Đào Sắc Hãm Tỉnh
Chương 7 :
Ngày đăng: 02:33 19/04/20
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Phỉ Thúy xem kỹ bản đồ trên thai án, dùng ma pháp kiểm tra đo lường điểm đứng của các phòng vệ, cân nhắc lộ tuyến mỗi một loại ma quân có thể tiến công.
Ma giới luôn luôn cùng thiên giới tường an vô sự, ngày gần đây ma vương Lộ Tây Hoa đột nhiên dẫn binh tấn công thiên giới, kim sắc chiến thần Địch Tư, chủ soái của Ốc Nhĩ Nặc cũng tham chiến, tuy rằng y chưa từng thấy qua Địch Tư, nhưng vốn nghe mỹ nhân tóc vàng này có ma lực gần với ma vương và vô cùng thông minh kiêu ngạo.
Thiên giới không có võ tường thiên tựa như chiến sĩ không có phối kiếm, lực công kích cùng lực phòng thủ đều vô cùng suy yếu, ma vương chính là nhìn đúng điểm này mới dám đối thiên giới hạ thủ.
Y tuy rằng chế định một loạt tăng cường phòng vệ cùng phương sách tác chiến, nhưng có thể ngăn cản được trăm vạn ma quân của ma vương hay không thì vẫn là điều không đoán được.
Toàn thân mệt mỏi ngã vào trên ghế nằm, nhắm mắt lại, các loại việc quân cơ chiến lược ở trước mắt không ngừng bay múa.
Trận chiến này tránh cũng không thể tránh, những gì y bây giờ có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó, còn lại phải chờ sau khi chiến sự khai chiến mới trù tính tiếp.
Mệt mỏi quá!! Đêm nay rất muốn thấy hắn!!
Tâm động không bằng hành động, trong nháy mắt, y đã đứng ở ngoài phòng ngủ của U Hỏa.
“Đại vương ~~~~~~” Từ trong buồng truyền đến một tiếng rên rỉ hờn dỗi.
Tâm hung hăng bị đâm thương.
Phỉ Thúy dùng sức đạp một cái, đại môn yếu ớt bị y đạp thành hai nửa.
Một màn hèn mọn bỉ ổi khó coi ánh vào tầm mắt.
U Hỏa cùng một nữ tử mỹ mạo xiêm y không chỉnh tề ngã trên giường.
Hai người đang làm việc trên giường bị người khác đột nhiên xông vào hù dọa, một lát sau, nàng kia lấy lại tinh thần, thần khí đối Phỉ Thúy nói: “Ngươi là ai a, thế nhưng tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại vương, còn không mau cút đi đi ra ngoài.”
“Ngươi có cái gì muốn giải thích không?” Ngữ điệu của Phỉ Thúy bình thản, nhưng trong bích mâu lại hừng hực lửa giận.
U Hỏa đẩy mỹ nữ trên người ra, ánh mắt lóe lên nói: “Có, có cái gì hảo giải thích chứ, gặp dịp thì chơi thôi! Tựa như ta với ngươi.”
Lại một thanh kiếm đâm vào tim đau đớn.
“Uy, ta nói ngươi a, cũng dám tới quấy rầy tốt sự của ta cùng Đại vương, còn không mau cút ra ngoài cho ta.” Mỹ nữ xoay thắt lưng bày mông đi đến trước mặt Phỉ Thúy, hai tay chống thắt lưng rất thần khí.”Uy, ta nói ngươi điếc à, còn không… A…”
Mỹ nữ nói chưa hết, liền bị Phỉ Thúy túm tóc, một phen ném ra ngoài cửa, đập vào đại trụ ngoài cửa, chết ngất đi.
“Vì sao làm như vậy?”
“Ta đã nói rồi, gặp dịp thì chơi, ta với ngươi cũng chỉ là tìm kiếm khoái cảm từ trên người đối phương. Ngươi không có tư cách yêu cầu ta phải thủ thân như ngọc vì ngươi.”
U Hỏa lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trước mắt thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt hắn đã bị Phỉ Thúy áp chế ở trên giường.
Trên mặt ngọc tựa như hoa không có nụ cười ôn hòa bình thường, thay vào đó chính là vẻ giận dữ cùng thất vọng đau khổ.
Ngọc thủ giơ lên, tát U Hỏa ba cái tàn nhẫn, trực tiếp đánh cho U Hỏa đầu choáng váng não căng.
