng Phật. Thế nhưng, nàng không hề ước nguyện điều gì, chỉ đứng đó ngắm nhìn tượng Phật mà thôi. Cho dù có Phật thật thì người cũng không thể quản hết được bao chuyện ân oán thế tục của người đời, Sắt Sắt tin rằng, số phận của mỗi người do người đó tự định đoạt.
Thanh Mai theo sau Sắt Sắt, lấy hai mươi lạng bạc trắng quyên tiền hương hoa.
Sắt Sắt quay người, nhưng không đi xin quẻ mà hướng về phía hậu viện.
Am Hàn Mai không rộng, tiền viện thờ Thần Phật, dãy nhà hai bên là nơi các ni cô tu hành nghe giảng, trung viện là một sân lớn, đan xen mấy căn phòng là nơi ở tạm của các thí chủ từ xa đến xin quẻ. Trong viện trồng mấy cây hàn mai, đang độ đầu xuân, mai nở tưng bừng, trong sân thoang thoảng hương hoa.
Một tiểu ni áo xanh tiến lại, Sắt Sắt ngẩng đầu, xin cầu kiến trụ trì am. Tiểu ni cô chắp tay, cực kì khách khí, dẫn Sắt Sắt qua Nguyệt Lượng Môn, đến gian phòng của trụ trì.
Trụ trì Nguyệt Duyên là một nữ ni đoan trang trầm tĩnh, tay lần tràng hạt, lặng lẽ nhìn Sắt Sắt.
“Thí chủ đến tìm bần ni, không biết có việc gì?” Nguyệt Duyên chầm chậm hỏi, có lẽ làm ni cô đã lâu nên tiếng nói không hề mang chút buồn vui thế tục, chỉ thấy tĩnh lặng như không.
“Tiểu nữ đến tìm trụ trì là muốn xuất gia làm ni cô.” Sắt Sắt bình thản khẽ đáp.
Nguyệt Duyên nghe thế chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, ngược lại, Thanh Mai lại bất ngờ quá đỗi.
“Tiểu thư, sao tiểu thư lại muốn xuất gia làm ni cô?” Thanh Mai lo lắng hỏi, tiếng nói đã trở nên nghẹn ngào. Xem ra chuyện vừa rồi ảnh hưởng rất lớn tới tiểu thư. Thử hỏi có người con gái nào chịu nổi sự đả kích như thế, cho dù tiểu thư kiên cường hơn những người con gái khác thì vẫn là một hoàng hoa khuê nữ.
Thanh Mai không nhịn được nữa đã bật khóc hu hu.
Sắt Sắt nhìn Thanh Mai rồi lại quay sang Nguyệt Duyên, kiên định nói: “Tiểu nữ vừa gặp chuyện bất hạnh, con tim đã chết, chỉ muốn theo vào cửa không, hàng ngày niệm kinh lễ Phật, sống hết kiếp này, mong trụ trì cho được toại nguyện!”
Nguyệt Duyên ngưng thần nhìn Sắt Sắt, chắp hai tay đáp: “A dì đà Phật, hoa mai thơm nở trong giá rét. Kiếp nạn hồng trần, mong thí chủ thản nhiên đối mặt. Thí chủ trần duyên chưa dứt, chi bằng cứ tạm ở lại đây vài ngày, tĩnh tâm lễ Phật, nếu qua vài ngày, thí chủ vẫn chấp ý muốn xuất gia, bần ni sẽ xuống tóc cho thí chủ cũng chưa muộn.”
Sắt Sắt gật đầu đồng ý, nàng không phải thật lòng muốn xuất gia, chỉ định làm ra vẻ muốn xuất gia để Hoàng đế hủy bỏ hôn sự, đường đường một Tuyền Vương chắc sẽ không lấy ni cô làm thê tử?!
