Đảo Tường Vy
Chương 11 :
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Đến nơi.
Cô xem quá nhiều phim. Có lúc xem tới phát mệt, ngủ thiếp đi trên ghế bành. Lúc tỉnh dậy đã là chiều. Mưa vẫn không ngớt. Ráng vàng rơi xuống. Cốc trà xanh năm tệ loãng toẹt, gần như đã biến thành nước trắng.
Cô đứng dậy ra cửa nhặt cây dù, chầm chậm đi men theo con đường khấp khểnh trong ngõ, tới một tiệm ăn nhỏ gọi một món cá nóng. Ngày nào cũng lạnh như vậy, nên phải ăn rất nhiều thứ. Bao gồm cả sôcôla, đậu phộng chiên, hút loại thuốc Hồng Tháp Sơn rất nặng. Tôi vẫn thấy đói. Phải đi một quãng nữa, ra tận đầu đường mua thịt xiên nướng. Cá tươi và khoai tây. Nướng vừa cay vừa mặn. Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh bếp lò, vừa ăn vừa ngắm gió to. Gió ào ạt thổi vào con ngõ tĩnh mịch trong đêm khuya. Quả núi xa xa hắt bóng sẫm màu.
Cô có rất nhiều thời gian. Chẳng nghĩ chuyện gì khác. Trong quán cà phê chậm rãi viết kín một cuốn nhật ký dầy. Có lúc cũng chẳng viết gì. Cố gắng không quay về quá khứ. Trong suốt chuyến du lịch, cô hiếm khi tìm được bạn. Trừ phi đối phương cực kỳ lương thiện, khi tiếp xúc gần gũi không khiến cô hoảng sợ. Nhưng cô thường không rõ cần tìm kiếm thứ gì ở người khác. Vì thế cô rất hiếm có ý định thử xây dựng quan hệ tình cảm với người khác.
Chúng ta phải dừng lại tất thảy trò chơi tình ái. Chỉ cần tình cảm thật. Đó là lời của một cô bạn ở Thượng Hải đã nói với cô. Cô tới Thượng Hải chỉ vì cùng đám bạn gái uống cà phê, sưởi nắng. Quả nhiên họ có những tiến triển mới. Một cô bạn có móng tay sơn đỏ đang yêu một chàng trai kém năm tuổi. Anh ta vẫn là một học sinh nghèo, ăn cơm, uống cà phê, mua miếng bánh ga tô vẫn phải nhờ bán gái trả hộ. Nhưng anh ta thật lòng yêu cô ta, trong sáng và nồng nhiệt. Chẳng nghĩ ngợi gì. Thực sự chỉ cần hôm nay không phải lo tới tận cùng của ngày mai.
Cô nói, Không cần trò chơi. Không cần những thứ như đoán mò thần bí, vờn vã bất an, thay đổi thất thường. Quả thực nó sẽ đem lại cho bạn những tố chất bình tĩnh, lạnh lùng của một tay chơi trong quá trình luyện tập. Nhưng nó cũng khiến cho tim chúng ta dần trở nên cứng rắn và mất lòng tin. Bạn sẽ không thích chính mình như vậy nên nhất định phải vứt bỏ họ.
Bất kể đám đàn ông đẹp trai ra sao, thông minh như thế nào cũng phải rũ bỏ như gột đám bùn ra khỏi chân. Không phải do dự. Tìm kiếm một người đàn ông trong sáng và nhiệt thành. Để ánh sáng và hơi ấm của anh ta thấm vào trái tim rách nát của bạn.
Họ đang ngồi trong quán cà phê có điều hoà nóng sực lúc canh khuya. Lúc đi ra khỏi cửa, bên ngoài tuyết đang to. Con đường trơn nhãy. Những giọt nước mưa lạnh buốt rơi lên trán, người trở nên tỉnh táo hẳn. Chàng trai trẻ đã tới. Đi bộ cùng họ. Họ cùng chờ trong phòng khách sạn của cô. Chàng trai ngủ trên chiếc giường đơn trắng toát, đi đôi tất đen rách lỗ chỗ.
Anh ta rất yêu cô ấy. Cô ấy cũng rất yêu anh ta. Cô ngồi bên, thấy thật hay. Liền quyết định vứt bỏ hết thảy những người dừng lại trong tim mình. Không đặt thêm bất kỳ ai vào tim nữa. Cô nói với bạn gái. Mình cũng sẽ tử tế yêu một ai đó. Nhưng giờ đây không có ai trong tim mình. Chỉ có một mình. Một người có thể đi ra ngoài. Đi bao xa cũng được. Đi tới mức quên hẳn nhau. Như vậy càng hay.
Ở Thượng Hải, cô định nhuộm tóc. Nhuộm lại cái màu đen sẫm như hồi để tóc dài. Khiến chúng nom giống màu đen pha sắc xanh lam ẩm ướt. Lại nhét lọ đánh móng tay màu đỏ tươi vào ba lô. Mua cùng màu với cô bạn. Chuyến bay gần hai tiếng đồng hồ, cô ngồi ngắm nghía mười đầu ngón tay đỏ thắm. Rất đẹp. Không đến nỗi dung tục như hằng tưởng. Vui biết bao, như một cô gái tình cảm tràn trề. Cô hy vọng mình là một cô gái đang khát khao. Mặc dù đó là một việc vô cùng khó khăn.
Thêm một lần nữa.
