Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 6 : Uyển chuyển dịu dàng

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Đó là một đêm rất đẹp.



Gió đêm êm ái, ánh trăng đẹp đẽ, hoa muộn thơm hương.



Một trận gió đêm thổi qua, cánh hoa lay động, ánh trăng cũng theo đó mà dập dờn.



Dạ Vô Yên chắp tay sau lăng đứng yên trước cánh cửa sáng trăng của Đào Yêu Viện, cả người hắn như bị ánh trăng chia thành hai phần, nửa người trên tắm trong ánh trăng màu trắng sữa, nửa người dưới nấp trong bóng trăng. Cũng như lòng hắn lúc này, nửa kêu gào muốn tiến vào, nửa kêu gào muốn bỏ đi. Thứ phi của hắn rốt cục là người thế nào? Hắn cảm thấy nhất định phải tìm hiểu một lân, liền bước chân qua hành lang, khẽ đẩy cánh cửa phòng đang đóng hờ.



Ánh đèn từ trong chiếc chụp lưu li ngũ sắc khiến cả gian phòng ngập trong ánh sáng đỏ hồng vàng tím. Gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào khiến màn trướng trên giường nhẹ bay, bóng hình thướt tha trên giường thoắt ẩn thoắt hiện.



Dạ Vô Yên nhướng mày, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn rực rỡ kì lạ. Hắn dẫm lên ánh sáng đẹp đẽ trong phòng, đi về phía chiếc giường, dừng lại trước màn trướng.



Dưới chân màn lộ ra một chiếc giày thêu, mũi giày cong cong, mặt giày thêu hoa văn sặc sỡ làm nổi bật đôi tất trắng, càng làm nổi bật lên đôi chân thon như trăng, không đầy nắm tay.



Ánh mắt Dạ Vô Yên sâu thẳm, hắn khe khẽ gạt từng tầng màn trướng, ngưng thần nhìn cô gái ngồi trên giường.



Giang Sắt Sắt hững hờ ôm chăn gấm, lười biếng tựa vào giường.



Mái tóc đen được chải thành kiểu đuôi ngựa lười nhác phong tình, đôi lông mày được vẽ rõ thành kiểu Văn Thù Mi, trên chiếc cổ trắng ngần dán cánh hoa, đôi môi đỏ mọng chỉ khẽ điểm son như đang ngậm hạt hồng đan. Bộ áo màu tím hoa lan rất mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra làn da trắng hồng mịn màng. Ngón tay ngọc thon thả trắng nõn, mười ngón tay như ngó hành. Móng tay sơn đỏ khe khẽ vẽ vòng tròn trên chiếc chăn gấm hoa lệ. cặp đùi đẹp như ngọc nhấc lên khiêu khích.



Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên, liền bĩu môi bất mãn: “Vương gia, sao giờ chàng mới tới, thiếp đợi chàng lâu lắm rồi.” Thanh âm hờn dỗi nhưng vô cùng ngọt ngào.



Nàng vừa nói, hai cánh tay mịn như phấn đã như con rắn quấn quýt kéo lấy cổ Dạ Vô Yên.



Mùi hương thơm nồng của son phấn xộc tới, Dạ Vô Yên không chịu nổi liền chau mày, vô thức đẩy Sắt Sắt ra.



Sắt Sắt hờn dỗi chu môi, đôi mắt ngấn lệ nói: “Vương gia, chẳng phải chàng nói đêm nay muốn thiếp hầu chàng ngủ mà, sao lại đẩy thiếp ra? Lẽ nào vẫn còn tực giận chuyện sáng nay? Thiếp thật lòng không cố ý, Vương gia đừng tức giận mà.”



“Không, Bản vương không tức giận!” Dạ Vô Yên nói có phần hơi bực tức, trong lòng không biết vì sao lại trào lên cảm giác thất vọng.



“Nếu Vương gia đã không giận, vậy để thiếp hầu hạ chàng nào! Thiếp vồn cho rằng Vương gia cả đời này cũng không chạm vào người thiếp, không ngờ đêm nay Vương gia lại tới thật, thiếp thực vui mừng lắm lắm.” Sắt Sắt cười nũng nịu, lại vờn tới như bươm bướm.



