Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:33 19/04/20






Editor: Lệ Cung Chủ



Cởi ra một thân hắc phục (quần áo đen), U Hỏa mệt mỏi quay về trên giường.



Mệt mỏi quá a!!!! Hôm nay lại có vài u hồn ở trên đường Hoàng Tuyền lạc đường, hại hắn từng bước từng bước đi tìm trở về, lẽ ra chuyện này giao cho hạ thủ lo liệu thì tốt rồi, nhưng ai bảo hiện giờ thời thế loạn lạc, cô hồn dã quỷ nhiều không kể hết, thủ hạ của hắn toàn bộ phái ra đi thu hồn, tiểu đệ thối lại không biết chạy tới chỗ nào tiêu dao, khiến cho hắn tự mình động thủ, mệt chết người ~~~~~~~~~~



Vừa nằm xuống, toàn bộ mệt mỏi đào núi lấp biển dường như ào ạt kéo tới, cuồn cuộn ở trong đại não, đột nhiên hiện lên một bóng dáng diễm lệ thanh tú.



Như thế nào lại nghĩ tới y chứ? Thật là, hắn là kẻ bắt cá háo sắc, nhưng không đến mức ‘đói lòng sung chát cũng ăn’ mà biến thành như vậy, đó chính là nam nhân nha! Đừng suy nghĩ miên man, ngủ đi, sáng mai còn có một đống lớn công việc chờ hắn xử lý.



****



“Sớm a!”



“Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”



U Hỏa kinh ngạc không hiểu, buổi sáng vừa mới thức dậy, vừa lên Diêm La điện liền nhìn thấy trí tuệ thiên Phỉ Thúy tứ bình bát ổn công khai ngang nhiên chiếm lấy ngai vàng của hắn.



Ngón tay ngọc ở trên tay vịn của ngai vàng nhịp tấu nhẹ nhàng, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp kia là một nụ cười thanh nhàn, cùng biểu hiện phát cáu của U Hỏa rõ ràng đối lập.



“Trong Bích Thiên hồ vạn thế kim liên (liên = hoa sen) hôm nay nở rộ, ta đến mời ngươi cùng tới đó xem.”



Ngắm sen? Mời ta?? Ta với ngươi không phải quá quen biết nha!!



Nói đúng ra chỉ có duyên gặp mặt một lần.



U Hỏa nghi hoặc nhìn y, đoán không ra ý định của y muốn làm cái gì.



Cho dù y rất mỹ, cười đến mê người, U Hỏa cũng chưa quên mỹ nam tử mảnh khảnh trước mắt này chính là thiên giới trí tuệ thiên Phỉ Thúy, nếu có thể được xưng là trí tuệ thiên, thông minh tài trí tất nhiên là không phải nói chơi, đối loại người này U Hỏa rất không nên đụng vào.



“Ta nói trí tuệ thiên Phỉ Thúy…”



“Hư ~~~” Ngón tay nhỏ để ở đôi môi U Hỏa, ngăn hắn chưa nói ra lời.



“Gọi ta Thúy, ta cho phép ngươi gọi ta như vậy.”



Cho phép? Thúy?? Là cái quỷ gì???



U Hỏa đang muốn phản bác, nhưng đối diện cặp bích mâu (con ngươi màu xanh) sâu thẳm kia, bích mâu bình tĩnh vô sóng, tựa như chìm đắm trong vòng xoáy bích sắc, thần trí rốt cuộc bị hút vào.



“Thúy!” Kháng nghị kia chưa nói ra đã chuyển biến thành lời gọi thân mật. (thôi tiêu đời bé Hỏa =]])



Thiên a, hắn đang làm gì đó a!!! Thế nhưng kêu một nam tử chỉ mới gặp mặt lần thứ hai thân mật như vậy, chết tiệt!!!



Ấm áp nhẹ nhàng bao phủ lấy đại thủ của hắn.



Đại thủ bị ngọc thủ mềm mại như tuyết nắm chặt kéo đi, trên gương mặt ngọc tinh mỹ lộ ra một nụ cười yếu ớt ôn nhu hài lòng.



Toàn bộ bất mãn, vì một nụ cười tan thành mây khói!



“Chúng ta đi thôi.”



U Hỏa kinh ngạc vì chính mình thế nhưng lại không có biện pháp chống cự nụ cười như vậy, tùy ý để người kia ôn nhu nắm tay của mình, đi theo phía sau nam tử mảnh khảnh.



