Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 7 : Dòng sông mùa xuân

Ngày đăng: 15:20 18/04/20


Lâm Giang Lầu, nhã thất tầng hai.



Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, qua khung cửa hé mở, đôi mắt đẹp nhìn xuống đầm nước xanh biết bên ngoài ngôi lầu.



Sáng nay khi về tới Giang Phủ, Sắt Sắt vô tình sờ lên cổ mình, mới phát hiện ra lệnh bài bằng vàng đã không cánh mà bay. Tấm lệnh bài đó là tín vật để sau này ra biển cần dùng, vậy mà nàng lại vô ý làm mất. Nghĩ kỹ một hồi, nàng nhanh chóng nhận ra kẻ trộm tấm bài đó là ai. Trừ gã bạch y công tử ra thì không còn ai khác. Đêm qua chỉ có hắn ở gần nàng nhất, ắt hẳn là khi nàng điểm huyệt rồi kéo hắn theo nàng ra ngoài, hắn đã tìm thời cơ hạ thủ. Hắn giả vờ bị nàng khống chế, hóa ra là để lấy trộm đồ trên người nàng.



Kẻ trộm lại bị trộm, thật đúng là không biết giấu mặt vào đâu cho hết thẹn.



Nhớ đến bàn tay hắn đã sờ vào cổ mình, lấy đi tấm lệnh bài, Sắt Sắt không thể không xấu hổ rồi sinh ra sợ hãi, nếu hắn muốn lấy mạng nàng, thật dễ như trở bàn tay.



Bạch y công tử đó xem ra không phải không biết võ công, mà là võ công cực kỳ cao diệu.



Nàng vốn tưởng mình thực sự uy hiếp được hắn, nào ngờ chính nàng lại bị hắn đùa cợt.



Sắt Sắt vừa tức vừa giận, liền tới Tuyền Cơ Phủ tìm người, nhưng không thấy bạch y công tử, cũng không thấy huyền y công tử kia đâu, chỉ nhận được một lời nhắn từ quản gia nhắn lại, vị bạch y công tử đó ở Lâm Giang Lâu đợi nàng, nhưng hoàn toàn không nói rõ ngày giờ.



Sắt Sắt đã ở Lâm Giang Lâu đợi hắn một ngày hai đêm đòi lại lệnh bài, nhưng nàng không thể cứ chờ ở đây suốt ngày dài đến đêm thâu được.



Tịch dương đang ngả dần về phía Tây, ráng chiều đã trang điểm cho mặt sông một màu son phấn, nước sông lững lờ trôi, ẩn chứa sự thê lương đến khuynh thành. Hai bên bờ sông, hoa cỏ nở rộ, gió chiều mang theo tiếng ti trúc xa xôi. Màn đêm lại sắp buông xuống, một ngày sắp qua đi, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng bạch y công tử xuất hiện, trong lòng Sắt Sắt ngập tràn cảm giác thất vọng.



Trên chỗ ngồi bên án phong, có bày một cây đàn ngũ huyền cổ cầm, Sắt Sắt chán nản ngồi xuống chiếc đệm gấm, lặng lẽ so dây nhấn phím. Tiếng đàn lúc trầm bổng, khi u nhã khi uyển chuyển. Tiếng đàn khiến người nghe dễ dàng cảm nhận được sự thanh thoát linh động của dòng nước đang trôi, sự lạnh lẽo của băng tuyết ven hồ, sự êm ả cao nhã của dòng suối chảy dưới khe, thậm chí còn có cả sự ảo diệu nơi đầm sâu nước tối.



Những ngón tay ngọc ngà như bay như múa trên những phím đàn.



Cả con người nàng phút chốc chìm đắm trong tiếng đàn ngân lên không dứt.



Khúc nhạc như dòng nước ngoài khung cửa sổ, cứ thế chảy mãi không ngừng.



Bỗng từ dưới mặt nước từng đợt tiêu thanh vang lên, dÂu Dương mà bay bổng.



