Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 30 : Biển tình gợn sóng
Ngày đăng: 15:21 18/04/20
Ban ngày nơi đây núi non trùng điệp, hùng vĩ hiểm trở, non xanh nước biếc, mây mù vờn quanh, không hổ là nơi thắng địa. Ban đêm, lại hiện lên một phong cảnh hoàn toàn khác, khắp nơi là những dãy núi đen tuyền, sâu thăm thẳm.
Gió núi đêm rất lạnh, giống như những lưỡi dao, xuyên qua cả lớp áo khoác da chồn. Đi trên đường núi, thỉnh thoảng nghe tiếng gầm của thú hoang, thật khiến người ta kinh hồn khiếp vía.
Sắt Sắt cầm chặt trong tay chuôi đao Tân Nguyệt, chuẩn bị rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. Tay kia cầm viên trân chân mà Phong Tường Nhi đưa, ánh sáng nhè nhẹ, chỉ đủ soi rõ một khoảng dưới chân mình, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ, dựa vào ánh sáng ấy, Sắt Sắt mới không bị rơi xuống vực.
Nàng đi trong núi khoảng một canh giờ, cảm thấy hình như mình đã ra khỏi địa giới Xuân Thuỷ Lầu, liền nghĩ nửa đêm đi dạo giữa núi rừng thế này, quả thực quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận rơi xuống vách núi, cho dù có khinh công, e rằng cũng khó lòng sống nổi.
Đang định tìm một nơi tạm trú, chờ trời sáng tiếp tục xuống núi, chợt thấy giữa rừng rậm vô biên, vang lên một tràng tiếng động, mùi máu tanh theo gió đêm âm thầm bay tới. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Sắt Sắt, hai tay và hai chân nàng, đều dần đông cứng lại.
Sắt Sắt sợ hãi quay đầu, trong bóng tối phía không xa, có hai đốm sáng xanh đang lấp lánh, thấp thoáng còn kèm theo cả tiếng hơi thở dốc.
Có dã thú!
Trong lòng Sắt Sắt vô cùng sợ hãi, tay khẽ động, Tân Nguyệt loan đao đã tuốt ra khỏi vỏ. Chính vào lúc này, hai đốm sáng xanh kia kéo theo một bóng đen to lớn nhảy bổ về phía nàng.
Trời tối quá, Sắt Sắt hoàn toàn không nhìn rõ là loài dã thú nào đang xông tới, chỉ có thể nghe tiếng gió đoán vị trí, nàng nhanh chóng xoay người tránh sang một bên, đồng thời vung loan đao lên, dường như đã đâm trúng vào chân trước của con vật. Con dã thú tấn công không trúng, còn bị loan đao của Sắt Sắt đả thương, nhất thời đại phát thú tính, điên cuồng rống lên, bóng đen mang theo hơi gió tanh nồng, lại một lần nữa xông về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt vung đao đón đỡ, dưới ánh trăng mờ, vật lộn với con dã thú mất mấy chục hiệp. Cuối cùng, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, nhìn rõ được cổ con vật, Sắt Sắt liền đâm thẳng vào đó. Con dã thú trúng đao ngã xuống, có điều, bộ móng điên cuồng vẫn cào một phát lên vai Sắt Sắt, khiến nàng không khỏi đau đớn rên lên.
Sắt Sắt xé vạt áo, băng bó tạm vết thương, lúc này mới nhìn rõ dưới ánh trăng con dã thú trước mắt là một con hổ lớn.
Sắt Sắt nhẹ lau mồ hôi lạnh trên trán, mới phát hiện, lúc vật lộn với hổ, viên trân châu thắp sáng trên người đã mất rồi. Tìm kiếm một hồi, vẫn không nhìn thấy đâu, Sắt Sắt liền thở dài bỏ cuộc, dù sao thì nàng cũng không định xuống núi trong đêm.
