Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 31 : Hại người này, cứu người kia

Ngày đăng: 15:21 18/04/20


Trong giấc mơ hình như đã đi qua rất nhiều nơi, từ lần đầu gặp gỡ ở Tuyền Cơ Phủ đến trận huyết chiến trên biển lớn, từ buổi cầm tiêu hợp tấu bên lầu Lâm Giang đến lúc cùng chung hoạn nạn giữa biển khơi. Cuối cùng dừng lại ở điệu múa giữa biển hoa. Bàn tay to lớn của chàng đỡ lấy nàng, nàng nhịp nhàng múa tựa như cánh bướm.



Nàng cứ tưởng đã tìm được đôi bàn tay có thể nâng đỡ khi nàng nhảy múa, nhưng đến cuối cùng mới nhận ra, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ hão huyền. Bởi vì đôi tay ấy, có lẽ sẽ còn ôm người con gái khác nữa ngoài nàng.



Tiếng chim hót líu lo vọng đến, Sắt Sắt từ từ mở mắt, nhưng trong tầm mắt, vẫn chỉ là một màu đen thăm thẳm. Lúc này nàng mới nhớ ra, mình đã bị mù rồi.



Trong phòng tĩnh lặng như tờ, nàng khẽ cựa mình một cái, liền thấy một cánh tay vội vàng đưa ra đỡ lấy mình.



“Phu nhân, người tỉnh rồi à? Phu nhân mau uống thuốc đi, đây là thuốc do Cuồng Y bốc, uống khoảng hai ba tháng, là có thể chữa được đôi mắt của phu nhân thôi.” Tiếng của Tiểu Thoa dịu dàng vang lên.



Sắt Sắt khẽ chau mày, lạnh nhạt nói: “Tiểu Thoa, từ nay về sau vẫn cứ gọi ta là Giang cô nương thì hợp lý hơn.”



Tiểu Thoa hơi sững người: “Phu nhân…”



“Tiểu Thoa, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là phu nhân nữa, chúng ta chưa bái Thần núi Hắc Sơn, chưa thể coi là vợ chồng thực sự.” Sắt Sắt lạnh lùng nói, cách gọi phu nhân, đối với nàng, đúng là một sự chế nhạo quá lớn.



Tiếng nói vừa dứt, trong phòng chợt im lặng đến kì lạ, Sắt Sắt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng từ từ tiến lại.



Là chàng!



Từ sau khi bị mù, các giác quan khác của Sắt Sắt trở nên vô cùng tinh nhạy, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, hoặc ngửi thấy mùi hương, nàng liền biết người đang đến là chàng.



Minh Xuân Thuỷ lặng lẽ đứng bên giường, đưa tay đón lấy bát thuốc từ tay Tiểu Thoa, rồi vẫy tay, để tất cả thị nữ lui xuống.



“Lát nữa ta sẽ đưa nàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.” Chàng dịu dàng nói, hiển nhiên tâm trạng đã tốt hơn so với tối hôm qua rất nhiều. Chắc là nghe thấy những lời nàng nói vừa rồi, nên chàng tưởng rằng nàng muốn cùng chàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.



Sắt Sắt cười nhạt, đáp: “Minh Xuân Thuỷ, ta không muốn cùng huynh đi bái Thần núi Hắc Sơn gì cả. Nếu huynh nhất định đòi đi, ta cũng chẳng có cách nào, nhưng ta là người Hán, ta không thừa nhận chuyện hôn sự của Ô Mặc tộc các người. Minh Xuân Thuỷ, huynh bảo thị nữ của huynh đừng có gọi ta là phu nhân nữa.”



Minh Xuân Thuỷ nhìn bộ dạng bướng bỉnh của nàng, cười đáp: “Được, vậy ta sẽ cưới nàng theo phong tục của người Hán là được chứ gì.”



“Nào, uống thuốc đi!” Chàng ngồi xuống mép giường, tay nâng bát thuốc, khẽ thổi, múc một thìa thuốc, đưa đến bên miệng nàng.



Sắt Sắt ngồi yên không động đậy.



