Đấu La Đại Lục 2

Chương 332 : Cái Gì Của Mình Dù Thế Nào Vẫn Sẽ Là Của Mình (2)

Ngày đăng: 23:26 06/08/20

Dịch: HảiFull
Huyền lão chau mày, trầm giọng nói:
- Hồn cốt cắn trả. Khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo Hùng này ẩn chứa năng lượng quá bá đạo. Tay phải của Tiêu Tiêu không chịu nổi năng lượng của nó.
Hoắc Vũ Hạo gấp gáp hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Hắn cũng nhìn ra cánh tay phải của Tiêu Tiêu đang phình to kinh khủng, thậm chí ống tay áo cũng đã căng muốn rách ra rồi.
Huyền lão đau đớn nói:
- Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ cánh tay của nó sẽ . . .
- Hả?
Vương Đông giật mình nói:
- Huyền lão, ngài thật sự hết cách rồi sao? Năng lượng của ngài cũng không thế áp chế nổi khối hồn cốt ấy?
Huyền lão lắc lắc đầu, nói:
- Không được. Nếu ta mạnh mẽ áp chế thì nguồn năng lượng từ cơ thể ta truyền vào sẽ giống như kíp nổ của nguồn năng lượng đang bùng nổ bên trong. Làm như thế chỉ khiến Tiêu Tiêu sớm mất cánh tay hơn thôi. Nếu lúc này ta chưa có hồn cốt ở cánh tay phải thì đã có thể thử dẫn dụ khối hồn cốt ấy đi ra ngoài. Nhưng tiếc là ta đã có rồi nên không thể làm được, không thể hấp thu thêm.
Gương mặt Tiêu Tiêu lúc này đã vàng như nghệ. Cánh tay phải liên tục truyền đến cảm giác đau đớn làm cơ thể nàng không ngừng run rẩy. Nếu không phải có phong ấn của Huyền lão, chỉ sợ nguồn năng lượng cắn trả bên trong đã sớm lan tràn khắp toàn thân, đừng nói cánh tay, ngay cả sinh mệnh của nàng cũng sẽ bị đe dọa.
- Huyền lão, để con thử xem.
Hoắc Vũ Hạo dứt khoát nói.
Khi quyết định chuyện này hắn không quá lo lắng, giọng nói cũng vô cùng kiên quyết.
Trong số những người ở đây, ngoài Tiêu Tiêu ra thì chỉ còn có hắn là chưa có hồn cốt ở cánh tay phải, có thể làm một đường dẫn di chuyển khối hồn cốt này sang thì sẽ có thể cứu được Tiêu Tiêu. Nếu còn có phần trăm cứu vãn thì hắn tuyệt đối không trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu mất đi cánh tay như vậy.
- Con?
Huyền lão vừa nghe hắn nói liền chấn động.
- Vũ Hạo, tu vi của con còn chưa đột phá cấp ba mươi. Tiêu Tiêu đã không chịu đựng nổi thì làm sao con vượt qua được. Huống chi hiện giờ năng lượng của khối hồn cốt này đã bị kích phát, khi dung hợp nó sẽ điên cuồng hơn bình thường rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Huyền lão, người hãy tin con. Con ít nhất nắm bảy phần thành công. Có lẽ Mục lão đã nói cho ngài biết những thứ có trên cơ thể con. Con có một khối hồn cốt thân thể vô cùng mạnh mẽ, con cũng nhờ khối hồn cốt này mà cơ thể được cải tạo tốt hơn rất nhiều. Tiêu Tiêu tuy đã từng tu luyện Huyền Ngọc Thủ của Đường Môn nhưng cậu ấy nhập môn sau con rất lâu, dĩ nhiên độ thuần thục sẽ không bằng con, cộng với vũ hồn thứ hai của con có một kỹ năng gọi là Băng Đế Ngao, có khả năng tăng phúc cho đôi tay, sức chịu đựng chắc chắn cao hơn cậu ấy nhiều.
Huyền lão hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Đứa nhỏ, lão phu không nói nhiều. Nếu lần này con vì nó mà bị thương. Lão phu có liều cái mạng già này cũng quyết giúp con hồi phục.
Vương Đông đứng phía sau cũng không lên tiếng ngăn cản Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại nắm chặt góc áo của hắn.
Cho dù cả ba đều là bạn bè nhưng độ thân thiết khác nhau. Rõ ràng ở học viện Sử Lai Khắc này, người thân với Vương Đông nhất là Hoắc Vũ Hạo, dĩ nhiên hắn không muốn Hoắc Vũ Hạo đi mạo hiểm.
Hoắc Vũ Hạo ra vẻ như không hiểu được tâm ý của Vương Đông. Hắn bước nhanh về trước, tay trái nhẹ nhàng đẩy bàn tay của Vương Đông đang nắm chặt góc áo ra. Đồng thời cũng tiến đến nắm lấy tay phải của Tiêu Tiêu.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, cả người Hoắc Vũ Hạo không khỏi run rẩy. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự nóng rực và cháy bỏng như thế này, hơn nữa khi hắn vừa nắm lấy tay Tiêu Tiêu, nguồn năng lượng nhanh chóng truyền sang cơ thể hắn.
Nếu so về ý niệm dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo sẽ không thua kém ai, cho dù lúc này con Ám Kim Khủng Trảo Hùng còn sống thì cũng không thể thắng được hắn về phương diện Tinh Thần Lực.
Huyền lão trầm giọng nói:
