Đào Sắc Hãm Tỉnh
Chương 1 :
Ngày đăng: 02:33 19/04/20
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
P/s: chữ màu cam là của tác giả, màu xám là lời của người edit hoặc giải thích nghĩa
Ven hồ Thiên Giới Kính.
Gió nhẹ chầm chậm lay động mặt hồ, tạo nên tầng tầng sóng nước, cá kim lân ở đáy hồ bơi lượn, vảy vàng dưới ánh sáng phản chiếu, khiến cho toàn bộ hồ giống được rắc một tầng lá vàng.
Thế gian dưới tàng cây, một mỹ nam tử thon thả đang nằm, nam tử da thịt trắng hơn tuyết ba phần, môi đỏ mọng như đào, ngũ quan thanh tú làm cho người ta khen không dứt miệng, một đầu tóc dài màu xanh ngọc phi tán trên mặt đất, cùng cỏ xanh non non đan vào thành một mảnh.
Bích hồ, cây xanh, cỏ biếc, tiểu mỹ nhân, mỹ ảnh như thế, mỹ đến nỗi làm lòng người sờ sợ, mỹ đến nỗi làm người quên hết tất cả.
Lúc này ven hồ tĩnh lặng, vang lên tiếng vó ngựa, bị tiếng ngựa hí đánh thức, tiểu mỹ nhân xoay người đứng lên, lần theo tiếng vọng lại, chỉ thấy một con thiên mã màu đen hướng bên này bay tới, chiến tướng ngồi trên ngựa một thân chiến giáp màu đen, từ phối kiếm bên hông của hắn, tiểu mỹ nhân dễ dàng đoán được thân phận kẻ kia.
Lúc thiên mã đáp xuống mặt đất bằng phẳng, nam tử xoay người xuống ngựa, dẫn ngựa tới ven hồ uống nước.
Tiểu mỹ nhân vẫn ngồi ở tại chỗ vừa lúc có một cây tùng thấp che, cho nên nam nhân không nhìn thấy mỹ nhân ở bên kia hồ, nhưng mỹ nhân lại đem nhất cử nhất động của nam tử thu hết vào đáy mắt.
Khởi điểm hết thảy đều thực tĩnh lặng, nhưng một lát qua đi, không trung bay tới một đám thiên mã hoang dã, dã thiên mã cũng ngừng ven hồ uống nước, sự tình cứ như vậy đã xảy ra.
Thiên mã của nam tử bị một con ngựa cái trong dã thiên mã hấp dẫn, thế nên gặp sắc quên chúa, ngửa mặt lên trời hí dài, móng trước nhẹ nhàng hướng con ngựa cái thể hiện, không biết chủ nhân của nó đang ngồi chồm hổm ven hồ uống nước, mông của nam tử thật bất hạnh bị một cái đá tàn nhẫn.
Nam tử không hề phòng bị kêu thảm một tiếng, ở giữa không trung vẽ ra một đạo đường cong duyên dáng.
Thình thịch ~~~~~~~~~~~~
Quay cuồng hai vòng rưỡi về phía trước, ôm đầu gối, rơi xuống nước. (giống như vận động viên =]])
Ào ào ~~~~~~~~~
Bọt nước văng khắp nơi, nhiễu loạn sự yên lặng của một hồ xuân thủy.
Giây lát sau nam tử kia mới từ đáy hồ ngoi lên, trên đầu còn đính hai con cá vàng giãy đành đạch.
“Bạo Hỏa!!!!!!” Rống giận rung trời.
Nam tử bước đi từng bước khó khăn từ giữa hồ trở lại bên hồ, đối với ái mã cuồng thét không ngừng: “Ngươi chỉ là một con súc sinh không lương tâm, cũng không tưởng nhớ, bình thường ai trông nom ngươi ăn uống, kéo ngươi đi ngủ, nếu không có ta, ngươi có thể trở thành mã cao mã đại như vậy sao? Ngươi… Ngươi thế nhưng vì một con ngựa cái, bán rẻ chủ tử của ngươi, xem ta hôm nay có đánh bẹp ngươi không.” Nói xong, rút phối kiếm bên hông ra, đuổi theo hắc mã quát đánh.