Đi đường núi đêm cộng thêm việc giết hổ đã khiến Sắt Sắt hao tổn rất nhiều thể lực, lúc này, nàng có phần yếu ớt. Trước mắt là cánh rừng đen thăm thẳm, Sắt Sắt tung mình nhảy lên cây, tìm một cành chạc ba thích hợp, liền nằm trên đó nghỉ ngơi. Kì thực phải ngủ qua đêm giữa rừng thế này, đối với một tiểu thư khuê các như nàng, chắc chắn là không quen. Huống hồ, nàng còn bị thương nhẹ. Thế nhưng, Sắt Sắt không hề cảm thấy xa lạ chút nào với cảm giác đó, như thể bản thân thường xuyên phải ngủ ngoài trời vậy. Nàng nằm trên cây cành lá rậm rạp, trên người đắp chiếc áo khoác mà Phong Tường Nhi cho, cũng có thể coi là thoải mái, gió trong rừng ít hơn nhiều so với trên vách núi, thân thể vì thế cũng không thấy lạnh chút nào.
Trước đó, nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ tư, lần trước trên biển đại chiến với Tây Môn Lâu, tổn thất mất một phần nội công, hiện giờ chỉ còn hơn ba thành. Lần này trở về Đông Hải, nàng cần phải chịu khó tập luyện nội công mới được.
Sắt Sắt nhắm chặt hai mắt, ngầm vận chân khí điều hoà hơi thở. Ước chừng khoảng một canh giờ, nàng mới mở mắt ra lần nữa. Xuyên qua cành lá rậm rạp, bầu trời phía trên rộng mênh mông, rải đầy những vì sao tựa như những mảnh vàng cốm, lấp lánh lộng lẫy đến vô cùng.
Ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ dường kia, Sắt Sắt bỗng thấy trong lòng tràn đầy hoan hỉ, phản ứng đầu tiên chính là muốn gọi Minh Xuân Thuỷ lại xem. Nhưng nàng lập tức ý thức được rằng, chàng không còn ở bên cạnh nàng nữa. Phút giây, nhìn lại lên những vì sao trên trời kia, trong lòng nàng dâng lên một nỗi thê lương vô bờ bến.
Từ nay về sau, trong cuộc đời này, chắc rằng tất cả cảnh đẹp đều sẽ trở nên vô vị, cho dù có ngàn mối tâm tình, cũng chẳng biết ngỏ cùng ai?
Cái gọi là chuyện cũ đã qua, thì cứ xem như một giấc yên hoa xuân mộng là xong vậy.
Sắt Sắt ngước nhìn trời sao, ngửi mùi hoa dại ngan ngát trong rừng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Minh Xuân Thuỷ đột nhiên tỉnh dậy, chàng không hề mơ thấy ác mộng, nhưng không biết vì sao lại bừng tỉnh giữa giấc ngủ sâu. Sau khi tỉnh, mới phát hiện ra thứ mà chàng đang ôm trong lòng, không phải là nàng mà chỉ là một chiếc gối.
Trong lòng chàng dự cảm không lành lập tức cuộn lên, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, chàng liền nhanh chóng khoác áo xuống giường, tìm khắp trong ngoài nhà một lượt, nhưng không thấy bóng dáng áo xanh của Sắt Sắt đâu cả.
Lúc này Vân Khinh Cuồng cũng vừa hay đến bẩm báo: “Lầu chủ, thuộc hạ có tin tức của phu nhân. Vừa rồi phu nhân ra khỏi sơn cốc, thuộc hạ đã phái người đi tìm rồi.”
Trong mắt Minh Xuân Thuỷ vốn phủ một màn sương, nghe thấy thế liền sáng rực lên, rảo bước ra ngoài, đến cả áo ngoài cũng không kịp mặc.
Chàng bỏ đi rồi sao?
Hồi lâu, Sắt Sắt vẫn đứng ngẩn ra ở đó, nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Yên lặng, đêm yên lặng quá! Không có lấy một tiếng động.
