Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 4 : Lạnh nhạt bạc tình

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên không hề tới Giang Phủ thoái hôn như nàng vẫn tưởng.



Ngày thứ hai, Tử Mê lên núi tìm nàng, báo lại sau sự việc trên núi Hương Diểu, Dạ Vô Yên liền phái Kim Tổng quản mang lễ vật đến Giang Phủ thăm hỏi. Kim Tổng quản còn luôn miệng an ủi phụ mẫu nàng, không hề đề cập gì đến chuyện thoái hôn. Lạc Thị sớm đã đoán được việc này do Sắt Sắt chủ mưu, liền bảo Tử Mê tới chuyển lời kế sách của nàng đã hoàn toàn thất bại.



Dạ Vô Yên phái Kim Tổng quản tới Giang Phủ an ủi phụ mẫu nàng, thật đúng là không thể tin được. Trên đường lên núi, hắn đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy, còn phái người tới phủ nhà nàng làm gì? Hay hắn không muốn mang tiếng vô tình vô nghĩa, đó chỉ là diễn kịch thôi. Hoàng đế sao có thể đồng ý cho Hoàng tử của mình lấy một cô gái mất trinh tiết chứ? Cứ chờ thêm một thời gian nữa, sau khi mọi chuyện qua đi, có lẽ Dạ Vô Yên sẽ đến thoái hôn chăng?!.



Đến khi Hoàng đế định ngày đại hôn, Sắt Sắt vẫn quyết ý ở lì trong am không có ý quay về phủ, thậm chí còn nhờ người chuyển lời, nói rằng tự thấy mình không xứng với Tuyền Vương, chỉ muốn được bầu bạn với nhang đèn.



Nàng nghĩ, Tuyền Vương chỉ làm bộ, nàng đã cho hắn con đường lui, thế nào hắn cũng thuận thế mà hủy bỏ ý hôn ước.



Nhưng Sắt Sắt không ngờ, kiệu nghênh thân lại tới tận am Hàn Mai để đón nàng.



Sắt Sắt ngớ người, sớm biết thế này, mấy ngày trước nàng đã cho người chuyển lời mình xuống tóc đi tu rồi. Bây giờ, nàng chẳng thể làm được gì khác ngoài việc miễn cưỡng mặc hỷ phục lên mình.



Trời hôm đó rất ấm, ánh nắng hơi gắt tỏa trên đỉnh đầu. Trong am, hàn mai bắt đầu tàn lụi, từng cánh hoa tung bay trong gió, rơi lả tả trên hỷ phục màu đỏ của Sắt Sắt, mũi nàng còn ngửi thấy mùi thơm lạnh nồng nàn của hàn mai.



Sắt Sắt phát hiện ra, hàn mai nở lần cuối cùng là lúc mùa đông qua đi.



Từ núi Hương Diểu dến Tuyền Vương Phủ không xa lắm nhưng là đường núi, vừa đi vừa về cũng mất đến hơn hai canh giờ. Khi kiệu của Sắt Sắt đến Tuyền Vương Phủ, Tuyền Vương và Y Doanh Hương đã bái đường xong, còn nàng đã bỏ lỡ giờ lành. Vì thế, Sắt Sắt bị đưa luôn đến động phòng, lễ tiết bình thường đều bị bỏ qua hết.



Thanh Mai thấy vậy không vui, nhưng Sắt Sắt chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy như vậy rất tốt. Không bái đường, trong lòng nàng, hắn càng không phải là phu quân.



Sắt Sắt kéo khăn hỷ xuống trước sự kinh ngạc của đám a hoàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ mũ phượng. Nàng biết Dạ Vô Yên đêm nay sẽ không đến đây, vì thế nàng chẳng ngốc nghếch đến mức ngồi chờ hắn tới bỏ khăn che mặt cho nàng.



“Các ngươi đi ra đi, ta không cần ai hầu hạ cả.” Sắt Sắt nói khẽ, mấy tiểu a hoàn biết điều nhanh chóng lui ra.



Sắt Sắt đưa mắt ngắm nghía căn phòng hoa chúc một lượt, cách bài trí rất có không khí. Chăn gấm màn nhung hoa lệ, hình thêu linh thú cát tường ở khắp mọi nơi, hương thơm phảng phất cả gian phòng.