- Ta chuẩn bị bắt đầu đây.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo trả lời vô cùng ngắn gọn. Hắn ngồi xuống trước mặt Tiêu Tiêu, điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó chuẩn bị cho bước tiếp nhận nguồn năng lượng.
Làm hắn kinh ngạc là không ngờ Thiên Mộng và Băng Đế ở trong thế giới tinh thần của hắn rõ ràng đều đã tỉnh dậy nhưng không lên tiếng ngăn cản hắn, tựa như cả hai không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì cả.
Một luồng hồn lực đậm đặc nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Huyền Thiên Công được tập trung vào cánh tay phải.
Huyền lão ở bên bên kia cũng bắt đầu vận công. Nguồn năng lượng kinh khủng từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng bắt đầu điên cuồng di chuyển, nếu không có Hoắc Vũ Hạo tiếp nhận nó, có lẽ nguồn năng lượng này đã phá nát cánh tay Tiêu Tiêu để thoát ra rồi, dù sao sức chịu đựng của nàng chỉ có hạn. Mà lúc này nguồn năng lượng từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng bắt đầu thông qua bàn tay Hoắc Vũ Hạo mà điên cuồng di chuyển sang cơ thể hắn.
Nguồn năng lượng vừa chui vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo liền khiến hắn liền cảm nhận được nỗi đau mà nãy giờ Tiêu Tiêu phải chịu đựng.
Cảm giác nóng bỏng điên cuồng tàn sát khắp nơi giống như có vô số thanh đao nóng như lửa đỏ điên cuồng cắt lên bàn tay hắn. Cơn đau này làm cả người Hoắc Vũ Hạo run lên, nhưng tích tắc sau hắn đã ổn định lại cơ thể.
Ban nãy khi hắn quyết định giúp Tiêu Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn biết rõ nếu bản thân mình không khống chế được nguồn năng lượng này thì cùng lắm chỉ bị phế đi bàn tay phải chứ không mất hẳn cả cánh tay như Tiêu Tiêu. Trong hai chuyện thì đành chọn chuyện nhỏ hơn, hắn thân là đội trưởng, là bạn bẻ, lại còn là người duy nhất ở đây có thể cứu vãn tình hình, nên hắn chỉ có thể quyết liều đến cùng.
Có điều, hắn cũng có tin tưởng vào bản thân. Đầu tiên hắn không nghĩ khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo Hùng này còn kinh khủng hơn khối hồn cốt thân thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt ngày trước. Cơn đau khủng khiếp như thế mà hắn cũng có thể chịu đựng được thì khối hồn cốt của Ám Kim Khủng Trảo Hùng bình thường này đáng là gì? Mà nếu không được thì không lẽ Băng Đế trong cơ thể hắn sẽ đứng im không giúp hắn sao? Đây cũng chính là lá bài tẩy thứ nhất của hắn.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chính xác. Tu vi Huyền Ngọc Thủ của hắn hơn xa Tiêu Tiêu, khi luồng năng lượng nóng bỏng ấy truyền vào cánh tay hắn, cánh tay liền hiện lên một làn da sáng bóng như ngọc, mạnh mẽ áp chế không cho nguồn năng lượng ấy tự do lan tỏa.
Không chỉ có thể, Hoắc Vũ Hạo còn chuyển qua dùng vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, mơ hồ cảm nhận được khối hồn cốt thân thể lẫn hồn cốt tay trái bắt đầu sáng lên, ánh sáng xanh biết xuyên qua cơ thể hắn, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp da bên ngoài.
Nguồn năng lượng này dù sao cũng đến từ hồn thú Ám Kim Khủng Trảo Hùng, tuy huyết mạch của nó rất mạnh nhưng so với Băng Bích Hạt thì chỉ là đom đóm với ánh trăng. Huống chi vũ hồn của Hoắc Vũ Hạo còn là Băng Bích Đế Hoàng Hạt, vương giả trong vương giả. Xét về huyết mạch, hắn hoàn toàn áp đảo. Đồng thời Hoắc Vũ Hạo còn không chút do dự sử dụng kỹ năng Băng Đế Ngao.
Ban nãy khi Tiêu Tiêu dung hợp hồn cốt là ở trong trạng thái không hề có chuẩn bị, lại càng không có kỹ năng mạnh để bảo vệ bàn tay, còn Hoắc Vũ Hạo lại có. Hồn kỹ Băng Đế Ngao vừa được phóng ra, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm nhận được áp lực giảm đi rất nhiều. Bàn tay phải tuy vẫn đau đớn như trước nhưng nguồn năng lượng ấy không thể di chuyển qua khỏi cổ tay được. Ánh sáng vàng sậm bắt đầu chảy xuôi khiến những hạt kim cương bao quanh bàn tay Hoắc Vũ Hạo cũng dần sáng lên.
Kim cương không màu trong suốt được ánh sáng từ khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo Hùng chiếu vào liền trở nên lấp lánh rực rỡ, cả bàn tay của Hoắc Vũ Hạo lúc này rực rỡ vô cùng.
Nhãn lực của Huyền lão nào phải tầm thường, khi lão thấy bàn tay của Hoắc Vũ Hạo sáng rực lên liền thầm thở phào, có lối thoát rồi.