Sự tình đã đến nước này, trong mắt người đời, nàng không còn là một người con gái trinh tiết nữa. Giờ mà về nhà, nàng chỉ khiến phụ mẫu vốn không rõ chân tướng phải đau lòng thêm. Cho nên tạm thời ở trong am là thượng sách. Đây là điều Sắt Sắt sớm đã tính toán trong thời gian trên đường lên núi.
Sắt Sắt nghe xong liền cảm tạ Nguyệt Duyên, kéo Thanh Mai vẫn còn đang thút thít đi theo tiểu ni cô, đến căn phòng cuối cùng ở trung viện.
Căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp và sạch sẽ, Sắt Sắt ngồi trong gian phòng đơn sơ, nhìn ánh mặt trời dần khuất dạng, mãi đến khi trăng lên, bóng đêm dần dần kéo đến.
Sắt Sắt quay đầu lại thấy Thanh Mai khóc mệt đã nằm lăn ra giường ngủ. Nàng khẽ thay quần áo, lại trở thành Tiêm Tiêm công tử. Nàng khoác áo bước ra cửa phòng, đi xuyên qua trung viện xum xuê những cành mai, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, tư thế ung dung uyển chuyển, tà áo xanh trong gió đầy vẻ phong lưu, phóng khoáng.
Sắt Sắt sống trong am ni cô còn có một cái lợi nữa, đó chính là ra ngoài càng tự do. Đêm nay, nàng muốn đi tìm Phong Noãn tính sổ.
Sắt Sắt đến những nơi Phong Noãn thường lui tới nhưng không thấy hắn đâu, nàng còn tưởng rằng hắn bị Dạ Vô Yên bắt đi rồi. Đến khi tìm thấy Bắc Đẩu và Nam Tinh, qua lời bọn họ nàng mới biết Phong Noãn đã đến Yên Chi Lầu.
Yên Chi Lầu?
Sắt Sắt cười lạnh lùng, hôm nay Phong Noãn cho nàng nhiều bất ngờ thật.
“Hai đứa theo ta đến Yên Chi Lầu mở mang đầu óc một phen!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
Bắc Đẩu và Nam Tinh mở tròn hai mắt, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không. Khi đã xác định rõ mình không nghe nhầm, Nam Tinh sung sướng nhảy cẫng lên, thằng nhóc vốn rất hứng thú với Yên Chi Lầu, nhưng từ khi đi theo Sắt Sắt đã bị nàng nghiêm cấm không được đến những chốn phong hoa tuyết nguyệt. Bắc Đẩu lại nhìn Sắt Sắt đầy vẻ nghi hoặc, cảm thấy hôm nay lão đại và Phong Noãn đều có gì đó quái lạ. Bọn họ rõ ràng đã phá hoại được trinh tiết của tiểu thư nhà họ Giang, lão đại lúc này phải ở cạnh Giang tiểu thư, dùng chân tình cảm hóa nàng ta chứ, sao lại đưa bọn họ tới chốn phong hoa tuyết nguyệt làm gì? Có điều nghi hoặc thì cứ nghi hoặc, bọn họ vẫn ngoan ngoãn đi theo Sắt Sắt đến Yên Chi Lầu.
Yên Chi Lầu không phải tòa lầu bình thường, mà là chốn tầm hoan hưởng lạc của những công tử nhà giàu chốn đế đô. Trong sảnh dưới tầng một, khách khứa ra vào đông đúc, trên lầu, một người đẹp mặc áo màu đang uyển chuyển hát theo tiếng ti trúc.
Sắt Sắt vừa bước vào Yên Chi Lầu liền có bốn năm cô nương đổ xô ra vây chặt.
Những cô gái chốn phong hoa tuyết nguyệt này rất biết nhìn người. Họ vừa nhìn quần áo trên người Sắt Sắt liền biết nàng là công tử nhà giàu, lại thêm vẻ tuấn tú quý phái của Sắt Sắt khiến bọn họ điên đảo thần hồn. Những cô gái xinh đẹp cứ vây lấy Sắt Sắt, tiếng oanh thỏ thẻ, vô cùng náo nhiệt.
