Đào Sắc Hãm Tỉnh
Chương 6 :
Ngày đăng: 02:33 19/04/20
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Đảo mắt, lại đã qua trăm năm.
U Hỏa còn đang sống lây lất dưới sự gian khổ ‘ngày thao đêm thao’ của Phỉ Thúy.
Các loại hành hạ từ cực tới khổ này vẫn không làm mòn đi tâm báo thù của U Hỏa, vì đánh bại Phỉ Thúy, U Hỏa vốn ghét nhất tu luyện, thế nhưng lại xuất ra mười phần quyết tâm, đau khổ tu luyện, nhưng, nói cao một thước, ma cao một trượng, mỗi một lần kết cục đều na ná như nhau.
U Đại Vương tràn đầy tự tin xông pha chiến trường, hoa rơi nước chảy thảm bại mà về, cộng thêm ở trên giường nằm úp sấp ba ngày. ( BACK: vì sao mà nằm úp sấp, ha hả… trong lòng tự hiểu.) (Lệ Nhi: vâng, đã hiểu =]]])
Pháp thuật không cao bằng y, nắm đấm không cứng rắn bằng y, ngay cả trí tuệ cũng thua y một mảng lớn, U Hỏa xoay người, ngày đó xem ra chắc sẽ không bao giờ đến.
****
Bên trong gian phòng hôn ám tràn ngập hơi thở ***, hai cỗ thân thể nam tính tinh khiết gắt gao dây dưa cùng nhau.
Mây mưa qua đi, Phỉ Thúy tựa đầu dựa lên trước ngực U Hỏa, nghỉ ngơi một chút.
“Uy, bắt đầu từ ngày mai trong vòng một tháng ngươi đừng tới được không?” U Hỏa hỏi.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ta đệ đệ đã trở về, ta muốn chăm sóc nó.”
“Ngươi đối đệ đệ của ngươi thật tốt.”
“Không có biện pháp a, ai bảo ta chỉ có một đệ đệ như vậy, không đối tốt với nó, thì đối tốt với ai chứ!”
“Ta thực ngưỡng mộ nó.” Nếu ngươi có thể đem một phần vạn yêu thương đối với đệ đệ của ngươi đặt ở trên người của ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn.
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có!” Bích mâu mỏi mệt chậm rãi khép lại, che lại yếu ớt không muốn ai biết.
****
Thiên giới
Phỉ Thúy lấy tốc độ nhanh nhất hướng Tội Chi điện chạy đến.
Vừa mới đến cửa đại điện Tội Chi, Tử Tinh khóc hai mắt đỏ bừng vừa thấy y đến lập tức nhào vào trong lòng y khóc thét không thôi.
“Tại sao có thể như vậy?” Phỉ Thúy sốt ruột hỏi.
“…... Ô… Tiểu Thúy... Lão sư muốn xử quyết Lam Lưu... Ô…”
Xử quyết? Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn cùng Ngân Sa mến nhau! Bởi vì bọn họ đều là nam tính! Bởi vì... Thiên lý không cho phép…
“Không được, ta muốn đi ngăn cản lão sư!!”
“Không” trong Tội Chi điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Ngân Sa.
Phỉ Thúy biết không còn kịp rồi.
Đại môn Tội Chi điện từ từ mở ra.
Đại tế sư Trạm Thiên đang cầm một viên ngọc màu lam đi ra.
“Lão sư! Vì cái gì phải làm như vậy? Lam Lưu cùng Ngân Sa làm sai gì chứ, sao ngươi phải xử quyết Lam Lưu!”
“Lam Lưu là vì Ngân Sa mà chết, hắn không đành lòng thấy Ngân Sa bị phạt, lấy tánh mạng của mình đổi lấy tự do cho Ngân Sa!”
Hoang đường! Lam Lưu là người nhát gan, thế nhưng ích kỷ dùng cái chết để trốn tránh hết thảy, ngươi có nghĩ tới hay không Ngân Sa bị ngươi để lại một mình phải làm cái gì bây giờ? Mất đi ngươi, muốn hắn phải tiếp tục sống thế nào!
“Hủy diệt hắn!” Trạm Thiên đưa lam châu trên tay giao vào trong lòng Phỉ Thúy.
“Hủy diệt? Lão sư! Như thế có phần quá mức, hủy diệt nguyên thần của Lam Lưu, hắn sẽ trọn đời không được siêu sinh!”
“Lời giống vậy đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Ngữ tất, Trạm Thiên xoay người rời đi.
“… Ô... Tiểu Thúy... Vì sao lại trở nên như vậy? Ngày hôm qua mọi chuyện đều tốt... Vì sao hiện tại... Liền… Lão sư... Lão sư vì sao tàn nhẫn như vậy... Ông luôn luôn dạy chúng ta phải có tâm từ bi... Vì sao ngay cả nguyên thần của Lam Lưu cũng không buông tha... Ô…”
Đúng vậy? Vì sao? Y cũng không rõ, bọn họ có lỗi gì, bọn họ chỉ là yêu thương một người giống mình mà thôi, vì sao phải gánh chịu loại đối đãi vô tình này.
“Đang đợi ngươi?”
“Chờ ta? Vì cái gì?”
“Bởi vì ta biết ngươi cần một nơi để khóc.” Phỉ Thúy ôn nhu nhìn nàng, hướng nàng vươn hai tay.