Đêm xuống rất nhanh, có a hoàn đến phòng dọn cơm. Sắt Sắt vừa mới ăn thì nghe trong viện có tiếng bước chân, Thanh Mai nhếch khóe miệng, vội vã ra mở cửa.



Sắt Sắt hồi hộp, không phải là Dạ Vô Yên chứ? Nàng là Thứ phi, dù có muốn thì đêm nay cũng không tới lượt nàng được động phòng hoa chúc! Huống hồ trong mắt họ nàng còn là một cô gái không còn trinh tiết.



Cửa phòng mở ra, người bước vào không phải Dạ Vô Yên mà là một tiểu cung nữ và một lão ma ma.



Lão ma ma tiến tới trước mặt nàng hành lễ rồi nói: “Bái kiến Giang Thứ phi, lão nô là ma ma nghiệm thân trong cung, phụng lệnh Thái hậu tới nghiệm thân cho Giang Thứ phi.”



Nghiệm thân?



Sắt Sắt ngẩn người, đến khi hiểu rõ ý nghĩa câu nói, nàng lại ngẩn ra tiếp. Nàng cười khẽ rồi nói: “Không cần kiểm tra đâu, bà chỉ cần về bẩm với Thái hậu nói ta không còn tấm thân hoàn mỹ nữa là được rồi!”



“Lão nô phụng lệnh hành sự, xin Giang Thứ phi đừng giận!” Lão ma ma nói một cách cứng nhắc.



“Ta không giận, ta nói thật, ma ma không cần kiểm tra làm gì. Cứ theo lời ta về bẩm với Thái hậu là được. Nghiệm thân à? Ta không đồng ý!” Sắt Sắt lạnh lùng đáp.



“Nhưng lão nô nhất định phải nghiệm thân mới có thể về bẩm lại với Thái hậu.” Lão ma ma rất cố chấp, không hề có ý nhượng bộ, cặp mắt nhìn Sắt Sắt ánh lên tia nhìn khinh bỉ.



Sắt Sắt trong lòng cười lạnh, quay người ngồi xuống ghế, cười khẽ nói: “Nếu thế ma ma làm đi.” Tay phải nàng đã sớm nắm lấy bình hoa trên bàn, ra vẻ ngắm nghía. Nếu bà ta dám bước tới, nàng sẽ ném bình hoa về phía bà ta.



Dù cho tấm thân nàng không còn hoàn mỹ, thì cũng không cho phép ai được làm nhục nàng.



Lão ma ma nhìn Sắt Sắt, cảm thấy cô gái trước mặt có đôi mắt trong như làn nước, sóng mắt lưu chuyển, giống như dòng sông băng, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, khiến bà ta không dám nhìn thẳng. Bà ta lại nhìn chiếc bình hoa không ngừng chuyển động dưới những ngón tay thon thả ngọc ngà của nàng, lập tức ngây người, trong lòng nhất thời nảy sinh nỗi sợ hãi không thể diễn đạt thành lời.



Kiểm tra ư, không dám! Không kiểm tra ư, vậy biết ăn nói sao với Thái hậu.



Hai bên đang giằng co, bỗng cửa phòng bật mở, Dạ Vô Yên nhanh chóng bước vào.



“Ma ma lui ra đi, Bản vương sẽ nói lại với Thái hậu!” Thanh âm của Dạ Vô Yên ôn nhu uyển chuyển, nhưng thấp thoáng trong đó khí thế oai nghiêm.



Lão ma ma như bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vái chào Dạ Vô Yên và Giang Sắt Sắt rồi theo tiểu a hoàn ra ngoài. Thanh Mai thấy Dạ Vô Yên đến liền mừng rỡ bỏ đi, trong chốc lát, mọi người đều lui ra hết, chỉ còn lại Sắt Sắt và Dạ Vô Yên người ngồi kẻ đứng.



Hai người đều mặc hỷ phục, dưới ánh nến chiếu rọi, màu đỏ càng được tôn lên vẻ đẹp rực rỡ, nhưng trong lòng Sắt Sắt lại không vui chút nào. Còn Dạ Vô Yên, nếu có vui chắc cũng không phải vì Giang Sắt Sắt nàng.



Dạ Vô Yên đứng đó, nhìn Sắt Sắt ngồi trên ghế tay cầm bình hoa, cười nhạt nhẽo. Hắn không ngờ Sắt Sắt lại to gan đến thế, dám ngang nhiên trái lệnh Thái hậu.