Giây tiếp theo giây trừng phạt là nụ hôn mãnh liệt trên làn da mềm mại, ngọc thủ không chút nào ôn nhu vuốt ve toàn thân U Hỏa.
“Ngươi... Dừng... Tay…” Hai gò má bị đánh sưng đỏ, U Hỏa mồm miệng mơ hồ phản kháng nói.
Chết tiệt, sớm biết như thế thì đã không mạnh miệng phô trương, trực tiếp nói cho y biết là nữ nhân kia tự mình chạy đến trong phòng hắn a dua thì đã tốt rồi, lần này thảm, mông không bị nở hoa cũng khó.
Lúc U Hỏa cam chịu nhắm hai mắt lại, gió bão tàn sát bừa bãi ở trên người hắn chợt đình chỉ, trên mặt cảm thấy một trận ẩm ướt.
Trời mưa sao? Nhưng nơi này là trong phòng a!!
Mở mắt ra, trước mắt một bức tranh lê hoa đái vũ (*) làm người ta tan nát cõi lòng. (* mưa trên hoa lê: thường dùng so sánh cho mỹ nhân khóc)
Nước mắt trong suốt tựa tuyết không ngừng từ trong con ngươi xanh biếc rơi xuống, từng giọt, từng giọt đánh vào trong đáy tim hắn.
Phỉ Thúy cúi đầu ở trên môi U Hỏa hôn xuống như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt).
U Hỏa còn chưa kịp đáp lại, y đã vụt biến mất trước mắt hắn.
Đại thủ muốn lau lệ cho y cứng ngắt đứng giữa không trung, đầu ngón tay lưu lại một giọt tàn lệ.
Y khóc…
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y khóc, còn tưởng rằng y là người kiên cường tuyệt sẽ không bị bất cứ chuyện gì vật ngã, nhưng y lại... Khóc…
Lần đầu thắng lợi, U Hỏa trong lòng không vui sướng, chỉ có tràn đầy đau lòng.
Lệ của y thật nóng…
****
Hắn lo lắng sẽ tìm thấy y, rồi lại sợ hãi ở bên trong này tìm thấy y đã không còn hơi thở!!
Chết tiệt, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ác ma như ngươi không thể nào dễ dàng chết như vậy! Đi ra! Mau đi ra cho ta!
…...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm U Hỏa chìm đến đáy cốc, bất an tích lũy đến đỉnh điểm.
Không thể nào! Không thể nào! Ngươi lại đang đùa giỡn ta đúng hay không? Đi ra nhanh lên, đừng đùa nữa? Xin ngươi đó!! Xuất hiện đi!
Lật tung toàn bộ tử thi, vẫn tìm không thấy người hắn muốn tìm kiếm, U Hỏa không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nháy mắt tâm lại bất an.
Không ở trong này, đến tột cùng là ở nơi nào? Chẳng lẽ theo quân binh chuyển dời đến phía nam chiến trường, không đúng! Y ở trong này, hắn có thể cảm giác được, không có nguyên nhân, hắn chính là biết y ở trong này!
Đáng giận! Ngươi rốt cuộc trốn ở đâu? Nhìn ta bị ngươi đùa giỡn xoay vòng vòng hay lắm sao!? Được rồi, được rồi, ta thừa nhận ta đối với ngươi là có cảm tình, có thể đi ra chưa? Ngươi nếu còn muốn nghe ta thực tâm nói, thì cũng phải lăn ra đây cho ta chứ!!
U Hỏa giống ruồi bọ không đầu, tìm kiếm trong thiên cung phủ kín tử thi cùng gạch ngói vụn lụi bại.
Có lẽ là trong minh minh sớm đã định trước, có lẽ là gió nhẹ đem nỗi nhớ của Phỉ Thúy đưa đến bên cạnh U Hỏa.
U Hỏa thế nhưng có thể tìm đến tử lao! Nơi bí mật này, ngay cả ma quân cũng không phát hiện.
Cái gì là chuyện kinh khủng nhất trên đời? Cái gì là thứ ngươi sợ nhìn thấy nhất? Cái gì có thể xé rách tâm của ngươi? …
“Không ”
Bộ dáng lẳng lặng nằm trong tử lao, là ác ma ngày đêm khi dễ hắn, trí tuệ thiên ngạo mạn không ai bì nổi, người đó... Phỉ Thúy kiên cường lại ôn nhu.