Điều đó giống ánh mặt trời ấm áp tan chảy tầng ngụy trang cuối cùng nơi đáy lòng của nàng, không khống chế được tình cảm khiến nàng cũng vô pháp tự mình thừa nhận phần đau xót này.
Kim Ly nhào vào trong lòng Phỉ Thúy, khóc rống không thôi “… A… Ta thương hắn... Ta thật sự thương hắn…”
“Ta biết!” Phỉ Thúy đau lòng ôm chặt nàng, mặc cho lệ của nàng thấm vào trong lòng y.
“... Lúc ta… Đem kiếm đâm vào trong ngực hắn… Hắn cười nói với ta hắn yêu ta… A… Phỉ Thúy lòng ta đau quá… Ta rất yêu thương hắn… So với để hắn chết ở trong tay những người khác… Không bằng tự ta chấm dứt tánh mạng của hắn... A…”
“Ta tin tưởng hắn sẽ hiểu rõ đây là phương thức ngươi thương hắn.”
Ngươi có thể ở trong lòng ta tận tình khóc, mà mắt của ta lệ lại lạc ở nơi nào, có phải hay không yêu một người không nên yêu, sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách được hạnh phúc. Cùng là một phần yêu vì cái gì không giành được chúc phúc, nếu đây không phải là yêu, ta tự hỏi tình về nơi nào?
****
Đem Kim Ly khóc mệt đưa trở về phòng, Phỉ Thúy đi tới xem thiên thai. (thai = đài)
Bầu trời đêm tối đen không có một tia ánh sáng, tựa như tâm tình hiện tại của y.
Nhìn thấy trên thiên thai sớm đã có người.
“Lão sư!”
Trạm Thiên quay đầu, nhìn Phỉ Thúy thật sâu liếc mắt một cái, nói; “Ngươi cũng tới.”
“Đúng vậy.” Cùng Trạm Thiên song song đứng nhìn bầu trời đêm trống rỗng không một vật.
“Nói cho ta biết Phỉ Thúy, ngươi có phải cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không!”
Phỉ Thúy không nói!
Trạm Thiên thấy y không nói lời nào, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không nói lời nào vậy là đúng rồi, bởi vì Phỉ Thúy không nói dối gạt người!”
“Ngẩng đầu nhìn xem, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy gì?”
“Không trung, không trung màu đen.”
“Ngươi có biết vì sao không nhìn thấy sao?”
Phỉ Thúy nghi hoặc nhìn Trạm Thiên, lắc lắc đầu.
“Muốn sao trở về, là phải trả cái giá rất lớn.”
“Lão sư, ngài lời này là có ý gì?”
Trạm Thiên không trả lời, ông cởi áo choàng trên người phủ ở trên người Phỉ Thúy, nhẹ nhàng thay y buộc lại áo choàng, nói: “Phỉ Thúy! Ngươi luôn luôn thực kiên cường, nhưng kiên cường là có hạn độ, một mình ngươi gánh chịu không được nhiều bi thương như vậy, tìm một người với ngươi cùng nhau chia sẻ thống khổ, để cho trái tim kiên cường kia nghỉ ngơi một chút.” Ngữ tất, Trạm Thiên ở trên trán Phỉ Thúy khẽ hôn chúc phúc, liền xoay người rời đi.
Tìm một người chia sẻ thống khổ… Ai có thể hiểu được tổn thương trong lòng y... Ai có thể lắng nghe y khóc lóc kể lể... Ai…
Lúc y lấy lại tinh thần, y đã đến linh giới, đứng ở ngoài phòng ngủ của U Hỏa.
Trong phòng ngủ truyền đến từng đợt tiếng cười rộn rã.
Từ cửa sổ hướng nhìn vào phía trong, trong phòng là một cảnh tượng vui vẻ ấm áp.
U Hỏa cùng đệ đệ của hắn không biết đang nói những thứ gì, hai người cười thành một đoàn.
Phỉ Thúy lẳng lặng nhìn, y chưa từng thấy U Hỏa cười vui vẻ đến như vậy, ở trước mặt y hắn luôn võ trang phòng bị đầy đủ, có lẽ đây là lần duy nhất y nhìn thấy bộ dáng tươi cười của hắn, đem một màn này in thật sâu trong lòng, Phỉ Thúy giờ phút này cảm thấy may mắn vì U Hỏa không yêu thương y giống như chính y yêu hắn, như vậy lúc ngày đó đến, mới không tạo cho hắn bất cứ thương tổn nào.
Như vậy là đủ rồi, người y yêu nhất có thể khoái hoạt, đã là tâm nguyện suốt đời của y.
U Hỏa trong lúc nói cười đột nhiên cảm thấy có cảm giác gì đó khác thường, không tự chủ được hướng ngoài cửa sổ nhìn.
Ngoài cửa sổ trừ bóng đêm tối đen cái gì cũng không có?
“Ca, ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Không, không có gì.” Kỳ quái, hắn như thế nào cảm thấy Phỉ Thúy hình như vừa mới tới.
Nhất định là tên ác ma kia rất thích xuất quỷ nhập thần, khiến cho thần kinh của hắn cũng suy nhược, đáng giận!! Đừng tưởng rằng ngươi thắng, một ngày nào đó, ta sẽ lật ngược tình thế!!!