Đấu La Đại Lục 2
Chương 333 : Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt (1)
Ngày đăng: 23:26 06/08/20
Dịch: HảiFull
*Hữu chưởng cốt: xương bàn tay phải.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt theo đó rót vào trong tay bàn tay phải Hoắc Vũ Hạo. Cơn đau của Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng thuyên giảm, cánh tay phình lên cũng bắt đầu khôi phục. Lúc trước nàng bị đau khổ tra tấn không nói nên lời nhưng những lời nói của Hoắc Vũ Hạo và Huyền lão vẫn được nghe rất rõ. Nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, trong mắt Tiêu Tiêu dường như hiện lên vẻ cảm kích và một chút suy nghĩ khác thường.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo thực tế không phải là thuộc tính Hỏa mà là thuộc tính Kim, hơn nữa đem tính sắc bén của kim loại phát ra đến tận cùng.
Thậm chí Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo đang tranh đấu cùng với lực lượng của Băng Đế bên trong tay phải mình, phát ra tiếng vang không ngớt. Băng Đế tuy rằng có thể trấn áp Ám Kim Khủng Trảo nhưng mà ý niệm của nó lại không thấy giảm bớt chút nào, hơn nữa bởi vì có lực lượng của Băng Đế ở đây nên càng không chịu dung hợp với bàn tay phải của hắn.
Rốt cuộc toàn bộ lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo cũng đi vào bên trong tay phải của Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu rên nhẹ một tiếng rồi ngất đi trong lòng Huyền lão.
Vương Đông thấy không thể ngăn cản Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn lại phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy Tiêu Tiêu trong lòng Huyền lão. Khiến cho Huyền lão rảnh tay trợ giúp Hoắc Vũ Hạo.
Huyền lão đứng bên người Hoắc Vũ Hạo, lo lắng nhìn hắn, tình hình của Hoắc Vũ Hạo bây giờ như thế nào lão biết rất rõ. Nhưng mà lão càng biết mình không thể dễ dàng ra tay. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo còn có thể áp chế được cỗ lực lượng kia thì lão càng nhất định để hắn liên tục hấp thu nó. Không chỉ vì hồn cốt kia trân quý mà vì càng lo cho cánh tay phải Hoắc Vũ Hạo!
Khi tất cả năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo tiến vào tay phải của mình, Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu cảm thấy lực lượng của Băng Đế và Huyền Ngọc Thủ có chút áp chế không nổi, năng lượng không ngừng tàn phá cánh tay phải của hắn.
Có hồn kỹ Băng Đế Ngao quấy nhiễu khiến cho bản thân căn bản không thể hấp thu khối hồn cốt này. Nhưng mà bây giờ nếu đem lực lượng Băng Đế triệt tiêu, như vậy mình phải dựa vào ý niệm kiên cường cùng với thân thể cứng cỏi đối mặt với thống khổ của khối hồn cốt này.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút buồn cười. Hắn nhịn không được nghĩ đến mình có thù oán với hồn cốt hay không mà bất kể khối hồn cốt nào, kể cả lần đầu tiên hắn dung hợp khối hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, hay khối hồn cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt sau đó, bây giờ đế khối hồn cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không một cái nào là dung hợp thoải mái. Độ nguy hiểm của lần này tuy kém hơn với lần dung hợp khối hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt nhưng chắc chắn đau đớn mà hắn phải chịu cũng không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, chuyện mà ngươi không muốn đối mặt không có nghĩa là không phải đối mặt. Hơn nữa trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, hắn liền đưa ra bốn chữ: Dũng Cảm Đối Mặt.
Hắn hít sâu một hơi, hồn lực Huyền Thiên Công bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển xong một chu kỳ. Hai mắt Hoắc Vũ Hạo chậm rãi nhắm lại, ngay sau đó ánh sáng rực rỡ trên bàn tay phải cũng tắt đi, chỉ còn lại một màu vàng sẫm.
Vương Đông đưa tay lên che miệng mình, cố nén một tiếng kinh hô. Thân thể Huyền lão cũng chấn động, trong mắt lão trừ bỏ khiếp sợ lại càng thêm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Kiên cường, dũng cảm. Hai từ này nói ra đơn giản nhưng ở lúc quan trọng liệu có mấy người làm được? Vượt khó mà lên chính là bản lĩnh nam nhi. Hay cho Hoắc Vũ Hạo!