Thiên mã cũng là con vật có linh tính, đương nhiên sẽ không ngây ngốc đứng cho ngươi đánh, vì thế một hồi cuộc chiến nhân mã truy đuổi như vậy triển khai.
“Xem chiêu!” Nam tử nhảy vọt lên, nhắm ngay đầu con ngựa cho nó một cú.
Quả nhiên thiên mã này cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ thấy nó nhanh chóng quay đầu lại, đá về phía sau một cái.
“A ô ~~~~~~~~~~~ ”
“Thình thịch ~~~~~~~~~~ ”
Lại một tiếng kêu thảm thiết, nam tử lần thứ hai rơi xuống nước.
Nam tử vừa giống quỷ ngâm nước vừa giống thằn lằn từ trong nước bò vào bờ, thở hồng hộc nói “Ngươi… Ngươi... Đứng lại cho ta… Đứng lại...”
Đợi hắn từ trong kinh ngạc vì vẻ đẹp của đối phương bừng tỉnh, mới phát giác mỹ người sớm đã không thấy tung tích.
Đợi gặp??? Kỳ quái???
****
Sau khi tắm rửa thay đổi quần áo xong, U Hỏa quay về Thiên Cung điện.
Người ta cho ngươi mượn nơi tắm rửa thay quần áo, về tình về lễ đều nên nói tiếng cảm ơn, U Hỏa tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, nhưng lễ nghi cơ bản này vẫn là hiểu biết.
Trên đại điện, so với vừa mới nãy có thêm một người.
A!! Đây không phải là mỹ nhân hắn gặp ở phòng tắm sao?
Chỉ thấy y khoanh tay đứng phía sau thượng đế.
Có thể đứng ở bên cạnh thượng đế, có thể thấy được thân phận bất phàm.
“Diêm Vương, đổi quần áo được không?”
“Làm phiền.” Ở ngoài mặt là nói với thiên đế, kỳ thật là nhìn mỹ nhân phía sau thiên đế.
Thượng đế cười ha ha nói: “Việc rất nhỏ, không đáng để Diêm Vương nói đến. Phỉ Thúy, ngươi sẽ hộ tống Diêm Vương đi.”
“Vâng.” Mỹ nhân tất cung tất kính trả lời.
Phỉ Thúy? Y là Phỉ Thúy! Xưa nay được xưng là đệ nhất mỹ nhân thiên giới, một trong tứ thủ thiên, trí tuệ thiên Phỉ Thúy.
Người tinh tế ôn nhu như thế lại là trí tuệ thiên vị trí cao nhất thiên giới, khó có thể tin, nghĩ đến U Hỏa hắn duyệt vô số người nhưng lại cũng có lúc nhìn nhầm, nhịn không được đối vị mỹ nhân này trộm nhìn nhiều lần.
Cảm giác bị hắn nhìn dò xét, Phỉ Thúy quay về phía hắn cười nhạt một cái mê đảo chúng sinh “Diêm Vương, thỉnh!” Ngọc thủ nhỏ và dài, ngăn ở phía trước, làm ra tư thế nhường đường.
Động tác tao nhã này, làm cho U Hỏa thiếu chút nữa bị phong sắc nhẹ nhàng của y mê đảo.
Nhưng… Hắn lại là một mỹ nam tử, thật không cam tâm, đẹp như vậy tự nhiên lại là nam! Ai ~~~~~~~~~
Ra khỏi Thiên Cung điện, Phỉ Thúy sai người dắt ngựa cưỡi tới cho U Hỏa.
U Hỏa dắt ái mã qua, định trở người nhảy lên thân ngựa.
Một trận mùi hương xông vào mũi, làm hắn không khỏi vui vẻ thoải mái, nơi lỗ tai nóng lên, tiếng nói nhỏ nhẹ tựa như rót vào trong tai…
“Lần sau trước khi uống nước, xem trước một chút bốn phía có con ngựa cái nào hay không!”
A!!!! Y nhìn thấy!!
U Hỏa cực khác, mắt trợn miệng khô nhìn đối phương.
Phỉ Thúy mỉm cười, hạ thấp người rồi thi lễ, tao nhã xoay người rời đi!!
Để lại một mình U Hỏa ở tại chỗ ngẩn người!!!!