Người thổi tiêu dường như có ý muốn cùng nàng hợp tấu, lại dường như có ý tranh đấu với nàng, trong tiếng tiêu mang đầy ý cô ngạo sát phạt. Lòng hiếu thắng của Sắt Sắt nổi lên, mười ngón tay liên tiếp lượt như bay trên chiếc huyền cầm, tiếng đàn tuyệt diệu từ chậm chuyển thành nhanh, những âm sắc phức tạp tăng dần. Trong âm thanh bay bổng cao vút có sự linh hoạt nhanh nhẹn, lạc diệp thu phong, thanh sương lãnh nguyệt và cả xơ xác tiêu điều.



Mặt sông bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng đàn u tịch và tiếng tiêu dÂu Dương. Cuối cùng, khúc đàn bỗng trở nên uyển chuyển, tiếng tiêu cũng dần dần trầm xuống, hai luồng nhạc khí chồng lên nhau, bịn rịn thê lương, hoàn toàn hòa hợp.



Khúc nhạc dừng lại rồi mà ngón tay Sắt Sắt vẫn còn run rẩy vuốt trên dây đàn, trái tim và thần trí nàng đang không ngừng bay bổng. Khi xưa, Bá Nha, Tử Kỳ[1] đem nỗi lòng mình trải lên khúc nhạc, người đi rồi đàn vỡ dây đứt, chẳng còn ai nghe nữa. Nàng chưa từng nghĩ, tiếng đàn của nàng lại có người có thể hợp tấu, hơn nữa còn hòa nhịp đến thế.



[1]. Đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha là người nước Sở, làm quan cho nước Tấn tới chức Thượng đại phu. Tử Kỳ là một danh sĩ ẩn dật làm nghề đốn củi.



Nàng bước đến bên cửa sổ, bước chân như đi trong mộng, từ cánh cửa khép hờ Sắt Sắt đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.



Một chiếc thuyền hoa tráng lệ đang chèo về hướng nàng. Trên thuyền, một bóng người cao ráo khoác chiếc áo màu nguyệt bạch đang đứng đó, trong tay cầm một cây bích ngọc tiêu. Đèn lưu li treo trên đầu thuyền và ánh sáng trong bao phủ lên người chàng, khiến cháng tựa như thiên thần đứng giữa tầng mây, u nhã mà xuất chúng.



Người thổi tiêu chính là gã đàn ông áo trắng đã trộm kim bài của nàng.



“Muốn đem tâm sự đặt vào dao cầm, tri âm hiếm gặp, dây đàn đứt rồi còn ai nghe, không ngờ đêm nay lại gặp được tri âm, phiền các hạ xuống dưới lầu nói chuyện.” Thanh âm của bạch y công tử như gió nhẹ thổi qua sông, trong cái ấm áp cao nhã lại toát ra sự lạnh lùng cô ngạo.



Người nàng đợi chính là hắn, đương nhiên phải xuống lầu rồi. Sắt Sắt phất áo, rồi như một chú chim đêm bay ra khỏi khung cửa. Đầu ngón chân nàng khẽ điểm lên mặt sàn thuyền, gió đêm nổi lên, mái tóc đen nhánh nhẹ như mây tung bay phía sau. Ánh trăng phủ lên chiếc áo xanh, lạnh lẽo mà rực rỡ.



Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấu Sắt Sắt, một tia sáng lấp lánh lướt qua đôi mắt đen sâu của bạch y công tử.



“Chờ đợi đã lâu, cuối cùng các hạ cũng đã thong dong mà tới!” Sắt Sắt lạnh lùng nói. Thân hình nàng so với các cô gái khác thuộc dạng cao lớn, nhưng đứng trước mặt gac bạch y công tử này lại khá mảnh mai. Thế nên đối diện với hắn, nàng bỗng có cảm giác bị chèn ép.



Ánh mắt sắc bén của bạch y công tử nhìn lướt qua bộ y phục nam trang trên người Sắt Sắt, nhướng mày nói: “Người đời sao có thể tin được, Tiêm Tiêm công tử hóa ra lại là một cô gái!”



Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh hãi, sao hắn lại biết được nàng là Tiêm Tiêm công tử? Nàng nhớ, đêm đó nàng chưa từng thi triển ám khí trước mặt hắn mà. Trong lòng nghi hoặc, nàng lạnh nhạt hỏi: “Sao các hạ lại cho rằng ta là Tiêm Tiêm công tử?”



Bạch y công tử khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nghịch cây tiêu ngọc trong tay rất tùy tiện, tự nhiên, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia khác lạ.