Không! Không được!
“Thúy!!” Nghĩ muốn tiến lên ôm y, nhưng bị sức mạnh của thủy tinh đánh lùi lại mấy bước.
Ám thủy tinh, một loại thủy tinh vô hình đáng sợ có thể giết người, bị loại thủy tinh này giết chết vĩnh viễn sẽ không siêu sinh!!
Thân là diêm vương hắn không thể không biết.
Dùng hết toàn lực, phát động một kích mãnh liệt nhất.
Sấm chớp vang trời hạ xuống, thủy tinh trụ vỡ tan thành từng mãnh nhỏ! Hấp thụ quá nhiều năng lượng, làm cho ám thủy tinh không thể phá vỡ trở nên dị thường yếu ớt.
“Thúy!” Ôm thân thể mảnh khảnh kia vào trong lòng.
Thân thể lạnh như băng, lệ nhan tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, bộ dạng trong ***g ngực đã gần như hao hết linh lực, tánh mệnh chỉ còn một sớm một chiều.
Đại thủ đặt trong ***g ngực đơn bạc, U Hỏa không chút do dự truyền linh lực của bản thân vào trong cơ thể Phỉ Thúy.
Vì cái gì lại biến thành như vậy?
Sợi tóc màu xanh thúy giống như chính sinh mệnh, xơ xác tựa như lá vàng khô rụng; cơ thể luôn phảng phất mùi hương u lan, mờ nhạt cơ hồ ngửi không thấy; truyền linh lực vào cơ thể y, giống như điền nhập hắc động không đáy, không có một tia hữu dụng; sinh mệnh mỏng manh hơi thở sắp đình chỉ.
“Mở to mắt, Thúy, van cầu ngươi, mở to mắt!” Không được! Không được tàn nhẫn như vậy, ta thật vất vả mới hiểu lòng ta, ta còn chưa thổ lộ tâm ý của ta, không được rời đi như vậy!!
Có lẽ là tiếng gọi của U Hỏa nổi lên tác dụng, con ngươi u tối nhắm chặt chậm rãi mở.
“U… Hỏa...” Là đang nằm mộng sao? Y nhìn thấy U Hỏa.
“Thúy!” Trong bích mâu trong suốt có thể rõ ràng nhìn thấy hình ảnh của ta, vì sao trước kia ta ngu xuẩn như vậy, nhìn không tới thâm tình trong con ngươi này.
“Ngươi... Tới gặp ta... Một lần cuối cùng sao…” Đôi môi tái nhợt thốt ra những lời nói nhỏ nhẹ đứt quãng, rõ ràng sinh mệnh đã gần hao hết, nhưng Phỉ Thúy cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì... Bởi vì có thể gặp lại U Hỏa mà y muốn gặp nhất, khóe miệng bất giác cong lên hé nở một nụ cười yếu ớt.
“Đừng nói bậy!” U Hỏa lớn tiếng quát.
Sẽ không đâu, Thúy sẽ không có việc gì đâu! Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói với y, y không thể, không thể bỏ hắn lại như vậy mà rời đi!!!
“... Cũng... Đúng… Ngươi như vậy... Chán ghét ta... Không... Quá tốt rồi… Nếu... Như thế... Ngươi sẽ... Sẽ không... Thương tâm…” Ta sợ nhất chính là nhìn thấy bộ dáng ngươi thương tâm.
“Không phải! Không phải như thế!” U Hỏa đau lòng ôm chặt y, nắm thật chặt ngọc thủ lạnh như băng, rơi lệ không ngừng, khóc không thành tiếng.
Ở trong ***g ngực ấm áp của U Hỏa, Phỉ Thúy cảm thấy được chính mình thật hạnh phúc, có thể chết trong lòng người mình yêu nhất.
Tầm mắt đã muốn mơ hồ, y vẫn như cũ có thể cảm nhận được ấm áp trong vòng tay hắn.
Bích mâu luyến tiếc nhìn tuấn nhan yêu nhất, thẳng đến khi hao hết một giọt sinh mệnh cuối cùng.
Bích mâu xinh đẹp chậm rãi khép lại, ngọc thủ vô lực rũ xuống, thạch anh đỏ trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, vỡ nát...
“Thúy ”
Trong tử lao lạnh lẽo quanh quẩn tiếng khóc tê tái, thật lâu không tiêu tan.