Dạ Vô Yên cười nhạt, vỗ nhẹ vào đầu Y Doanh Hương trìu mến nói: “Hương Hương, ta có việc phải đi trước.”



Hắn quay người, trước khi đi còn lạnh lùng lườm Sắt Sắt, ánh mắt hắn chứa đầy sự căm hận.



Cái lườm đó khiến Sắt Sắt mất hết tâm trạng diễn kịch, nàng cúi đầu dùng bữa, đến khi no căng mới bỏ đũa nhìn Y Doanh Hương đang ngồi đối diện. Y Doanh Hương quả là một mỹ nhân giống như đóa hoa hồng nở rộ dưới ánh ban mai, yêu kiều rạng rỡ. Một cô gái xinh đẹp như thế thực hiếm gặp ở Nam Nguyệt Quốc.



“Tỷ tỷ, hôm đó trên núi Hương Diểu, tỷ tỷ quả thực bị tên cướp đó… làm nhục ư?” Y Doanh Hương bỗng ngẩng đầu hỏi.



Sắt Sắt lặng người, lẽ nào người Bắc Lỗ Quốc nói chuyện thẳng thắn thế ư? Sắt Sắt nheo mắt nhìn Y Doanh Hương, nhưng tiểu cô nương này dường như không cho rằng lời nói của mình có chỗ nào không thỏa đáng. Đôi mắt đen láy trong trẻo như sương sớm có ý chờ đợi. Nhưng không hiểu sao trong đôi mắt đó lấp lánh một tia ý niệm phức tạp mơ hồ khiến Sắt Sắt có phần khó hiểu.



Nàng ấy đang quan tâm tới nàng ư?



“Đương nhiên là không, cũng may Vương gia và Vương phi tới kịp thời nên thiếp mới thoát khỏi tai kiếp.” Nhớ lại sáng sớm nay Dạ Vô Yên đã lưu mấy vết máu trên chiếc khăn trắng, Sắt Sắt liền thuận theo mà đáp lời.



“Vậy ư?” Y Doanh Hương thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen sáng trong lấp lánh một tia vui mừng. “Vậy thì tốt quá. Hôm đó Doanh Hương lo lắng cho tỷ tỷ muốn chết, sợ rằng kẻ đó đã làm ô nhục sự trong trắng của tỷ tỷ.”



Sắt Sắt cười mỉa mai, hóa ra trong mắt thế nhân, sự trong trắng của nàng đã bị vấy bẩn. Có điều sự quan tâm của Y Doanh Hương vẫn khiến nàng cảm thấy có vài phần ấm áp. Nàng ấy dường như không hề có ý đối địch với nàng. Một cô gái trong sáng đơn thuần thế này, chẳng trách Dạ Vô Yên hết mực trân trọng, yêu thương.



Từ Vân Túy Viện đi ra, Sắt Sắt và Thanh Mai liền đi thẳng về Đào Yêu Viện nơi họ đang ở. Từ xa đã thấy trước cửa có hai thị vệ mặc áo đen, khí thế lạnh lẽo như băng tuyết, Sắt Sắt nhận ra đó là những binh tướng Dạ Vô Yên đưa về từ biên quan, không biết vì sao lúc này lại làm thần giữ cửa cho nàng.



Lẽ nào Dạ Vô Yên đang ở chỗ nàng? Trong lòng Sắt Sắt có chút bất an. Vừa bước vào phòng, quả nhiên nàng thấy bóng dáng cao lớn mà anh tuấn của Dạ Vô Yên.



Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc như hai vệt đao quang. Trong giây lát, Sắt Sắt tưởng như bản thân đang bị băng tuyết lạnh cóng bao phủ. Nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn kẻ địch trên chiến trường chắc cũng chỉ lạnh lẽo đến thế này mà thôi.



“Giang Sắt Sắt, cô thật to gan!” Dạ Vô Yên nói, thanh âm lạnh như băng hàn.



Nàng đã làm hắn giận điên lên rồi. Nàng chỉ đến chỗ Chính phi của hắn dùng bữa, làm phiền lúc hắn và Chính phi đang chàng chàng thiếp thiếp, có cần phải thế này không? Hắn nhỏ mọn vậy, chắc sẽ bỏ nàng luôn chứ? Sắt Sắt có chút mong chờ, nhưng nét mặt không dám lộ ra chút biểu hiện nào cả.