Mùi hương nhức mũi lại xộc tới, Dạ Vô Yên sợ hãi lùi lại phái sau hai bước, trầm giọng nói: “Bản vương chỉ nói vậy thôi, cô cho rằng cô thực sự có đủ tư cách hầu hạ ta sao? Bản vương đã nói, sẽ không bao giờ đụng vào cô. Thế nên cô đừng có nằm mơ nữa.”



Nếu không phải vì nơi này nằm trong phủ hắn, hẳn là hắn đã nghĩ mình vào nhầm thanh lâu, còn người trước mặt là một kỹ nữ lòe loẹt. Cơn giận không biết từ đâu bốc lên, hắn cười lạnh lùng, nghiến răng nói thêm: “Sau này đừng đánh son phấn như một con kỹ nữ trăm chồng như thế nữa. Bản vương không muốn mất thể diện đâu”



Dạ Vô Yên dứt lời vung tay áo, nét mặt tức giận, bỏ đi quên cả đóng cửa phòng.



Sắt Sắt nghe tiếng bước chân hắn ngày một xa, nụ cười ngọt ngào dần biến mất. Nàng rút trâm, xõa mái tóc đẹp như mây xuống, vung chiếc giày thêu, để trần đôi chân ngọc, bước xuống giường nhanh chóng đóng chặt cửa lại.



Lại bị hắn nhìn một lần nữa, Sắt Sắt thở dài bất lực, lẽ nào kiếp trước nàng nợ hắn? Nhưng dù sao bị hắn nhìn hết còn hơn là bị thất thân. Sắt Sắt ngồi trên giường, ôm chiếc chăn gấm hoa lệ lặng lẽ trầm tư. Những ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc, ngày nào cũng phải mang chiếc mặt nạ giả dối để sống quả thực rất phiền muội. Huống hồ Dạ Vô Yên không phải người đàn ông tầm thường, ra chiêu với hắn thật mệt mỏi!



Không biết có phải vì tức giận bộ dạng của Sắt Sắt tối đó không mà sáng hôm sau Dạ Vô Yên bỗng đại phát từ bi, cho phép Sắt Sắt về thăm nhà. Chiếc xe ngựa đưa Sắt Sắt về thẳng Giang Phủ, chỉ còn thiếu tờ giấy bỏ vợ nữa là mọi việc hoàn hảo.



Về đến Giang Phủ, Sắt Sắt mới biết bệnh tình của Mẫu thân đã nặng thêm mấy phần.



Mùi thuốc nồng nặc bay khăp phòng, Lạc Thị xưa kia hô mưa gọi gió giờ nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm hờ. Ánh mặt trời chiếu qua khung của sổ nhỏ mở hé, chiếu lên khuôn mặt gày gò xanh tái của bà khiến nó càng trở nên trắng bệch.



Dâm bụt và tường vi bên ngoài cửa số đang tranh nhau đua nở, nhưng có ai biết được, liệu gió mưa bất ngờ ập đến, những đóa hoa đang nở rộ đó có bị dập vùi?



“Mẹ.” Sắt Sắt vừa mở miệng, phát hiện thanh âm như tắc lại, nàng nghẹn ngào không nói nên lời. Nàng vùi đầu vào đầu gối mẹ, không nhịn được nước mắt tuôn rơi. Nàng không thể khóc lóc trước mặt mẹ, mẹ nàng đã không còn chịu đựng nổi những sóng gió tình cảm nữa rồi.



Lạc Thị khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà của Sắt Sắt, than thở: “Con ơi, con phải chịu ấm ức rồi!”



Sắt Sắt lau nước mắt, ngẩng đầu cười khẽ, nụ cười rự rỡ đẹp như ánh trăng trong, “Mẹ, con có phải chịu ấm ức gì đâu? Con ổn lắm, con chỉ nhớ mẹ quá mà thôi. Lần này về thăm nhà, con nhất định sẽ ở bên mẹ thật nhiều.”



“Con ngốc ạ, chuyện trong yến tiệc vương tôn mẹ đã nghe cả rồi. Trong lòng Tuyền Vương không có con, con thực sự không buồn chút nào ư?” Lạc Thị nghẹn ngào hỏi.



“Mẹ, đương nhiên con không để ý chuyện đó rồi, nếu con thích hắn ta thì đã nắm lấy trái tim của hắn từ lâu rồi, chẳng qua con không thèm để ý tới thôi.” Sắt Sắt cười khẽ nói.



Lạc Thị khẽ ho vài tiếng, nhìn đôi mắt trong veo của Sắt Sắt, thở dài: “Không để ý cũng tốt.”