“Từ lâu đã nghe Tiêm Tiêm công tử có hai thứ tuyêt, đó là ám khí và khinh công. Vừa rồi, hai chân chạm xuống sàn thuyền mà thuyền không hề bị chấn động, khinh công đạt đến cảnh giới ấy, cũng xứng là một thứ tuyệt rồi!” Thanh âm ôn nhu nho nhã của bạch y công tử khẽ bay bổng trong làn gió đêm.



Hôm đó, Dạ Vô Yên chỉ dựa vào “ám khí thiên thiên” mà biết được nàng là Tiêm Tiêm công tử, cũng không có gì là kì lạ. Hôm nay, gã bạch y công tử này cũng chỉ dựa vào cảnh giới khinh công của nàng, đúng là càng lợi hại hơn. Nói ra, danh hiệu Tiêm Tiêm công tử của nàng chỉ có chút danh tiếng ở chố đế đô, trên giang hồ chưa được liệt vào hàng nhân vật tiếng tăm, vậy mà không ngờ người này lại hiểu về nàng tường tận như vậy.



“Hôm nay tới, ta chỉ muốn đòi lại đồ của mình thôi!” Sắt Sắt nhướng mày nói.



Màn đêm lạnh lẽo mơ hồ, gió muộn từ từ thổi tới.



Chiếc thuyền hoa trôi chầm chậm trên sông, dòng sông phía trước bỗng rộng hẳn ra. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, bầu trời đen như mực, ánh trăng lạnh lùng, còn mặt nước phía trước lại đen sẫm, bóng nước mênh mang.



Giữa trập trùng sơn thủy, bóng áo trắng cùng mái tóc đen của hắn tung bay trong gió, mặt nạ che đi tất cả những biểu hiện trên khuôn mặt, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt đen láy, ánh mắt rực rỡ như hai ngọn lửa đang rực cháy.



“Vừa rồi ta đã lĩnh giáo cầm nghệ của Tiêm Tiêm công tử, nhưng không biết kỳ nghệ ra sao? Liệu có thể cùng chơi một ván cờ được chăng?” Hắn không trả lời vào trọng tâm, thanh âm vô cùng ấm áp lại nho nhã.



“Được! Nhưng phải đưa đồ cho ta trước đã!” Sắt Sắt ngẩng đầu, chiếc cằm gần như vểnh hẳn lên, thanh âm kiêu ngạo lạnh lẽo.



“Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền vàng thôi, đáng bao nhiêu tiền chứ, lẽ nào những thứ cô lấy từ Tuyền Cơ Phủ lại không đủ để gán vào đó sao?” Hắn đứng ở mũi thuyền, áo trắng tung bay trong gió, càng làm nổi bật vẻ thần thánh liêu trai.



Sắt Sắt nghe những lời này, trong lòng đột nhiên trở nên thoải mái. Trong mắt hắn, dây chuyền vàng đó quả thực không phải là vật gì quý giá, thậm chí không bằng được một nửa hạt trân châu khảm trên chiếc trâm hắn đang cài. Hoặc giả hắn thực sự không biết kim bài đó dùng để làm gì, vì thế mới cho rằng đó là món đồ trang sức đơn thuần của nàng mà thôi.



Nếu đã như vậy thì việc đòi lại chiếc kim bài càng dễ dàng hơn.



“Dây chuyền vàng đó quả thực chẳng phải vật gì quý giá, đương nhiên không thể lọt vào vào cặp mặt của quý nhân. Nhưng đó lại là thứ tại hạ đeo từ nhỏ, nếu huynh không xem trọng nó thì xin trả lại cho ta. Những đồ vật của Tuyền Cơ Phủ, sau này ta sẽ trả lại, quyết không nuốt lời.”



“Đồ vật của Tuyền Cơ Phủ ta không quan tâm, nếu cô đã muốn đòi lại dây chuyền vàng, ta có một điều kiện!” Bạch y công tử nói rồi khoanh tay chầm chậm bước vào trong khoang thuyền.



Sắt Sắt đành theo sau hắn bước vào phía trong thuyền. Trong khoang thuyền bài trí rất đơn giản nhưng nhã nhặn, trên chiếc áo bên khung cửa có bày một bàn cờ vuông. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, một thị nữ nhanh nhẹn đi tới, rót trà cho họ.