Cơn đau truyền đến vô cùng dữ dội khiến Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo kia thật sự muốn xé nát toàn bộ bàn tay phải của hắn. Ý niệm điên cuồng kia nhanh chóng khuếch trương về phía trước, bắt đầu chuẩn bị xông vào cánh tay của hắn.
Không thể nghi ngờ năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo đang tiếp tục dẫn dắt đi toàn cơ thể hắn. Nếu hắn để ý niệm kia bùng nổ thì hắn sẽ trở thành một Tiêu Tiêu thứ hai.
Ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã đưa ra một quyết định chính xác nhất, bằng vào ý chí kiên cường và nghị lực cứng cỏi của mình, hắn hoàn toàn bỏ qua đau đớn của bàn tay phải, tựa như bàn tay này không phải là của hắn, Tinh Thần Lực điên cuồng phản công, đánh thẳng vào luồng ý niệm kia. Cùng lúc đó, trên trán hắn thoáng hiện một tia sáng xanh biếc.
Khí tức sinh mệnh nồng đậm trong khoảng khắc tràn ra, hai mắt khép kín của Hoắc Vũ Hạo liền mở to, không những thế con mắt thứ ba trên trán cũng chậm rãi nứt ra mà xuất hiện. Một tia sáng xanh ngọc hiện lên, thanh đao Sinh Linh Thủ Vọng nhanh chóng đâm thẳng vào cổ tay phải hắn.
Ánh sáng xanh ngọc nhanh chóng lan tràn, khí tức sinh mệnh dồi dào dưới sự dẫn dắt của Tinh Thần Lực mạnh mẽ trói chặt nguồn năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo vào trong bàn tay phải.
- Đây là. . .
Huyền lão chấn động, hiển nhiên lão đã nhìn ra đấy là một thanh đao khắc, nhưng vì sao Hoắc Vũ Hạo lại có thêm con mắt thứ ba?
Lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng là vũ hồn Bản Thể của Hoắc Vũ Hạo đã thức tỉnh lần thứ hai.
Trên bàn tay phải của hắn lúc này không chỉ xuất hiện mỗi ánh sáng màu xanh ngọc, mà nguồn năng lượng của Sinh Linh Kim lúc trước dung hợp với cơ thể hắn dần dần hiện ra, khí tức sinh mệnh nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra, cho dù là Huyền lão hay là Vương Đông khi cảm nhận được khí tức sinh mệnh kia cũng đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đây chính là con bài chưa lật thứ hai khiến hắn tự tin. Mặc dù hắn xúc động muốn cứu giúp Tiêu Tiêu, nhưng hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình.
Sức mạnh của Băng Đế Ngao chủ động phát ra đối kháng với lực lượng Ám Kim Khủng Trảo cũng đã một phần áp chế không cho chúng tàn phá thêm. Lúc này lại có sự xuất hiện của Sinh Mệnh Lực từ Sinh Linh Thủ Vọng, càng làm tăng thêm khả năng chống chịu của bản thân. Nếu như thế này vẫn không thể dung hợp được Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt, vậy thì hắn chỉ đành chịu cam chịu.
Thực tế lại một nữa chứng minh sự cường đại của Sinh Linh Kim. Sinh Mệnh Lực dồi dào kia như cảm nhận được tay phải Hoắc Vũ Hạo đang bị tàn phá, liền nháy mắt tràn tới.
Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư từng nói qua nguồn năng lượng sinh mệnh khổng lồ của Sinh Linh Kim, bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới cảm nhận được.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cùng Sinh Mệnh Lực của sinh linh kim một bên phá hoại, một bên tái tạo, nhưng càng về sau năng lượng phá hoại của Ám Kim Khủng Trảo hoàn toàn không thể ngăn cản được Sinh Mệnh Lực cường đại của Sinh Linh Kim, tay phải Hoắc Vũ Hạo lúc này đã hoàn toàn ổn định lại.
Chẳng qua chỉ là ổn định nhưng đau khổ thì cũng không ít đi chút nào.
Ám Kim Khủng Trảo phá hoại khiến hắn cảm thấy đau nhức, mà sinh mệnh lực của Sinh Linh Kim khôi phục lại khiến cho miệng vết thương ngứa ngáy. Đau nhức và ngứa ngáy cùng tồn tại, đây là loại tra tấn thế nào đây? Hoắc Vũ Hạo từng trải qua đau đớn lúc dung hợp với khối hồn cốt thân thể vậy mà lúc này cũng không chịu được mà cả người ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng từ trên trán hắn rơi xuống, một lát sau y phục trên người hắn đã ướt đẫm, cả người đều tản ra một tầng sương mờ nhạt.