Sắt Sắt chẳng hề để ý đến mấy cô nàng ầm ĩ đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua một lượt khắp trong sảnh, không thấy bóng dáng Phong Noãn đâu, nàng đoán hắn đang ở trong một phòng nào đó trên tầng hai.
“Các vị tỷ tỷ có thấy một công tử mặc áo đen, diện mạo cực kì lạnh lùng không?” Nam Tinh sớm đã bôi mật lên mép, cất tiếng hỏi.
“Công tử mặc áo đen thì có đấy, diện mạo lạnh lùng cũng có, nhưng không chỉ có một vị, tỷ tỷ ta không biết các cậu định tìm người nào?” Một nàng áo đỏ thấy bọn họ không đến mua vui mà đến để tìm người liền nói một cách cụt hứng.
“Đó là một người khách lạ!” Bắc Đẩu vừa nói vừa không nhịn được hắt hơi liền mấy cái, từng đợt hương thơm trước mặt xộc tới làm thằng nhóc không chịu nổi.
“Hình như có một người như thế, tướng mạo anh tuấn, nhưng thần sắc rất lạnh lùng. Ta thấy người đó đã vào phòng của Thu Dung cô nương rồi.” Một nàng áo xanh cười nói: “Công tử, hay để Hạ Hà dẫn đường cho chàng?”
Sắt Sắt theo cô gái áo xanh tên Hạ Hà lên tầng hai, thấy cô ta chỉ vào một căn phòng: “Công tử, đây chính là khuê phòng của Thu Dung, nhưng có lẽ bây giờ Thu Dung và vị công tử kia đang vui vẻ trong đó, chúng ta xông vào thế này, làm hỏng chuyện tốt của người ta, không được hay lắm đâu. Chi bằng công tử đi theo thiếp, thiếp nhất định sẽ làm cho công tử một phen khoái hoạt.” Hạ Hà vừa nói, cánh tay trắng nõn vừa sờ lên vạt áo của Sắt Sắt.
Sắt Sắt xòe quạt “xoẹt” một tiếng, kín đáo chặn bàn tay của Hạ Hà, cười đáp: “Hạ Hà cô nương, đừng vội, lát nữa bản công tử sẽ đến tìm nàng.” Đánh mắt một cái, nàng ra lệnh cho Bắc Đẩu và Nam Tinh tiến lên gõ cửa. Hai thằng nhóc không hàm hồ chút nào, giơ chân sử kình, đạp cửa xông vào.
Xe ngựa chạy một lát đã ra khỏi kinh thành, đến vùng ngoại ô.
Phía trước là một cánh rừng rậm đen hun hút, Sắt Sắt gọi phu xe cho ngựa dừng lại, bốn người nhanh chóng xuống xe, đưa phu xe một nắm bạc vụn rồi bảo hắn quay về.
Sắt Sắt quay đầu nhìn Kim Tổng quản theo sát phía sau, nói; “Đây là thuốc giải, Kim Tổng quản đón lấy.”
Nàng lấy trong tay áo ra một chiếc túi gấm, ném về phía Kim Tổng quản.
Kim Tổng quản sợ trong túi có ám khí, không dám đưa tay ra bắt, mà dùng vỏ đao gẩy chiếc túi lên, thả vào tấm áo bào rộng rồi mới cẩn thận mở túi gấm ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy với dòng chữ viết bằng than kẻ lông mày: Ngân châm không có độc.
Kim Tổng quản sững người, đến khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên, bốn người phía trước đã biến mất vào trong cánh rừng rậm.
Cánh rừng ngập tràn bóng tối, ánh trăng vùng vẫy rơi rớt xuống qua từng kẽ lá. Bốn người đi chầm chậm, tai không ngừng dỏng lên nghe động tĩnh. Thật kỳ lạ, dường như Kim Tổng quản không dẫn người đuổi theo, Sắt Sắt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Phong Noãn đưa Bắc Đẩu và Nam Tinh tới nơi an toàn.