Năm đó, bà say mê Giang Nhạn, theo ông chinh chiến sa trường, biết bao phen thập tử nhất sinh, cuối cùng tuy có được trái tim ông, trở thành thiếp của ông, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Trong lòng Giang Nhạn không chỉ có một mình bà, ông còn chính thất, giờ bà ốm bệnh nằm trên giường, ông ta hàng ngày vẫn quấn quýt bên người khác, Sắt Sắt của bà tốt nhất không nên lặp lại số phận như của bà thêm một lần nữa.



A hoàn mang thuốc tới, Lạc Thị uống thuốc xong liền đuổi tất cả a hoàn trong phòng ra ngoài, lúc sau mới khẽ nói với Sắt Sắt: “Trên giường mẹ có một ô kín, con lấy đồ trong đó ra đây.”



Sắt Sắt nghe lời đi tới, lấy từ trong ô kín ra một gói đồ được bọc vải vàng, đưa cho Lạc Thị



Lạc Thị mở lớp vải ra, trong đó có một chuỗi dây bằng vàng, cuối dây treo một vật hình tròn bằng đồng tiền, có khắc hoa văn kì quái.



“Mẹ, đây là cái gì?” Sắt Sắt hiếu kì hỏi.



“Sắt Sắt, nghe mẹ, cất thứ này đi, đừng để cho bất kỳ ai nhìn thấy. Nếu ngày nào đó mẹ không còn trên đời và con lại không có nơi nào để về, hãy cầm nó đi Đông Hải. Nhớ lấy, khi mẹ qua đời, con hãy hỏa thiêu mẹ, rồi mang tro cốt rải ra Đông Hải.” Dứt lời, Lạc Thị cười nhạt, như đang nói về một việc chẳng quan trọng gì.



Sắt Sắt không khỏi cay đắng trong lòng, cố cầm nước mắt: “Mẹ, mẹ không sao đâu, con sẽ không để mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”


Nhưng bạch y công tử chỉ kêu lên một tiếng, nhắm mắt tỏ vẻ bản thân vô cùng sợ hãi, không tránh né cũng không tiếp chiêu, đứng yên như thể đang chờ chết.



Nghĩ tới lời hắn nói trước đó rằng mình không biết võ công, trong lòng nàng thoáng nghi hoặc. Lẽ nào hắn không biết võ công thật và chỉ có thuật bắn tên là chuẩn xác?



Hoặc giả gã bạch y công tử này không phải không biết võ công, mà thậm chí võ công còn cao thâm đến khó lường! Nếu không hắn sẽ không to gan đến vậy, sẵn sàng chờ một chỉ của nàng điểm xuống.



Sắt Sắt bỗng cảm thấy cực kỳ vô vị, liền biến chỉ phong thành vô hình, lướt qua đỉnh đầu bạch y công tử.



Bạch y công tử cảm thấy nguy hiểm đã qua, mở to hai mắt, khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười tươi rói. Trong đôi mất đen láy, sóng mắt đã mênh mang.



Sắt Sắt chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Cũng chính trong khoảng khắc đó, lòng bàn tay bạch y công tử đột nhiên sử kình, kéo cổ chân Sắt Sắt ra sau, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, áo trên đầu vai Sắt Sắt hoàn toàn rách toạc, lộ ra bờ vai trắng mịn màng. Làn da đẹp như ngọc, tựa băng tuyết mùa xuân ngưng tụ, như ánh chớp phản chiếu trong mắt đám người, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng vì thế mà trở nên u ám.



“Ôi da, không ngờ tên tiểu tặc này lại là con cái!” Huyền y công tử kinh ngạc kêu lên.



Bị bất ngờ, Sắt Sắt thực sự cuồng nộ, tia nhìn lạnh lẽo từ ánh mắt trong veo bắn ra bốn phía. Nghe huyền y công tử nói vậy, nàng càng xấu hổ. cái gì mà con cái, con gái đấy có được không, lẽ nào nàng dễ dàng để hắn dùng từ đực cái để hình dung!



Nàng hạ thủ lưu tình, hắn đã không biết ơn, còn cố ý hại nàng bị lộ cả da thịt!



Sắt Sắt buông cánh tay đang bám lấy xà nhà, nhảy thẳng xuống, chiếc chân ngọc đan bị bạch y công tử nắm lấy đá mạnh vào hắn một cái.