Đây là lần đầu tiên Vương Đông chứng kiến dáng vẻ đau khổ tột cùng của Hoắc Vũ Hạo, trong nội tâm lúc này đã rung động đến tột đỉnh.
Tu vi của hắn, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cũng không hơn kém bao nhiêu, trạng thái thân thể mọi người cũng không khác biệt nhiều lắm. Tình hình Tiêu Tiêu dung hợp khối hồn cốt ban nãy Vương Đông đã thấy rất rõ ràng. Tiêu Tiêu căn bản không kiên trì được bao lâu liền từ bỏ kháng cự, có thể thấy được đau khổ đó mãnh liệt đến mức nào.
Nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại thừa nhận so với Tiêu Tiêu khi trước càng thêm mãnh liệt. Hoắc Vũ Hạo là người có chung vũ hồn Dung Hợp với hắn, nên lúc này Vương Đông cũng cảm ứng được tình trạng Hoắc Vũ Hạo. Chỉ một chút cảm giác được truyền về linh hồn trao đổi cũng đã khiến Vương Đông rùng mình một cái.
Lúc này Vương Đông mới chính thức cảm nhận được thế giới nội tâm của Hoắc Vũ Hạo cường đại thế nào. Mặc dù thân thể hắn ngồi kia thỉnh thoảng run lên một chút, nhưng toàn thân lại ngồi rất ngay ngắn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có nhiều biến hóa, thậm chí cũng chẳng nhíu mày một cái. Mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được khung xương trên tay phải hắn thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng vang. Vương Đông cũng không đành lòng xem tiếp.
Mà đâu chỉ mình hắn rung động? Huyền lão tu luyện đã hơn trăm năm, đối với các loại tình trạng của hồn sư cũng có hiểu biết tương đối, hắn hiểu được tuy là Hoắc Vũ Hạo nhờ vào chuôi đao khắc thần kì để chế trụ lực lượng Ám Kim Khủng Trảo, nhưng thực tế hắn có thể thừa nhận đau khổ phần lớn là nhờ vào ý chí kiên định của bản thân. Đây thật là việc mà một đứa trẻ chỉ mười hai tuổi có thể làm được sao? Hắn đã trải qua khó khăn đau khổ thế nào mới có thể rèn luyện được ý chí cứng cỏi như vậy?
Hoắc Vũ Hạo không biết được suy nghĩ của Huyền lão và Vương Đông, thậm chí hắn chỉ mới có cảm giác dần dần thích ứng được phần thống khổ này. Tay phải dù sao cũng chỉ là tay phải, lúc trước dung hợp với thân thể hồn cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt mới chính là đau khổ toàn thân!
Cảm giác của hắn dần dần thăm dò vào bên trong tay phải, hắn phát hiện toàn bộ bàn tay mình đều phát sinh biến hóa kỳ lạ. Lúc trước cảm giác khung xương vỡ vụn cũng không phải thật sự bị nghiền nát mà là xuất hiện vô số vết nứt, sau đó năng lượng Ám Kim Khủng Trảo bắt đầu theo vết nứt này dung nhập vào bên trong tay của hắn. Sinh Mệnh Lực khổng lồ không ngừng chữa trị xương cốt bàn tay, mà ý niệm điên cuồng của Ám Kim Khủng Trảo cũng phá hoại liên tục không ngừng. Lực phá hoại này không lớn nhưng cực kỳ đau khổ. Mà sau khi luồng năng lượng kia liên tục dung nhập, bàn tay Hoắc Vũ Hạo bắt đầu thay đổi.
Ban đầu dưới sự làm dịu của Sinh Linh Kim, khung xương Hoắc Vũ Hạo mơ hồ hiện lên một màu xanh lục, đó là biểu hiện của Sinh Mệnh Lực cường đại. Mà lúc này tay phải của hắn cũng đã biến thành màu vàng sẫm. Khung xương như lớn thêm một chút, những cũng không rõ ràng, năm ngón tay thí phía trên hơi rộng ra, phía dưới thu nhỏ lại, tựa như một lưỡi đao sắc bén, ngay cả da thịt xung quanh cũng không ngừng thay đổi. Lực lượng không ngừng nén vào khung xương, định hình nó lại. Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện trên xương bàn tay của hắn dần dần xuất hiện những đường vân kì dị.