Sau một quãng thời gian khổ sở, lúc này đã tới giờ Hợi, trước mắt, ánh trăng mông lung mà kỳ ảo.
Sắt Sắt bất giác nhìn về bóng người cao gầy trước mắt. Vừa tỉnh hơi men, Phong Noãn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh thường ngày. Nàng thật khó có thể tưởng tượng kẻ uy hiếp nàng trên núi Hương Diểu và người trước mắt mình là cùng một người.
Phong Noãn dường như cảm nhận được ánh mắt của Sắt Sắt liền quay đầu lại nhìn nàng, bỗng hắn rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra đưa cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt thoáng ngạc nhiên, hồi lâu mới phản ứng lại, nhớ ra trên mặt mình vẫn còn đầy dấu son môi, nàng phá lên cười. Không biết là Phong Noãn đã nghĩ nàng thế nào, hẳn không coi nàng là kẻ háo sắc chứ?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu trên vòm lá tạo nên những bóng đen nặng nề, khiến nàng nhất thời không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn lúc này. Nàng đưa tay ra đón lấy chiếc khăn, lau sạch những dấu son môi trên mặt, lộ ra dung nhan xinh đẹp như đóa phù dung.
Sau đó nàng trả lại chiếc khăn cho Phong Noãn, cười nói: “Xin lỗi, ta làm bẩn khăn rồi.”
Phong Noãn không để ý, liền cất đi, rồi đột nhiên lại lấy từ trong vạt áo ra một món đồ khác đưa cho nàng.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, Sắt Sắt thấp thoáng thấy một vật giống như miếng vải mỏng, nàng đưa tay đón lấy, mới hay đó là một chiếc mặt nạ.
“Đây là mặt nạ? Noãn, sao ngươi biết ta muốn có chiếc mặt nạ này?” Sắt Sắt kinh ngạc hỏi, vui mừng nhận lấy chiếc mặt nạ vừa mềm vừa trơn.
Đã từ rất lâu rồi, nàng mong có một chiếc mặt nạ như vậy, vì giả nam trang không thể làm giống con gái là che khăn lên mặt. Nghe nói thứ đồ chơi này chế tạo rất phức tạp, vì thế cực kỳ quý hiếm, không thể mua ở chợ được. Không biết Phong Noãn lấy đâu ra.
Sắt Sắt vui mừng đeo chiếc mặt nạ lên, rồi nhanh chóng tìm một khe suối để soi. Nhờ ánh trăng nàng có thể nhìn thấy dưới khe suối yên tĩnh phản chiếu một khuôn mặt lạ lẫm, một khuôn mặt rất thường gặp, mang chút anh khí. Nhưng mặt nạ vẫn chỉ là mặt nạ, biểu cảm cứng nhắc, nếu là người tinh mắt, chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra nàng đang đeo mặt nạ. Dù vậy, đối với Sắt Sắt, thế này đã là thỏa mãn lắm rồi.
“Noãn! Thật không ngờ ngươi có thể tìm được thứ bảo bối thế này.” Sắt Sắt vừa chỉnh lại đám tóc rối cho Phong Noãn vừa cười nói. Nhìn đôi lông mày nhíu chặt đầy nỗi u uất của Phong Noãn, Sắt Sắt biết, tuy Phong Noãn không đeo mặt nạ, nhưng từ trước tới giờ, nàng chưa từng nhìn thấy con người thực của hắn.
Nàng đứng dậy, hiên ngang từ trên vách núi cao nhìn về phía Phi Thành.
Lúc này cả Phi Thành đang chìm trong giấc ngủ, trong bóng tối mịt mùng, thấp thoáng có vài ngọn đuốc, giống như những vì sao trên trời rơi xuống nhân gian. Dòng sông bao quanh thành như một chiếc đai ngọc đẹp đẽ, phản chiếu nhà cửa hai bên bờ. Rất ít khi nhìn ngắm Phi Thành từ góc độ này nên trong lòng Sắt Sắt có một cảm giác vô cùng khác biệt. Đô thành đẹp đẽ là thế, nhưng có lẽ chỉ sau vài ngày nữa, nàng sẽ phải rời xa nơi này.