“Tiêm Tiêm công tử có biết chơi cờ vây không?” Bạch y công tử cất tiếng hỏi.



“Có biết sơ qua.” Sắt Sắt cười nhạt đáp.



“Thử đánh một ván xem sao, nếu cô thắng, thứ đồ đó đương nhiên ta sẽ trả lại!” Bạch y công tử nhướng mày tỏ ý khiêu khích.



Sắt Sắt chau mày, nếu muốn đấu cờ, tài nghệ của nàng cũng không kém. Trận cờ này nếu không đấu xem ra sợi dây chuyền vàng khó mà đòi lại được. Có điều nàng không dám xem thường gã đàn ông trước mặt. Luận võ công, nàng không phải đối thủ của hắn. Chỉ dựa vào chuyện đêm đó ở Tuyền Cơ Phủ, hắn có thể lấy sợi dây chuyền mà nàng không hề hay biết cũng đã đủ hiểu rồi.



Tuy không biết có thể thắng được hắn không, nhưng cứ thử xem sao. Sắt Sắt nghĩ vậy liền đưa ngón tay nhẹ khẹp một quân cờ đen, lặng lẽ hạ xuống góc Đông Bắc.




Biệt viện của Minh Xuân Thủy được xây ở khu bình dân phía Bắc thành. Đó là một ngôi nhà cũ, không có tường trắng cửa cao, chỉ có tường đá thấp trên phủ rêu xanh, phía trước cửa có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo lát bằng đá vụn.



Những căn nhà cũ thế này ở đế đô rất nhiều, lại rất tầm thường, thế nên thật khó mà tưởng tượng được, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu lại ở một nơi như thế này.



Minh Xuân Thủy cứ ôm Sắt Sắt như vậy mà bước vào phòng, đặt nàng trên chiếc giường mềm mại, sau đó còn không quên dặn thị nữ thay đồ, lau rửa, rồi bôi thuốc lên vết thương ở chân cho nàng. Sắt Sắt ngồi trên giường, qua một tấm rèm thủy tinh, nàng thấy Minh Xuân Thủy nhàn nhã ngồi trên chiếc giường ở gian ngoài, tai cầm cây tiêu nhẹ đặt bên môi, khẽ thổi một khúc nhạc.



Khúc nhạc lúc thì êm ái nhưng mang chút bi thương, lúc lại dÂu Dương mang theo sự dịu dàng khiến lòng người ấm áp. Sự dịu dàng đó giống như bàn tay mẫu thân đang vuốt ve vết thương trên người nàng vậy.



Ba ngày ba đêm không được ngủ ngon, lại ở trong rừng múa như điên suốt hai canh giờ, Sắt Sắt quả thực đã rất mệt. Cùng tiếng tiêu mỗi lúc một chậm, thần trí Sắt Sắt dần không còn tỉnh táo và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.



Âm điệu cuối cùng của tiếng tiêu vừa dứt, Minh Xuân Thủy liền đứng dậy, vén rèm bước vào trong, đưa tay ra hiệu cho hai thị nữ lui ra.



Hắn khoanh tay đứng trước giường, ánh mắt sâu thẳm chú mục nhìn nàng.



Khi nàng ngủ say trông thật yên ả, hàng mi dài, cong khép lại, đem theo vẻ đẹp thanh tĩnh xa xôi.



Hắn đưa những ngón tay thon dài, chầm chậm vuốt trên khuôn mặt nàng, từ mũi, môi đến bờ mi khóe mắt, cuối cùng dừng lại trên trán nàng. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một ánh nhìn phức tạp, hắn biết, chỉ cần khẽ dùng lực, hắn có thể gỡ chiếc mặt nạ da người của nàng ra, khuôn mặt trước mắt sẽ biến thành một khuôn mặt khác.



Nhưng, ngón tay hắn dừng lại trên trán nàng khá lâu, cuối cùng cũng từ từ buông xuống.



Vừa rồi, trước khi thổi tiêu, hắn đã ngậm “an tức hoàn” trong miệng. Loại thuốc này không có tác dụng với người thần trí tỉnh táo. Nhưng với những người đang mệt mỏi nó lại có tác dụng an thần. cùng tiếng tiêu bay bổng, mùi hương bay khắp gian phòng, nàng nhanh chóng thiếp đi.