Đôi môi nàng, vì tối qua bị chàng hôn một cách ngang ngược, đỏ mọng lên, phản chiếu trên chiếc thìa bạch ngọc, đẹp không sao tả xiết. Minh Xuân Thuỷ trong lòng khẽ động, đôi mắt đen gợn sóng. Sắt Sắt không biết nguy hiểm trước mắt, còn bĩu môi, không chịu uống thuốc.



Minh Xuân Thuỷ khẽ cười, uống một ngụm thuốc, cúi xuống, chầm chậm xích lại gần khuôn mặt yêu kiều của Sắt Sắt.



Sắt Sắt cảm nhận được tiếng gió nhè nhẹ, còn chưa kịp phản ứng, cặp môi anh đào đã bị môi chàng giữ lấy, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, từng giọt thuốc sắc đặc đã được đưa vào trong miệng nàng.



Sắt Sắt giận dỗi vung tay một cái, hất đổ bát thuốc trong tay Minh Xuân Thuỷ, chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, bát thuốc đã rơi trên mặt đất.



Minh Xuân Thuỷ trầm giọng thở dài một tiếng: “Người đâu!”



Thị nữ đứng hầu bên ngoài vào thu dọn bát thuốc, Minh Xuân Thuỷ liền dặn dò: “Đi sắc bát thuốc khác đi.”



Thị nữ lập tức vâng lệnh lui ra.



Minh Xuân Thuỷ ngồi xuống bên giường, thanh âm rành rọt: “Ta đã nói với nàng rồi, ta và cô ấy đã chấm dứt, sao nàng lại không tin? Hiện giờ cô ấy bị trọng thương, không biết về đâu, đợi sau khi vết thương chữa khỏi, ta sẽ tiễn cô ấy đi.”



Sắt Sắt chau mày, không ngờ Minh Xuân Thuỷ lại nói ra những lời này. Thế nhưng, sự giải thích của chàng, chẳng khiến trong lòng nàng vui vẻ.



Minh Xuân Thuỷ nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Sắt Sắt, trong lòng chợt hoảng hốt: “Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào?”



Sắt Sắt cười khổ: “Huynh không sợ cô ấy sẽ đau lòng ư?”



Minh Xuân Thuỷ nghe thế, cười đau khổ đáp: “Tình cảm giữa ta và cô ấy, không giống như những gì nàng tưởng tượng đâu. Thực ra, từ đầu đến cuối, cô ấy đều chưa hề chấp nhận tình cảm của ta. Hơn nữa, cô ấy đã nói rõ với ta rằng, cô ấy sẽ không ở bên cạnh ta.”



“Là như vậy sao? Như vậy, huynh là vì bị cô ấy từ chối, cho nên mới tìm đến ta, có phải không?” Sắt Sắt lạnh lùng nói, sự giải thích của chàng ngược lại khiến trái tim nàng nghẹn lại vô cùng khó chịu, hoá ra, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một kẻ thế thân.



Sắt Sắt sờ lấy chiếc áo bên giường, khoác lên người rồi xuống giường, cũng không thèm để ý đến Minh Xuân Thuỷ, nhẹ bước ra ngoài.



“Nàng định làm gì vậy?” Minh Xuân Thuỷ thấy nàng mò mẫm bước ra ngoài, trong lòng không khỏi nhói đau.



Sắt Sắt cười lạnh đáp: “Minh Xuân Thuỷ, cho dù là ngồi tù, thì cũng phải có lúc thả ra hóng gió chứ?” Nàng quả thực không muốn ngồi trong cùng một gian phòng với chàng nữa, nếu chàng ở đây, thì nàng ra ngoài.



“Ngược rồi!” Minh Xuân Thuỷ khẽ than.



“Cho dù huynh có là trời, thì cũng không phải bầu trời của ta, ta cứ ngỗ ngược thế đấy!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.



Nàng cứ tưởng rằng Minh Xuân Thuỷ sẽ nổi cáu, không ngờ lại nghe thấy tiếng chàng phá lên cười, chàng chầm chậm tiến lại, cười nói: “Ý ta là quần áo trên người nàng mặc ngược rồi.”



Sắt Sắt sững người, Minh Xuân Thuỷ đã cởi áo ngoài của nàng, lộn lại, rồi khoác lên vai nàng.



“Để ta đi cùng nàng.” Nói đoạn chàng đưa tay định dìu Sắt Sắt.