*Hữu chưởng cốt: xương bàn tay phải.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt theo đó rót vào trong tay bàn tay phải Hoắc Vũ Hạo. Cơn đau của Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng thuyên giảm, cánh tay phình lên cũng bắt đầu khôi phục. Lúc trước nàng bị đau khổ tra tấn không nói nên lời nhưng những lời nói của Hoắc Vũ Hạo và Huyền lão vẫn được nghe rất rõ. Nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, trong mắt Tiêu Tiêu dường như hiện lên vẻ cảm kích và một chút suy nghĩ khác thường.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo thực tế không phải là thuộc tính Hỏa mà là thuộc tính Kim, hơn nữa đem tính sắc bén của kim loại phát ra đến tận cùng.
Thậm chí Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo đang tranh đấu cùng với lực lượng của Băng Đế bên trong tay phải mình, phát ra tiếng vang không ngớt. Băng Đế tuy rằng có thể trấn áp Ám Kim Khủng Trảo nhưng mà ý niệm của nó lại không thấy giảm bớt chút nào, hơn nữa bởi vì có lực lượng của Băng Đế ở đây nên càng không chịu dung hợp với bàn tay phải của hắn.
Rốt cuộc toàn bộ lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo cũng đi vào bên trong tay phải của Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu rên nhẹ một tiếng rồi ngất đi trong lòng Huyền lão.
Vương Đông thấy không thể ngăn cản Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn lại phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy Tiêu Tiêu trong lòng Huyền lão. Khiến cho Huyền lão rảnh tay trợ giúp Hoắc Vũ Hạo.
Huyền lão đứng bên người Hoắc Vũ Hạo, lo lắng nhìn hắn, tình hình của Hoắc Vũ Hạo bây giờ như thế nào lão biết rất rõ. Nhưng mà lão càng biết mình không thể dễ dàng ra tay. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo còn có thể áp chế được cỗ lực lượng kia thì lão càng nhất định để hắn liên tục hấp thu nó. Không chỉ vì hồn cốt kia trân quý mà vì càng lo cho cánh tay phải Hoắc Vũ Hạo!
Khi tất cả năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo tiến vào tay phải của mình, Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu cảm thấy lực lượng của Băng Đế và Huyền Ngọc Thủ có chút áp chế không nổi, năng lượng không ngừng tàn phá cánh tay phải của hắn.
Có hồn kỹ Băng Đế Ngao quấy nhiễu khiến cho bản thân căn bản không thể hấp thu khối hồn cốt này. Nhưng mà bây giờ nếu đem lực lượng Băng Đế triệt tiêu, như vậy mình phải dựa vào ý niệm kiên cường cùng với thân thể cứng cỏi đối mặt với thống khổ của khối hồn cốt này.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút buồn cười. Hắn nhịn không được nghĩ đến mình có thù oán với hồn cốt hay không mà bất kể khối hồn cốt nào, kể cả lần đầu tiên hắn dung hợp khối hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, hay khối hồn cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt sau đó, bây giờ đế khối hồn cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, không một cái nào là dung hợp thoải mái. Độ nguy hiểm của lần này tuy kém hơn với lần dung hợp khối hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt nhưng chắc chắn đau đớn mà hắn phải chịu cũng không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, chuyện mà ngươi không muốn đối mặt không có nghĩa là không phải đối mặt. Hơn nữa trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, hắn liền đưa ra bốn chữ: Dũng Cảm Đối Mặt.
Hắn hít sâu một hơi, hồn lực Huyền Thiên Công bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển xong một chu kỳ. Hai mắt Hoắc Vũ Hạo chậm rãi nhắm lại, ngay sau đó ánh sáng rực rỡ trên bàn tay phải cũng tắt đi, chỉ còn lại một màu vàng sẫm.
Vương Đông đưa tay lên che miệng mình, cố nén một tiếng kinh hô. Thân thể Huyền lão cũng chấn động, trong mắt lão trừ bỏ khiếp sợ lại càng thêm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Kiên cường, dũng cảm. Hai từ này nói ra đơn giản nhưng ở lúc quan trọng liệu có mấy người làm được? Vượt khó mà lên chính là bản lĩnh nam nhi. Hay cho Hoắc Vũ Hạo!
Cơn đau truyền đến vô cùng dữ dội khiến Hoắc Vũ Hạo có cảm giác như khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo kia thật sự muốn xé nát toàn bộ bàn tay phải của hắn. Ý niệm điên cuồng kia nhanh chóng khuếch trương về phía trước, bắt đầu chuẩn bị xông vào cánh tay của hắn.