Hắn vốn muốn gỡ bỏ chiếc mặt nạ, để biết khuôn mặt thật của nàng. Nhưng, không hiểu vì sao, vào thời khắc cuối cùng, hắn lại đột nhiên không còn dũng khí. Đứng lặng một lát, hắn đưa tay lấy chiếc chăn mềm đắp lên người cho nàng.



Khi Sắt Sắt tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Vừa rồi nàng ngủ rất ngon, bao sự mệt mỏi mấy ngày nay hoàn toàn đã biến mất. Từ sau khi Mẫu thân qua đời, ngày nào nàng cũng đứng trước linh sàng, chưa có đêm nào được ngủ. Không ngờ hôm nay, ở biệt viện của Minh Xuân Thủy, nàng lại ngủ ngon đến vậy.



Sắt Sắt từ trên giường ngồi dậy, thấy bên ngoài phòng, nến hắt vào những tia sáng ấm áp. Nàng chầm chậm đi tới trước rèm, nàng thấy Minh Xuân Thủy đang ngồi trước đèn, trong tay cầm một cuốn sách, xem rất chăm chú.



Áo trắng nhẹ bay, dáng vẻ tao nhã, mặc dù không nhìn thấy thần thái trên mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được vẻ chuyện tâm, chăm chú, Sắt Sắt thấy vậy, bỗng nhiên có cảm giác không thể rời mắt.



Không có gì cảm động hơn khi vừa tỉnh lại, người ở bên yên lặng ngồi cạnh mình.



Ngón tay ngọc ngà của nàng khẽ run, làm lay động tấm rèm thủy tinh, âm thanh trong trẻo vang lên cũng đồng thời làm rốt loạn mặt hồ tĩnh lặng trong tim nàng.



“Tỉnh rồi ư?” Hắn quay đầu nhìn nàng, khóe môi lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ đang nhếc lên thành một đường cong hoàn mỹ.



“Ừm!” Nén những gợn sóng vừa nổi lên trong lòng xuống, Sắt Sắt khẽ mỉm cười.



“Nàng đói rồi hả?” Hắn cười nhẹ, dặn thị nữ chuẩn bị bữa ăn.



Trên chiếc bàn gỗ lim bày bốn món chính và một món canh, vừa đủ cho hai người dùng, không một chút lãng phí. Nếu không phải tận mắt thấy, Sắt Sắt không tưởng tượng nổi Minh Xuân Thủy lại là một người thanh nhã như thế. Những món ăn không nhiều nhưng chế biến rất kỹ lưỡng. Nơi hắn sống không hoa lệ, nhưng rất nho nhã, hài hòa. Áo hắn mặc không đắt tiền nhưng rất khác lạ.



Tài lực của hắn có thể nói là phú khả địch quốc. nghe nói, năm trước, Hoàng Huyện từng xảy ra nạn hồng thủy. Cứu viện của triều đình mãi không thấy tới, Xuân Thủy Lầu nghe tin liền ra tay giúp sức, tu sửa đê điều, cứu trợ bách tính cả một vùng.



Không ai biết rốt cục Xuân Thủy Lầu ở đâu? Có người nói Xuân Thủy Lầu là một tòa cung điện dát vàng lóng lánh rất xa hoa, bên ngoài cung điện trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bốn mùa tươi tốt. Bên trong cung điện bày những thứ đồ rất kỳ lạ và đặc biệt trân quý.



Lầu chủ Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lầu lại càng là người xa hoa vô độ, ăn uống toàn sơn hào hải vị, dùng toàn chén vàng đũa ngọc. Hoàng đế có tam cung lục việc bảy mươi hai phi tần thì hắn cũng phải có năm thê bảy thiếp chín mươi chín nàng hầu.



Người trên giang hồ coi Xuân Thủy Lầu là ma giáo, nhưng cũng có người gọi là thánh giáo.



Là ma hay thánh, là chính hay tà, không ai xác thực được.



Nhưng trong khoảnh khắc này, Sắt Sắt biết, Minh Xuân Thủy không phải là người xấu, Xuân Thủy Lầu cũng không phải là ma giáo. Nếu là người của mà giáo, sẽ quyết không để tâm tới sự sống chết của bách tính, muôn dân.