Sắt Sắt lập tức gạt tay chàng ra: “Không cần!”



Nàng cũng không đi tìm cửa, vì từ hành lang vòng xuống, chẳng thà nhảy từ trên cửa sổ xuống còn nhanh hơn. Nàng mò mẫm về phía cửa sổ, nhún chân một cái liền nhảy xuống.



Biển đáp chân chính là biển hoa rực rỡ, lúc này hình như mới quá trưa, ánh mặt trời dịu dàng toả trên người nàng, ấm áp đến vô cùng. Sắt Sắt lẻ loi bước đi giữa biển hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh, tâm trạng của nàng dần dần khá lên.
Chàng bị khí chất lạnh lùng và lòng thương hại của nàng thu hút, điều khiến chàng càng khâm phục là, nàng lại có thể khiến bao nhiêu người sùng bái nàng như Thần Phật. Từ đó, chàng liền đem dung nhan của nàng khắc ghi vào sâu trong tâm khảm.



Chàng đương nhiên sẽ trân trọng bản thân, lần đầu tiên chàng hiểu được, Mẫu thân của chàng, là bị kẻ khác hại chết. Mà kẻ chủ mưu, lại có cả Phụ thân chàng, lúc này đang ngồi tít ở trên cao.



Từ đó trở đi, chàng khổ luyện võ công, chàng hiểu rằng, chỉ có lớn mạnh lên, mới có thể thoát khỏi số phận bị lăng nhục.



Vốn cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại người con gái đẹp như tiên ấy nữa, không ngờ một lần bị trọng thương trên chiến trường, đến mức gần như mất mạng. Vẫn là nàng, người con gái đẹp như tiên xuất hiện kịp thời, nàng không ngại gian khổ, hái một đoá tuyết liên từ trên đỉnh tuyết sơn xuống, giữ được hơi thở của chàng, cứu lấy tính mạng của chàng.



Lúc đó, toàn bộ trái tim chàng đã bị nàng mê hoặc, chàng thề rằng đời này kiếp này phải lấy nàng làm vợ. Nhưng nàng vẫn như Quan âm tiên tử, chẳng hề để tâm. Trước khi đi, nàng chỉ hàm hồ nói rằng, nếu muốn lấy nàng, chàng phải đợi nàng vài năm.



Chàng gật đầu, chàng vẫn luôn chờ đợi nàng như đã hứa.



Nhưng mấy năm nay, tộc trưởng Côn Luân Nô Ô Mặc tộc tìm thấy chàng, đến lúc này chàng mới hiểu, Mẫu thân chàng quả thực là Côn Luân Tỳ, hơn nữa là thiên kim của tộc trưởng Ô Mặc tộc. Tộc trưởng chính là ông ngoại chàng, ông đem toàn bộ Ô Mặc tộc giao vào tay chàng, bảo chàng đem lại tương lai hoà bình yên ổn cho Ô Mặc tộc.



Bọn họ đi mở đất ở vùng thâm sơn trong Miên Vân Sơn, mở ra một chốn đào nguyên thuộc về Côn Luân Nô. Còn người con gái kia, vẫn như tiên tử, không hề coi tình cảm của chàng vào đâu, nhưng nàng bỗng nhiên gặp nạn, chàng sao có thể bỏ mặc? Sao có thể để mặc nàng sống mà như chết?



Minh Xuân Thuỷ ôm Sắt Sắt, khẽ nói bên tai nàng: “Sắt Sắt, nàng tốt bụng như vậy, nếu là nàng, cũng nhất định cũng không bỏ mặc cho cô ấy chết, phải không?”



Cảnh ngộ của chàng, chàng chưa từng kể cho người khác, đến cả Tứ đại công tử thủ hạ của chàng cũng không hề hay biết. Bởi lẽ đó là quá khứ sỉ nhục nhất trong lòng chàng, chàng vẫn luôn chôn chặt trong đáy lòng. Ngay cả đối với Sắt Sắt, chàng cũng luôn cảm thấy khó có thể mở lời. Đêm nay, cuối cùng chàng đã lấy hết dũng khí, thẳng thắn nói với nàng, bởi chàng sợ nếu chàng không nói ra, nàng sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.