Bạch y công tử rất biết phối hợp, giả bộ loạng choạng ngã xoài ra đất. Lúc chân Sắt Sắt nhẹ nhàng tiếp đất, từ trong tay áo nàng liền vung ra hai tấm gấm đoạn, nhắm thẳng vào đèn đuốc phía xa, mang theo làn gió thổi hết toàn bộ nến ở trong phòng.



Trong phòng lập tức tràn ngập bóng tối.



Sắt Sắt cúi người, nhằm chỗ bạch y công tử ngã xuống, giơ tay nắm chặt vạt áo hắn, rồi nhấc cả người hắn lên. Cùng lúc đó, ngọc chỉ nhanh như cắt, điểm vào huyệt đạo trên người hắn. Lần này cho dù hắn có võ công thật hay giả vờ không biết võ công, nàng có thể yên tâm rồi.



“Tất cả lùi ra, nếu không ta sẽ một chưởng đập chết hắn!” Sắt Sắt lạnh lùng cất giọng, cố tình dùng giọng điệu nặng nề, khiến thanh âm của mình trở nên âm hiểm.



Thị vệ nghe vậy đều lùi ra. Thấy một gã thị vệ đang định thắp đèn lên, Sắt Sắt liền “hừ” lạnh một tiếng, ngón tay ngọc ngà bóp lấy yết hầu bạch y công tử, lạnh lùng nói: “Không được thắp đèn! Nếu không ta sẽ chọc mù mắt hắn.” Đầu vai của nàng còn đang lộ ra ngoài kia mà.



“Được, chúng ta không thắp đèn, các ngươi mau lui ra đi.” Thanh âm của huyền y công từ từ trong bóng tối truyền tới, cuối cùng hắn cũng đã hoàn hồn.



Đám thị vệ lập tức y lệnh, nhường đường cho Sắt Sắt.



Sắt Sắt dùng sức kéo bạch y công tử ra cửa, vì đã bị nàng điểm huyệt nên hắn không thể đi được, Sắt Sắt chỉ còn cách lôi cả hắn theo. Trong lúc đó, hai người không tránh khỏi đụng chạm thân thể, thế nên càng khiến nàng thêm xấu hổ và tức giận. Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy bản thân mình từ khi sinh ra đến giờ, đây là lúc thảm hại và tồi tệ nhất.



Ra khỏi tòa lầu gác tối tăm, một trận gió mát không biết từ đâu ùa tới, Sắt Sắt liền thấy đầu vai hơi lạnh, lúc này mới kinh hoàng phát hiện ra bờ vai trắng nõn của mình đã lộ ra dưới ánh trăng mờ. Nếu phải mặc thế này ra về, chắc nàng không muốn sống nữa.



Sau lưng nàng còn có huyền y công tử và đám thị vệ đang đi theo từng bước, ánh mắt Sắt Sắt đột ngột lạnh lẽo, nàng không muốn bị bọn người này nhìn thấy hết. Trong lúc không còn cách nào khác, nàng quyết định lột áo của gã bạch y công tử.



Nhưng y phục trên người hắn toàn là nút cài, rất khó cởi. Sắt Sắt phải mất rất nhiều công sức mới cởi được một nút. Vừa thở ra một hơi, nàng liền nghe thấy tên bạch y công tử kinh ngạc nói: “Hiệp nữ, nàng muốn làm gì vậy, cướp của thì cũng đành, nàng còn muốn cướp sắc sao? Ta, ta còn là đồng nam đó, xin nữ hiệp thương ta.”



Dưới anh trăng, đôi mắt đen sâu của hắn nhìn nàng với vẻ cực kỳ đáng thương.



Câu này của hắn chưa khiến Sắt Sắt tức đến chết, nhưng điệu bộ khi nãy nàng giơ tay ra cởi cúc áo hắn thì có nhìn thế nào cũng thành ra nàng cướp sắc.



Ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, lạnh lùng nói: “Câm mồm, còn nói nữa là ta cướp sắc thật đó!” Đời này nàng chưa bao giờ nói ra những lời như thế, thế nên miệng vừa nói xong, hai má đã nóng bừng. Gặp gã bạch y công tử này, coi như nàng xúi quẩy.



Khó khăn lắm mới lột được chiếc áo trắng của hắn, Sắt Sắt nhanh chóng khoác lên, che đi phần da thịt lộ ra ngoài. Sắt Sắt cảm nhận được hơi ấm cơ thể hắn, ấm áp mà dễ chịu qua chiếc áo.