Thị nữ bày món ăn xong, liền từ từ lui ra, không ở bên bàn hầu hạ nữa.



“Tiêm Tiêm, món ăn có hợp khẩu vị nàng không?” Ngữ khí của Minh Xuân Thủy rất dịu dàng.



Sắt Sắt nhướng mày đáp: “Minh Lầu chủ, nghe nói huynh dùng bữa bằng chén vàng đũa ngọc, ăn toàn sơn hào hải vị, Tiêm Tiêm tưởng mình có phúc, nhưng không ngờ Minh Lầu chủ lại keo kiệt như vậy, chỉ cho khách ăn rau cải trắng với đậu phụ thôi?” Sắt Sắt nói xong, tay cầm đôi đũa trúc, gắp một miếng đậu phụ vào bát.



Minh Xuân Thủy cười rất nho nhã, đôi mắt đen lấp lánh như hai vì sao sáng.



“Tiêm Tiêm, đừng nói là nàng cũng tin những lời đồn đại trên giang hồ đó chứ? Sơn hào hải vị không chắc đã ngon đâu, nàng ăn thử miếng đậu phụ đó đi!”



Sắt Sắt bỏ miếng đậu phụ vào miệng, liền cảm thấy rất ngon, thật đúng là mỹ vị không thể sánh bằng.



Sắt Sắt gật đầu nói: “Đúng là mùi vị khác thường, có điều, không hiểu năm thê bảy thiếp chín mươi chín nàng hầu của huynh có thực không?”



Minh Xuân Thủy nghe vậy, liền bật cười ha ha, tiếng cười của hắn trong trẻo mà ấm áp. Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ, rõ ràng có sức mê hoặc như thuốc độc.



“Nàng có tin không?” Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt.



Sắt Sắt nhướng mày đáp: “Với địa vị của Minh Lầu chủ, đương nhiên yêu cầu về thê thiếp rất cao. Trong thiên hạ những người con gái có thể lọt vào mắt xanh của Minh Lầu chủ chắc cũng không nhiều, nếu năm thê bảy thiếp thì còn tin được, chứ chín mươi chín nàng hầu thì…” Sắt Sắt lắc đầu, nói: “Chắc là không có đâu!”



Minh Xuân Thủy cười nói: “Nếu ta nói năm thê bảy thiếp cũng chưa từng có thì sao?”



“Một người mà cũng không có sao?” Sắt Sắt lắc đầu nói: “Cái này thì có đánh chết ta cũng không tin!”



“Sao lại không tin? Nếu ta nói ta vẫn chờ đợi một người, một người con gái khiến ta yêu thích và ngưỡng mộ, có thể sánh vai cùng ta, giống như nàng vậy, nàng có tin không?” Ánh mắt hắn sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng. Ngữ khí mang chút thành thật, nhưng cũng có chút ý vị đùa bỡn.



Sắt Sắt không biết hắn nói thật hay đùa, nhưng nàng để ý thấy trong ánh mắt sâu thẳm của hắn lướt qua một tia đau đớn, tuy chỉ lóe lên rồi vụt mất, nhưng vẫn bị nàng tinh ý nắm được. Điều này khiến cho nàng có chút nghi hoặc, hắn nói vẫn luôn đợi một người con gái khiến hắn yêu thích và ngưỡng mộ, là nàng ư?



Sắt Sắt ngưng thần, cố nén những xao động trong lòng, nàng cười nói: “Ít ra có một chuyện mà ta tin.”



“Chuyện gì vậy?” Hắn nhướng mày.



“Minh Lầu chủ rất giỏi đùa bỡn người khác!” Sắt Sắt cười đáp.



Trong ánh mắt đen của Minh Xuân Thủy vụt lên một tia sáng dị thường, cười nhạt đáp: “Không phải là đùa bỡn đâu, nhưng Tiêm Tiêm quả thực khiến ta rất ngưỡng mộ. Nếu sau này có gặp chuyện gì khó khăn, Minh mỗ nhất định sẽ hết sức tương trợ!”



“Xin đã tạ Minh Lầu chủ!” Sắt Sắt chân thành đáp.



Ăn xong, trời cũng đã tối muộn. Sắt Sắt cáo biệt Minh Xuân Thủy rồi vội vã quay về phủ Định An Hầu.