Quần áo bẩn rồi, ngày mai phải mang đi tới tiệm giặt ủi. Tủ lạnh trống trơn rồi, phải đi siêu thị mua đồ ăn. Một chậu hoa sáng nào dậy cũng cần phải tưới. Lúc cô đơn biết cần phải ngắm những người lạ đang đi lại mải miết trên đường. Mọi thứ đều có thể tìm kiếm, vô cùng an toàn. Chỉ có lời giã biệt của chúng ta như ngày tận cùng của trái đất. Không có chút hy vọng nào. Vì nó đang manh nha mở đầu và xuất hiện với phương thức hoàn chỉnh nhất. Mọi vật đều quay về với ý nghĩa trống rỗng. Giống như quần áo sau khi giặt sạch lại bẩn. Như tủ lạnh sau khi đầy lại vơi. Như chậu hoa sau khi tưới lại thiếu nước. Như sau khi đi qua tất thảy mọi con đường vẫn phải quay về căn phòng đơn trống trải.
Chính trong thời khắc này. Cô đã hiểu. Tất cả những thứ ước hẹn đều không thể giữ lời. Nó vô dụng, và chẳng có chút giá trị. Bao gồm cả những tưởng tượng, an ủi và dựa dẫm. Đều không có tác dụng. Họ là hai người xa lạ. Thời gian ngưng lại và vón cục, nó không đủ sức chạy tiếp. Tình cảm của họ đã hoá đá sau ba ngày ba đêm. Cần phải vùi sâu xuống lòng đát, không nhìn thấy được ánh mặt trời. Là cái xác không tài nào xoá được những tàn tích. Không kịp thối rữa. Cũng không kịp tan biến. Chỉ như vậy mà thôi.
Đó là một cuộc chia tay thực sự. Sẽ không còn gặp lại.
Chia tay.
Sau khi chúng ta chia tay, em sẽ dần dần, dần dần, quên sạch gương mặt anh. Không thể nhớ nổi. Quên mất gương mặt ở bên cạnh mình. Một gương mặt đã từng ngắm lâu như thế trong bóng tối. Cứ ngỡ còn nhớ tới, không ngờ đã quên. Không ngừng tiêu mòn, rút lui, mãi cho đến khi hoá thành hư không.
Anh phải quay về cuộc sống của anh. Em phải đối mặt với sự trĩu nặng chân thành và không tài nào tiêu hoá nổi của em. Ngại gì chúng chỉ là những ký ức.
Cô chỉ nhớ tới những chi tiết rất nhỏ. Quán bar Rock kiểu Anh vào lúc ba giờ sáng, người rất thưa thớt. Ánh đèn cô quạnh trên khoảng sân khấu trống trải. Trên màn hình đánh một dòng tiếng Anh, Bây giờ xin các bạn gọi nốt đồ uống cuối cùng...Dàn nhạc đã về từ lâu. Đám khách nhảy nhót hoặc mua say đã tản mát cả. Quán bar chỉ còn vương lại dấu chân hỗn loạn và mùi hương của áo quần. Thời gian cứ bị trì hoãn. Cô đặt tay lên cổ anh. Tóc anh loà xoà trên bàn. VÌ đang cười hay vì điều gì khác? Họ thường trêu chọc nhau vui vẻ. Cô khẽ véo cái cổ anh, biên giới giao thoa giữa cổ và tóc. Đám da mềm mại như trẻ thơ. Có lúc cô còn bẹo cằm anh. Anh khẽ xoay cô lại, kéo sát về phía anh.
Hôm đó, cô tỉnh giấc trong phòng ngủ. Có lẽ đã sớm tinh mơ.Sau khi nằm mơ một giấc mộng dài, trong đầu vẫn nặng trĩu, không chút tỉnh táo. Người thợ vẫn chưa kịp đến làm thanh treo nên không thể mắc được rèm cửa sổ lên. Cũng gần một tuần rồi, cô cứ ngủ trong một căn phòng chỉ ngăn cách với cái thế giới bên ngoài này bằng một bức tường trong suốt. Ngủ thiếp đi trong ánh trăng. Tỉnh dậy trong ánh mặt trời rực rỡ. Nếu sáng sớm không có ánh sáng chói loà xuyên vào, cô sẽ dậy rất muộn.
Nhưng hôm đó, cô tỉnh dậy, thấy căn phòng vừa tối tăm vừa bừa bộn. Tường nhà với giấy dán tường đầy những vết mưa loang lổ, có ánh sáng yếu ớt nhảy nhót bên trên. Cô cứ ngỡ trời ướt át. Hơi nghi ngờ. Vì chỉ có mùa đông ở phương Nam mới ẩm ướt như vậy. Nhấc chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường, té ra mới khoảng năm giờ sáng.
Cô trở dậy nhưng không bật đèn. Rút ra một điếu thuốc, rồi quay đầu lại, nhìn thấy đường chân trời ngoài cửa sổ. Toà chung cư hai mươi mốt tầng đem lại một cảnh tượng phảng phất như trong mơ. Từng đám nhà cao ốc quây quần như rừng cây, lấp lánh ánh đèn. Chân trời dồn ứ những ráng mây trĩu nặng và nham nhở. Đỏ và tím trộn lẫn, lấp loé tí ánh sáng, xếp chồng và chất đống lên nhau từng lớp một.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bình minh sau khi dọn đến căn hộ mới. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ tới gương mặt anh, rất rõ ràng.