Không thể nghi ngờ năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo đang tiếp tục dẫn dắt đi toàn cơ thể hắn. Nếu hắn để ý niệm kia bùng nổ thì hắn sẽ trở thành một Tiêu Tiêu thứ hai.
Ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã đưa ra một quyết định chính xác nhất, bằng vào ý chí kiên cường và nghị lực cứng cỏi của mình, hắn hoàn toàn bỏ qua đau đớn của bàn tay phải, tựa như bàn tay này không phải là của hắn, Tinh Thần Lực điên cuồng phản công, đánh thẳng vào luồng ý niệm kia. Cùng lúc đó, trên trán hắn thoáng hiện một tia sáng xanh biếc.
Khí tức sinh mệnh nồng đậm trong khoảng khắc tràn ra, hai mắt khép kín của Hoắc Vũ Hạo liền mở to, không những thế con mắt thứ ba trên trán cũng chậm rãi nứt ra mà xuất hiện. Một tia sáng xanh ngọc hiện lên, thanh đao Sinh Linh Thủ Vọng nhanh chóng đâm thẳng vào cổ tay phải hắn.
Ánh sáng xanh ngọc nhanh chóng lan tràn, khí tức sinh mệnh dồi dào dưới sự dẫn dắt của Tinh Thần Lực mạnh mẽ trói chặt nguồn năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo vào trong bàn tay phải.
- Đây là. . .
Huyền lão chấn động, hiển nhiên lão đã nhìn ra đấy là một thanh đao khắc, nhưng vì sao Hoắc Vũ Hạo lại có thêm con mắt thứ ba?
Lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng là vũ hồn Bản Thể của Hoắc Vũ Hạo đã thức tỉnh lần thứ hai.
Trên bàn tay phải của hắn lúc này không chỉ xuất hiện mỗi ánh sáng màu xanh ngọc, mà nguồn năng lượng của Sinh Linh Kim lúc trước dung hợp với cơ thể hắn dần dần hiện ra, khí tức sinh mệnh nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra, cho dù là Huyền lão hay là Vương Đông khi cảm nhận được khí tức sinh mệnh kia cũng đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đây chính là con bài chưa lật thứ hai khiến hắn tự tin. Mặc dù hắn xúc động muốn cứu giúp Tiêu Tiêu, nhưng hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình.
Sức mạnh của Băng Đế Ngao chủ động phát ra đối kháng với lực lượng Ám Kim Khủng Trảo cũng đã một phần áp chế không cho chúng tàn phá thêm. Lúc này lại có sự xuất hiện của Sinh Mệnh Lực từ Sinh Linh Thủ Vọng, càng làm tăng thêm khả năng chống chịu của bản thân. Nếu như thế này vẫn không thể dung hợp được Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt, vậy thì hắn chỉ đành chịu cam chịu.
Thực tế lại một nữa chứng minh sự cường đại của Sinh Linh Kim. Sinh Mệnh Lực dồi dào kia như cảm nhận được tay phải Hoắc Vũ Hạo đang bị tàn phá, liền nháy mắt tràn tới.
Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư từng nói qua nguồn năng lượng sinh mệnh khổng lồ của Sinh Linh Kim, bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới cảm nhận được.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cùng Sinh Mệnh Lực của sinh linh kim một bên phá hoại, một bên tái tạo, nhưng càng về sau năng lượng phá hoại của Ám Kim Khủng Trảo hoàn toàn không thể ngăn cản được Sinh Mệnh Lực cường đại của Sinh Linh Kim, tay phải Hoắc Vũ Hạo lúc này đã hoàn toàn ổn định lại.
Chẳng qua chỉ là ổn định nhưng đau khổ thì cũng không ít đi chút nào.
Ám Kim Khủng Trảo phá hoại khiến hắn cảm thấy đau nhức, mà sinh mệnh lực của Sinh Linh Kim khôi phục lại khiến cho miệng vết thương ngứa ngáy. Đau nhức và ngứa ngáy cùng tồn tại, đây là loại tra tấn thế nào đây? Hoắc Vũ Hạo từng trải qua đau đớn lúc dung hợp với khối hồn cốt thân thể vậy mà lúc này cũng không chịu được mà cả người ướt đẫm mồ hôi. Từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng từ trên trán hắn rơi xuống, một lát sau y phục trên người hắn đã ướt đẫm, cả người đều tản ra một tầng sương mờ nhạt.