Cuối cùng Sắt Sắt thở hắt ra, trong tim nàng ngoài cay đắng vẫn chỉ toàn là cay đắng.
Chàng bỏ đi rồi! Đi đi!
Đem tất cả hơi ấm, tất cả ràng buộc, tất cả tình ý đi hết đi, đem sự cứng rắn, cô đơn, lạnh lùng và ngạo mạn trả hết lại cho nàng.
Lặng yên trong phút chốc, Sắt Sắt nắm chặt loan đao, dò dẫm từ từ đi về phía trước.
Một bước, hai bước, người mù muốn đi đường núi, khó khăn biết chừng nào. Bóng tối bốn bề khiến nàng cực kì lo lắng, sao đôi mắt lại vô duyên vô cớ bị mù thế này? Chàng đúng là ác thật, lại không để Vân Khinh Cuồng chữa mắt cho nàng. Phải rồi, Vân Khinh Cuồng chắc vẫn còn ở lại Xuân Thuỷ Lầu chữa trị cho ý trung nhân của chàng! Sao có thể lo đến nàng được!
Nàng cười nhạt, tiếp tục khua loan đao tiến lên. Vừa không cẩn thận, chân liền vướng phải cái gì, ngã nghiêng ra đằng trước. Sắt Sắt ngầm vận nội công, thân hình nghiêng lại đằng sau, nhanh chóng giữ được thăng bằng. Có điều, lưng lại bất ngờ đập vào thân cây khác, cơn đau ập đến, nàng ngã xuống đất như một con búp bê hỏng.
Một trận gió thổi đến bên tai, Sắt Sắt kinh ngạc, vung loan đao trong tay chém về phía hư không. Một chiêu vô ích, cổ tay bỗng bị tóm lại, loan đao đã rời ra, rơi vào tay kẻ khác.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Sắt Sắt cảm thấy khí thế lạnh lùng trước mặt. Chẳng cần phải đoán, nàng cũng biết Minh Xuân Thuỷ đã quay lại rồi.
Chỉ một chiêu, chàng đã đoạt mất loan đao của nàng.
Minh Lầu chủ Minh Xuân Thuỷ vô địch thiên hạ, cho dù nàng chưa mù, cũng không phải là đối thủ của chàng.
Minh Xuân Thuỷ lặng lẽ đứng trước mặt Sắt Sắt: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn thắng được ta ư, vẫn còn kém xa lắm!”
Tiếng nói của chàng, từ trong bóng đêm văng vẳng truyền tới, nghe như tiếng ma quỷ.
Sắt Sắt cười nhạt, bất luận thi thố cái gì, nàng cũng đều không phải là đối thủ của chàng!
Bàn tay to lớn của chàng giữ chặt lấy eo thon của nàng, ôm lấy toàn thân nàng. Chàng ép nàng dựa vào thân cây, cúi người xuống, đem theo chiếc hôn nồng cháy, chứa đựng cơn giận của chàng, chứa đựng tình yêu của chàng, tựa như trừng phạt nàng, hôn nàng mãnh liệt, bá đạo, và điên cuồng.
Nàng vừa tức vừa hận, há miệng cắn vào môi chàng, chàng chẳng coi vào đâu, vẫn tiếp tục quấn quýt bên nàng. Môi và lưỡi trộn lẫn vị máu tanh.
Không biết qua bao lâu, chàng mới chịu buông nàng ra, khẽ nói bên tai nàng: “Giang Sắt Sắt, cả đời này, nàng đừng hòng trốn thoát khỏi ta.”
Từng câu từng chữ, như đang tuyên án.
Từng tiếng từng từ, tựa như ma chướng.
Bên eo bỗng nhiên tê dại, nàng bị chàng điểm huyệt, thân thể mềm nhũn ngã vào vòng tay chàng. Bên tai từng trận gió vù vù thổi qua, nàng cảm thấy chàng ôm lấy nàng, tung bay giữa núi rừng. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, chàng đã điểm vào huyệt ngủ của nàng.