“Thiếp không biết Vương gia đang nói gì.” Sắt Sắt vẫn cười tươi, vừa có chút vô tội, lại có chút hoảng hốt.



Dạ Vô Yên nghe vậy, trong ánh mắt sâu không thể dò đoán của hắn phát ra những tia giận dữ sắc lạnh.



Sắt Sắt đón lấy ánh mắt ấy, nụ cười dần trở nên cứng đờ. Nàng vốn không phải cao thủ diễn kịch.



“Khuôn mặt mới vô tội làm sao!” Dạ Vô Yên khinh bỉ nói, bỗng giơ tay, nhéo cằm Sắt Sắt.



“Nếu cô không hiểu, Bản vương cũng không ngại giải thích. Sau này không cho phép cô tới Vân Túy Viện tìm Vương phi, càng không cho phép cô có ý xấu gì với Vương phi. Nếu để Bản vương phát hiện cô cố tình gây bất lợi cho Vương phi, Bản vương sẽ khiến cô phải sống không bằng chết!”



Lời nói hắn thốt ra câu nào cũng độc ác, lạnh lùng mà nghiêm khắc.



Sắt Sắt không khỏi kinh sợ, xấu hổ, lại phẫn nộ.



Hắn đối với Y Doanh Hương quả thực quá bảo vệ, nâng niu!



Nàng chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm ở chỗ Vương phi, vậy mà hắn đã cảnh cáo nàng ghê gớm như thế. Lẽ nào nàng sinh ra đã có khuôn mặt của kẻ ác? Lẽ nào nhìn nàng giống một nữ nhân hiểm độc? Nàng chẳng làm gì Dạ Vô Yên đã căng thẳng thế này, nếu Y Doanh Hương vì nàng mà xảy ra chuyện gì thật, chắc nàng sẽ không giữ được tính mệnh.



“Nếu Vương gia cho rằng thiếp là người độc ác, vậy sao không bỏ thiếp đi, để Vương gia khỏi phải lo lắng đề phòng thiếp làm hại Vương phi!” Sắt Sắt nở một nụ cười như có như không, lạnh nhạt nói.



Dạ Vô Yên nhìn nụ cười ẩn hiện trên khóe miệng Sắt Sắt, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội.



Sáng sớm nay nàng còn quyến rũ hắn, hắn mắng nàng là kẻ thích hư vinh, là loại nữ nhân lòng dạ khó lường. Khi nàng trang điểm lòe loẹt đến Vân Túy Viện tìm hắn, hắn có thể lường trước được nếu nữ nhân này cùng Y Doanh Hương tranh đoạt ngôi vị Chính phi thì một cô gái ngây thơ thuần khiết như Hương Hương không thể là đối thủ.



Về lý mà nói, ngôi vị Chính phi vốn là của nàng, nàng có oán thán cũng không có gì quá đáng. Nhưng hắn quyết không để bất kỳ ai làm gì tổn hại tới Hương Hương. Có điều, vừa rồi nàng nói muốn hắn bỏ nàng là thực lòng hay muốn bắt lại giả vờ tha, hắn cũng không có hơi sức đâu để suy ngẫm.



“Bản vương còn một câu nữa muốn nói. Chỉ cần cô đừng vọng tưởng tới ngôi vị Vương phi, sống an phận, giữ đúng phép tắc thì vị trí Thứ phi này mãi mãi là của cô. Nghe rõ chưa?” Dạ Vô Yên nói xong liền bỏ cằm nàng ra.



“Vương gia dạy bảo, thiếp xin ghi nhớ trong lòng.” Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, khẽ đáp.



Nàng lại hy vọng hão rồi, cho dù hắn đoán chắc nàng đã thất tiết nhưng vẫn lấy nàng, giờ sao có thể vì ghét nàng mà bỏ được đây! Hắn đường đường là Tuyền Vương, đương nhiên không ngại nuôi thêm một người rỗi việc. Thôi vậy, từ nay về sau nàng sẽ chỉ ở trong vương phủ cho qua ngày. Muốn thoát khỏi đây phải tìm cách khác thôi. Nếu không vì sợ liên lụy đến phụ mẫu, nàng đã bỏ đi ngay cho xong rồi.



Dạ Vô Yên nhìn bộ dáng Sắt Sắt cúi đầu cụp mắt, biết lời nói của hắn cuối cùng cũng có tác dụng, đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh giá, rồi bỏ đi không chút lưu tình.