“Đêm nay, ta vốn chỉ định mượn bảo bối của các ngươi, dùng xong sẽ trả lại. Nhưng ngươi đã bắn ta năm mũi tên, ta thấy đám đồ đó coi như để bù vào việc này đi. Bảo bọn chúng gỡ hết các cơ quan trong phủ ra, bản cô nương sẽ rời khỏi đây ngay.” Vừa rồi bạch y công tử không hề khách khí chút nào với nàng, mấy lần đùa cợt khiến nàng xấu hổ thành ra phẫn nộ, có điều nghĩ lại mình vốn là kẻ đến lấy trộm đồ, cũng chẳng hay ho gì, nên nàng không để bụng tính toán nữa.



Bạch y công tử rất biết điều, liền hạ lệnh cho bọn thị vệ gỡ bỏ các cơ quan cạm bẫy ra.



Sắt Sắt cứ thế uy hiếp bạch y công tử mà đi ra từ cửa chính của Tuyền Cơ Phủ. Ra ngoài phủ rồi, không còn những cơ quan quái dị kia nữa, nàng đã được an toàn. Sắt Sắt liền vứt bạch y công tử lại trên phố, khoác áo ngoài của hắn, nhảy lên tường cao thi triển khinh công, bay đi mất. Những thị vệ đi theo sau thấy thế đang muốn đuổi theo, thì bạch y công tử xua tay, nói: “Khinh công của cô ta rất giỏi, các ngươi không đuổi kịp đâu.”



Hắn cười mỉm rồi đứng dậy, phủi lớp bụi đất dính trên người. Huyệt đạo của hắn sớm đã được giải khai, vừa rồi chẳng qua chỉ là phối hợp diễn kịch với Sắt Sắt mà thôi.



“Lầu chủ, sao lại để cô ta đi dễ dàng thế?” Huyền y công tử khoanh tay trước ngực hỏi.



Bạch y công tử quay đầu cười đáp: “Sao hả, Phụng Miên, đừng nói là ngươi đã mê nữ tặc đó rồi nhé? Chẳng qua mới chỉ sờ một cái, ngươi đã hốt hoảng gì chứ? Lẽ nào không nỡ để cô ta đi ư?”



Huyền y công tử chính là cháu đích tôn Phụng Miên của Huyền Cơ lão nhân, nghe vậy liền cảm thấy vô cùng bối rối, ngón tay vừa rồi sờ phải bộ ngực mềm mại của nàng bỗng dần nóng rực lên.



“Cô ta sẽ còn quay lại!” Nét mặt của bạch y công tử đột nhiên ngưng lại, hắn chầm chậm mở tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng đẹp như ngọc có một sợi dây bằng vàng lấp lánh, trên đó có móc vào một miếng bài tròn to bằng đồng tiền, có khắc những hình hoa văn trang trí kì quái.



“Phụng Miên, ngươi có biết vật này không?” Bạch y công tử trầm giọng hỏi.



“Của cô ta ư?” Phụng Miên cuối cùng cũng hiểu ra vừa rồi vì sao lầu chủ lại giả vờ như huyết đạo chưa được giải khai, hóa ra là vì muốn lấy trộm đồ trên người cô gái đó.



“Đúng thế, là thứ cô ta đeo trên cổ.” Bạch y công tử cười nhạt đặt tấm thẻ bài bằng vàng vào tay Phụng Miên.



Phụng Miên nương theo ánh trăng, sau khi thấy rõ những hoa văn trang trí kỳ quái trên tấm thẻ bài, sắc mặt đại biến, nói: “Cái này, cái này chẳng phải là tín vật của cướp biển ở Đông Hải?”



Bạch y công tử ngẩng đầu cười nói: “Phụng Miên, ngươi đúng là không hổ danh hiểu rộng biết nhiều. Không rõ vì sao cô gái này lại có tín vật của cướp biển Đông Hải, chuyện này xem ra rất thú vị đây. Chúng ta cũng nên làm quen với cô nàng ấy nhỉ? Ta nghĩ cô ta nhất định sẽ quay lại tìm vật này, lúc đó ngươi chỉ cần nói với cô ta rằng, ta chờ ở Lâm Giang Lầu.” Bạch y công tử nói rồi cười khẽ, quay người bỏ đi.