“Noãn, chúng ta cùng đi phiêu bạt giang hồ, được không? Cùng nhau đi ngắm núi xanh sương mù, cùng nhau ra vùng biên ải đạp tuyết, rồi lại ra biển ngắm tàu thuyền đi lại, thế nào?” Sắt Sắt quay người hỏi. Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, sau khi Tuyền Vương thoái hôn, nàng muốn đi để được mở rộng tầm mắt. Nếu có Phong Noãn bên cạnh, bất kể phải đối diện với nguy hiểm thế nào, nàng cũng không thấy sợ.
Phong Noãn không ngờ Sắt Sắt lại hỏi như vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Chẳng phải cậu muốn lấy Giang tiểu thư à? Sao còn thời gian đi phiêu bạt giang hồ được?” Phong Noãn trầm giọng hỏi lại.
“Lấy thì đương nhiên là phải lấy, nhưng không vội, dù sao bây giờ nàng ta cũng bị hủy hoại trinh tiết rồi, Tuyền Vương không cần nàng ta nữa đâu, người khác cũng chẳng ai thèm. Ta phiêu bạt giang hồ một chuyến, quay về lấy nàng ta sau cũng không muộn!” Sắt Sắt như cười như không đáp.
Nàng vốn cho rằng Phong Noãn sẽ thích thú đồng ý với đề nghị của mình, không ngờ hắn chau mày, hồi lâu mới đáp: “Công tử, Phong Noãn sợ rằng không thể đi cùng cậu được! Chi bằng để Bắc Đẩu và Nam Tinh đi cùng cậu nhé!”
“Vì sao? Ngươi còn có việc khác ư?” Sắt Sắt hỏi bằng thanh âm trong trẻo. Thực lòng, nàng đã sớm đoán được, một khi Phong Noãn phục hồi trí nhớ sẽ không đi với nàng nữa. Trong quãng thời gian hắn bị mất trí nhớ, có thể nàng là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, nhưng bây giờ, nàng không còn ở vị trí đó nữa.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng quen biết Phong Noãn, hắn lại từ chối yêu cầu của nàng. Sắt Sắt rất hiếu kỳ, rốt cuộc Phong Noãn có quá khứ thế nào, chỉ có điều hắn không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi.
Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, không phải chuyện nàng là tiểu thư Giang Phủ, nàng cũng không muốn nói ra đó sao?
“Được, có điều, Noãn, ngươi phải đồng ý với ta, sau này không được uống rượu nữa. Ngươi có biết đêm nay hung hiểm thế nào không? Suýt chút nữa chúng ta đã rơi vào tay Tuyền Vương rồi.” Sắt Sắt nói rất thực lòng.
“Được, ta nghe lời công tử!” Phong Noãn trầm ngâm một lát rồi lại trầm giọng nói: “Công tử, sau này ta sẽ không theo công tử nữa, ơn cứu mạng của cậu, đành để sau này có dịp đền đáp.”
Lúc Phong Noãn nói câu này, thanh âm đầy day dứt, sau đó, hắn quay người bước đi, đầu không quay lại nhìn nàng lấy một lần.
Sắt Sắt nhìn bóng dáng cao lớn, anh tuấn của hắn dần chìm vào cánh rừng u tịch, nhất thời thấy vô cùng buồn bã. Nàng cảm thấy Phong Noãn có chuyện gì đó phải làm, sau này muốn gặp lại hắn e rằng không dễ dàng. Thôi đành, trong thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn chứ!
Có điều, trong lòng nàng vẫn có chút hụt hẫng. Mắt thấy bóng trăng chênh chếch, Sắt Sắt thi triển khinh công, thẳng hướng am Hàn Mai trên núi Hương Diểu phi tới.