****



Ven hồ Bích Thiên.



Vạn thế kim liên kim quang nở rộ, rực rỡ chói mắt, đẹp không sao tả xiết.



Phỉ Thúy dắt U Hỏa đến ven hồ ngồi xuống.



“Uy! Ngươi rốt cuộc dẫn ta tới nơi này để làm chi?” Hắn còn có một đống lớn công vụ chờ hắn xử lý, không rảnh bồi kẻ nhàn hạ này ngồi ngẩn ngơ ở đây.



Phỉ Thúy không đáp, mỉm cười nhìn hắn, vươn ngọc thủ, một tiểu bươm bướm màu vàng đậu ở trong ngọc thủ.



“Biết không? Đây là kim liên trùng, vạn thế kim liên một vạn năm mới nở hoa một lần, mà kim liên trùng vừa vặn tuổi thọ cũng một vạn năm, trước khi vạn thế kim liên nở hoa, chúng nó đều ở đáy hồ ngủ say trong bùn sâu, cùng đợi, chờ đợi thời kì nở hoa một vạn năm một lần, lúc kim liên hoa héo tàn, tuổi thọ của chúng nó cũng đồng thời kết thúc, chúng nó cả đời tựa như vì chờ đợi thời kì ra hoa duy nhất một lần này, cho dù ngày rực rỡ chỉ chiếm sinh mệnh dài đằng đẳng của chúng nó một phần trăm vạn, chúng nó vẫn không oán không hối hận.”



“Ngươi bảo ta đi ra đây, chính là muốn nói với ta loại tiểu trùng thê thảm này khi còn sống sao?” U Hỏa khẩu khí rõ ràng không vui!



“Không! Tuy rằng ngày chúng nó dưới ánh mặt trời rất ngắn ngủi, nhưng chúng nó cũng không thê thảm, ngược lại chúng nó còn rất hạnh phúc, so với vĩnh viễn ngủ say ở đáy hồ hắc ám, quang huy ngắn ngủi càng khiến cho người ta hướng tới!”



Này, đây là cái chuyện vô nghĩa gì vậy! U Hỏa không có hứng thú biết trùng khi còn sống “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”



Ngọc thủ nâng lên đại thủ của U Hỏa, tay kia thì đặt trước ngực, nắm chặt, nhẹ đặt đại thủ tại tâm: “Ta đem lòng ta giao cho ngươi!”



Đùa cái gì vậy!



U Hỏa cố gắng nhẫn nại, đại thủ mạnh mẽ thu nắm thành quyền.


Đáng giận? Pháp thuật của hắn không đủ cao cường, nắm tay chung quy so với y tốt hơn.



Nắm chặt quả đấm, một quyền hướng mặt ngọc đẹp đến nỗi thập tội không đỏ kia đánh đến!



Chỉ thấy Phỉ Thúy thân hình chợt lóe, dễ dàng né qua một quyền hung ác này, quay người ở trên vai U Hỏa vỗ vỗ.



U Hỏa bỗng nhiên cảm giác trên vai giống hòn núi lớn đè ép, hai chân một trận thoát lực, ‘đông’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.



Chết tiệt, pháp thuật của hắn không đủ cao, đánh cũng đánh không lại y, chẳng lẽ hắn chịu uất ức như vậy, bị y ăn chắc!!



“Ngươi có khỏe không?” Ngọc thủ đưa qua đến, muốn dìu hắn đứng dậy.



U Hỏa mạnh mẽ đẩy ma thủ kia ra, giãy dụa miễn cưỡng đứng lên.”Cút ngay! Không cần ngươi giả hảo tâm, từ nay về sau, ta không muốn gặp lại ngươi!” Nói ra câu nói tàn nhẫn này, U Hỏa triển khai pháp thuật, biến mất khỏi đồng cỏ mênh mông.



Thần phong phất động mái tóc dài màu xanh biếc, bích mâu hiện lên một tia đau xót không muốn ai biết.



Mở ngọc thủ ra, một mảnh thạch anh màu đỏ yên tĩnh nằm trong đó.



Đỏ tươi như lửa, như chính chủ nhân của nó, nóng cháy, chói mắt.



Gắt gao đem mảnh thạch anh đỏ cất vào trước ngực, tưởng tượng thần phong ôn hòa chính là hoài bão của y!!