Minh Xuân Thuỷ thấy Sắt Sắt vẫn trắng bệch như cũ, gương mặt không có chút gì thay đổi, trái tim chàng đau đớn như có ngàn vạn mũi dao đâm. Trong hôn mê, nàng sao có thể nghe thấy những lời chàng nói?



Chàng ôm lấy nàng, dịu dàng gọi tên nàng, hết lần này đến lần khác.



Hàng mi của Sắt Sắt khẽ chớp, hai hàng lệ lăn dài trên khoé mắt.



Minh Xuân Thuỷ kinh ngạc nhìn hai hàng lệ của nàng tuôn xuống, trong khoảnh khắc không khỏi thấy sững sờ.



Chú giải



VỀ BÀI “U LAN THÁO”



Bản gốc tiếng Hán:



兰之猗猗,扬扬其香。



众香拱之,幽幽其芳。



不采而佩,于兰何伤?



以日以年,我行四方。



文王梦熊,渭水泱泱。



采而佩之,奕奕清芳。



雪霜茂茂,蕾蕾于冬,



君子之守,子孙之昌。



Âm Hán Việt:



Lan chi y y, dương dương kỳ hương



Chúng hương củng chi, u u kỳ phương,



Bất thái nhi bộ, vu lan hà thương?



Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương.



Vân Vương mộng hùng, Vị Thuỷ ương ương,



Thái nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.



Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông,



Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương.



Dịch nghĩa:



Bài thơ “U Lan tháo” (tiết tháo của hoa lan) có thể được phân làm ba khổ thượng, trung, hạ.



Khổ thượng: “Lan chi y y, dương dương kỳ hương. Chúng hương củng chi, u u kỳ phương. Bất thái nhi bộ, vu lan hà thương?” Ý chính là: hương thơm của hoa lan là hương thơm vương giả. Dịch nghĩa: Lá hoa lan dài lay động trong gió, tao nhã mà phiêu dật; hương thơm hoa lan bay trong không khí, lan tỏa khắp bốn bề, ở xa không thấy nhạt mùi, ở gần không bị nồng quá, u nhã lan tỏa khắp tứ phương. Hoa lan là vua của hương thơm, nếu không ai biết điều đó, mà hái hoa để thưởng thức thì đối với hoa lan mà nói cũng chẳng tổn hại gì.



Khổ trung: “Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương. Văn Vương mộng hùng, Vị Thủy ương ương. Thái nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.” Ý chính là: hoa lan tỏa mùi hương là vì đấng quân vương. Dịch nghĩa: Ngày này nối tiếp ngày kia, năm này rồi tới năm khác, đi khắp bốn phương đông tây nam bắc, tuy ta cũng giống như hoa lan, không phải vì không ai thưởng thức mà không tỏa hương thơm, nhưng ta cũng rất tích cực tìm cơ hội để thực hiện giá trị xã hội của bản thân.



Chu Văn Vương sau khi nằm mơ phi hùng nhập trướng, đã được gặp Khương Thái Công bên sông Vị Thủy (Khương Tử Nha, còn gọi là Thái Công Vọng, đạo hiệu Phi Hùng), nhờ đó mà dựng nên cơ đồ 800 năm của nhà Chu, chuyện này quả thật khiến người ta ngưỡng mộ. Một khi hoa lan được đấng minh quân hái về, nhất định sẽ khiến cho hương thơm thanh nhã cũng như những tư tưởng lớn lao đó của mình trở nên rạng rỡ chói sáng như nhật nguyệt.



Khổ hạ: “Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông. Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương.” Ý chính là: hoa lan do chịu đựng cái lạnh mà có mùi thơm như vậy. Dịch nghĩa: Tuyết sương phủ kín trời đất, phủ dày trên cây cối, tuy là mùa đông, nhưng xem ra mọi vật đều tươi tốt. Trong cái giá lạnh, nụ hoa lan vẫn lặng lẽ ấp ủ và chờ đợi, nhẫn nại tích cóp sức sống. Hoa lan có thể trở thành vua của các mùi hương là vì nụ hoa được ấp ủ trong giá lạnh, nếu mọi người hiểu được rằng đây là những đạo lý và phép tắc mà người quân tử nên tuân theo thì con cháu đời sau sẽ mãi được hưng thịnh.