Đây là lần đầu tiên Vương Đông chứng kiến dáng vẻ đau khổ tột cùng của Hoắc Vũ Hạo, trong nội tâm lúc này đã rung động đến tột đỉnh.
Tu vi của hắn, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cũng không hơn kém bao nhiêu, trạng thái thân thể mọi người cũng không khác biệt nhiều lắm. Tình hình Tiêu Tiêu dung hợp khối hồn cốt ban nãy Vương Đông đã thấy rất rõ ràng. Tiêu Tiêu căn bản không kiên trì được bao lâu liền từ bỏ kháng cự, có thể thấy được đau khổ đó mãnh liệt đến mức nào.
Nhưng lúc này Hoắc Vũ Hạo lại thừa nhận so với Tiêu Tiêu khi trước càng thêm mãnh liệt. Hoắc Vũ Hạo là người có chung vũ hồn Dung Hợp với hắn, nên lúc này Vương Đông cũng cảm ứng được tình trạng Hoắc Vũ Hạo. Chỉ một chút cảm giác được truyền về linh hồn trao đổi cũng đã khiến Vương Đông rùng mình một cái.
Lúc này Vương Đông mới chính thức cảm nhận được thế giới nội tâm của Hoắc Vũ Hạo cường đại thế nào. Mặc dù thân thể hắn ngồi kia thỉnh thoảng run lên một chút, nhưng toàn thân lại ngồi rất ngay ngắn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có nhiều biến hóa, thậm chí cũng chẳng nhíu mày một cái. Mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được khung xương trên tay phải hắn thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng vang. Vương Đông cũng không đành lòng xem tiếp.
Mà đâu chỉ mình hắn rung động? Huyền lão tu luyện đã hơn trăm năm, đối với các loại tình trạng của hồn sư cũng có hiểu biết tương đối, hắn hiểu được tuy là Hoắc Vũ Hạo nhờ vào chuôi đao khắc thần kì để chế trụ lực lượng Ám Kim Khủng Trảo, nhưng thực tế hắn có thể thừa nhận đau khổ phần lớn là nhờ vào ý chí kiên định của bản thân. Đây thật là việc mà một đứa trẻ chỉ mười hai tuổi có thể làm được sao? Hắn đã trải qua khó khăn đau khổ thế nào mới có thể rèn luyện được ý chí cứng cỏi như vậy?
Hoắc Vũ Hạo không biết được suy nghĩ của Huyền lão và Vương Đông, thậm chí hắn chỉ mới có cảm giác dần dần thích ứng được phần thống khổ này. Tay phải dù sao cũng chỉ là tay phải, lúc trước dung hợp với thân thể hồn cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt mới chính là đau khổ toàn thân!
Cảm giác của hắn dần dần thăm dò vào bên trong tay phải, hắn phát hiện toàn bộ bàn tay mình đều phát sinh biến hóa kỳ lạ. Lúc trước cảm giác khung xương vỡ vụn cũng không phải thật sự bị nghiền nát mà là xuất hiện vô số vết nứt, sau đó năng lượng Ám Kim Khủng Trảo bắt đầu theo vết nứt này dung nhập vào bên trong tay của hắn. Sinh Mệnh Lực khổng lồ không ngừng chữa trị xương cốt bàn tay, mà ý niệm điên cuồng của Ám Kim Khủng Trảo cũng phá hoại liên tục không ngừng. Lực phá hoại này không lớn nhưng cực kỳ đau khổ. Mà sau khi luồng năng lượng kia liên tục dung nhập, bàn tay Hoắc Vũ Hạo bắt đầu thay đổi.
Ban đầu dưới sự làm dịu của Sinh Linh Kim, khung xương Hoắc Vũ Hạo mơ hồ hiện lên một màu xanh lục, đó là biểu hiện của Sinh Mệnh Lực cường đại. Mà lúc này tay phải của hắn cũng đã biến thành màu vàng sẫm. Khung xương như lớn thêm một chút, những cũng không rõ ràng, năm ngón tay thí phía trên hơi rộng ra, phía dưới thu nhỏ lại, tựa như một lưỡi đao sắc bén, ngay cả da thịt xung quanh cũng không ngừng thay đổi. Lực lượng không ngừng nén vào khung xương, định hình nó lại. Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện trên xương bàn tay của hắn dần dần xuất hiện những đường vân kì dị.