****



Đáng giận! Hỗn đản! Đê tiện! Vô sỉ! …



U Hỏa ở trong lòng đem Phỉ Thúy mắng đến thương tích đầy mình, phàm là hắn có thể nghĩ đến từ nào đều dùng tới, nhưng vẫn không giải hận, chỉ biết tìm hình nhân làm bằng mấy cọng cỏ khô, tưởng tượng là Phỉ Thúy, thiết quyền hướng đến hình nộm đấm điên cuồng. ( không có biện pháp, đánh thì đánh không lại y, chỉ có dùng loại phương pháp này tiết hận, ngẫm lại Tiểu U thật đúng là thật đáng buồn a!!!)



“Đánh người thật thì có thể tốt hơn một chút hay không!”



“Nói nhảm, đánh thắng được thì ta còn ở chỗ này uổng phí khí lực làm gì a!!” Lại là một cú đấm mạnh mẽ, đem hình nộn kia đấm văng ra xa ba dặm.



Khoan đã! Thanh âm này như thế nào quen tai như vậy!



Xoay người.



A ~~~~~~~~~~ tên không biết xấu hổ, còn dám tìm tới cửa!!!



“Ngươi, ngươi, ngươi tới làm gì?” Trải qua đau đớn thê thảm, U Hỏa vội vàng nhượng bộ lui binh, hai tay vô ý thức bảo vệ động phía sau.



“Ta tới thăm ngươi một chút.” Phỉ Thúy mỉm cười nói.



Ngươi, ngươi là người gì a!! Lúc trước mạnh mẽ xâm phạm hắn, ngày hôm sau còn bày ra khuôn mặt tươi cười súc sinh vô hại, đến thăm ~~~ hắn.



U Hỏa cả người rùng mình một cái, ách… Có dự cảm bất hảo!!!



“Ngươi đứng xa ta một chút!” U Hỏa thông minh cùng y giữ một khoảng cách, chọn kế sách an toàn.



“Mặt của ngươi thật là đỏ, có phải phát sốt hay không.” Phỉ Thúy tiến lên vài bước, ngọc thủ quan tâm hướng trên trán hắn.



Ai ngờ U Hỏa giống như trốn tránh thứ dơ bẩn này nọ liền lùi lại mấy bước.”Đứng lại! Đừng lại đây nữa a! Qua tiếp nữa, đừng trách ta không khách khí!!”



“Ta không ác ý, chỉ là muốn…...” Lại tới gần mấy bước.



“Ngươi nghĩ muốn cái gì không liên quan đến ta, nói tóm lại, nói tóm lại ngươi đừng tới gần hơn nữa!” Lại điên cuồng lui hơn mười bước.



Thẳng đến khi lui tới chân tường, lui không thể lui.



Nguy rồi!



Ác ma trước mắt tiến sát từng bước, phía sau đường lui bị cản trở, không đường thối lui!!!



Chẳng lẽ U Hỏa ta quả thực bạc mệnh như vậy!! Nghĩ rằng ta đường đường là diêm vương, một tuấn nam vĩ đại ngưu cao mã đại, lưng hùm vai gấu lại bị một ác ma như con vịt gầy khiến cho hắn giống như con chuột lui ở góc tường.



Nôn a! Nôn a! Nôn đến muốn chết a!!!!



Cũng thế! So với tham sống sợ chết, chi bằng liều mình xả thân.



Nghĩ đến điều này, một cỗ chính khí hào nhiên từ ruột gan sinh sôi, tứ chi khua loạn, ta đã muốn cả người tràn ngập sức mạnh!!!!!! (giống siêu nhân =A=)



Nắm chặt thiết quyền, hướng về phía trước “Ta liều mạng với ngươi!!!!”



“A ~~~~~~~~~” Kẻ rống giận tận trời biến thành con mèo nhỏ khóc thét.



Thiết quyền gần đến trước mặt ngọc tự động mềm nhũn xuống.



Không phải U Hỏa lương tâm bộc phát, nổi lên lòng yêu cái đẹp, mà là…



Đầu cháng váng não căng cứng, tứ chi vô lực, thật ~~~~~~~~~~~



Ngọc thủ hướng về phía trước, đỡ lấy thân hình cao lớn ngã xuống, dễ dàng đưa hắn ngồi xuống sau đó ôm hắn hướng đi đến phòng ngủ.