Đấu La Đại Lục 2

Chương 357 : Vận Mệnh Chi Quang – Thẩm Phán (3)

Ngày đăng: 23:26 06/08/20

Dịch: HảiFull
Cũng ngay lúc này, từ giữa trán Hoắc Vũ Hạo chợt lóe lên một tia sáng. Ngay sau đó, tia sáng như hóa thành ánh mặt trời buổi bình minh, tuy không hề chói mắt nhưng lại làm bất cứ người hay hồn thú nhìn thấy cũng phải theo phản xạ mà nheo mắt lại, trong chốc lát này tất cả suy nghĩ của bọn họ giống như đều phải tạm dừng lại.
Đó là một tròng mắt màu vàng lấp lánh chứa đầy Vận Mệnh Lực, trong đôi mắt kỳ dị ấy ẩn chứa uy nghiêm của cả thiên địa, dưới ánh nhìn của nó, dường như trong không khí cũng phát ra tiếng vù vù rất nhỏ.
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ động một chút, chỉ có Hòa Thái Đầu ở ngay cạnh hắn mới có thể vừa đồng thời cảm nhận được khí tức quái dị này, vừa nghe thấy những lời hắn rất nhỏ mà hắn vừa nói. Miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ phun ra bốn chữ:
- Vận Mệnh – Thẩm Phán!
Một tầng ánh sáng kỳ dị lập tức lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, ánh sáng này không quá rực rỡ nhưng lại không có cách nào hình dung được nó một cách cụ thể, bởi vì đối với mỗi hồn thú và hồn sư khác nhau sẽ nhìn thấy nó ở một màu sắc riêng biệt.
Những nơi tia sáng lướt qua đều làm không khí có chút vặn vẹo, sau lưng mọi người như vừa mở ra cảnh cửa vận mệnh. May mà phạm vi của tầng ánh sáng này không quá lớn, nó chỉ vừa vặn phủ xuống lấy mười hai con hồn thú trong sân và Hòa Thái Đầu ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo thôi.
Nếu nói tầng ánh sáng này mang đến một cảm giác vô cùng hoảng hốt cho hai vị viện trưởng Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa, thì ngay sau đó, hiệu quả kỳ ảo của nó đã xuất hiện rõ ràng trước mắt mấy người bọn họ.
Người xuất hiện biến hóa đầu tiên chính là Hòa Thái Đầu đứng gần Hoắc Vũ Hạo nhất. Một tầng ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể hắn. Sau đó tầng ánh sáng ấy liền lặng lẽ rời khỏi cơ thể hắn, hóa thành một ảo ảnh màu vàng kỳ dị sau lưng Hòa Thái Đầu. Hư ảnh này có hình dạng giống hệt với hắn, chẳng qua trên người hắn không có nhiều hồn đạo khí như vậy thôi, đây chỉ thuần túy là hình dạng của Hòa Thái Đầu.
Bất quá, trên đầu vai của ảo ảnh này có một cái vòng màu vàng lấp lánh ánh sáng, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, an lành.
Thay đổi dĩ nhiên không chỉ xuất hiện ở riêng Hòa Thái Đầu, mười hai con hồn thú sau khi bị Vận Mệnh Chi Quang phủ xuống cũng đã bắt đầu biến hóa. Nhưng sự thay đổi của bọn chúng hoàn toàn khác biệt với Hòa Thái Đầu.
Mười hai con hồn thú kia đồng loạt run rẩy dữ dội một cách không khống chế được, ngay sau đó, trên đầu bọn chúng xuất hiện một tầng ánh sáng màu trắng bao phủ lấy bọn nó, rồi tầng sáng này cũng tách ra nhưng không êm dịu, hài hòa như Hòa Thái Đầu mà lại hóa thành một cái đầu lâu tương ứng với từng con hồn thú. Các hư ảnh hình đầu lâu ấy lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn chúng, càng ghê rợn hơn là trong mỗi hốc mắt của mỗi cái đầu lâu đều lóe ra ánh sáng màu đỏ rực.
- Đây là cái gì? Con mắt thứ ba? Chẳng lẽ nó…
Ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ không ngờ lại đồng thanh nói:
- Vũ hồn Bản Thể thức tỉnh lần thứ hai?
Trừ đáp án này ra, bọn họ không thể nghĩ ra câu trả lời nào phù hợp hơn nữa. Mà lúc này, cả ba đều mở to mắt quan sát từng thay đổi của bọn chúng, lòng ai cũng hồi hộp chờ xem rốt cuộc trên người bọn hồn thú này sẽ xuất hiện chuyện gì nữa.
Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ khép lại rồi biến mất, cả người hắn hơi lảo đảo, dường như đứng không vững, sắp ngã đến nơi.
Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác suy yếu mãnh liệt, cảm giác toàn bộ tinh thần lực trong Tinh Thần Hải thứ hai bị rút cạn quả thật không dễ chịu. Nhưng rốt cục Hoắc Vũ Hạo cũng đã thi triển ra năng lực của Vận Mệnh Nhãn lần đầu tiên trong chiến đấu. Hắn cũng muốn thử một chút, thử xem sau khi dùng Vận Mệnh Nhãn phóng ra Vận Mệnh Chi Quang sẽ có kết quả gì.
Sau khi Vận Mệnh Nhãn khép lại thì Linh Mâu tiếp tục được sử dụng, màu vàng nhạt trong ánh mắt vẫn còn, bất quá lại nhiều hơn một phần mệt mỏi.
Mười hai con hồn thú đang tạm thời dừng lại bỗng nhiên cảm thấy tự đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, bọn chúng không biết vì sao lại thế, đồng thời cũng cảm nhận được cả người có gì đó đã thay đổi, nhưng thay đổi gì? Căn bản bọn chúng không xác định rõ ràng được.
Mà Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên cũng không đi giải thích cho bọn chúng biết, sau khi bọn chúng cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, bọn chúng lại kinh ngạc phát hiện cả người mình ngoài việc có cảm giác quái dị ra thì tất cả những thứ khác đều giống y như bình thường.
Rõ ràng, một chiêu này tuy mang đến cảm giác sợ hãi, nhưng đồng thời cũng khiến bọn chúng tức điên lên. Bốn con Độc Giác Ma Tê dẫn đầu xông lên, gần như không phân biệt được con nào há miệng gầm vang đầu tiên, cả bốn con đồng thời bổ nhào về phía Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, ánh sáng trên cái sừng của bọn chúng càng ngày càng trở nên rực rỡ, cả bốn không ngờ lại chọn cùng một mục tiêu là Hoắc Vũ Hạo – người mang đến nỗi sợ hãi cho bản thân chúng.
Mà ngay lúc này, hồn hoàn thứ ba trên người Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, đây là lần đầu tiên phát sáng của nó, là lần đầu tiên được Hoắc Vũ sử dụng sau khi có được nó. Rốt cuộc hồn kỹ này là gì đây?
Đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo gần như ngay lập tức biến thành màu trắng, một vầng sáng trắng tinh lấy cơ thể hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra ngoài, rõ ràng đây là một kỹ năng có tác dụng trong phạm vi lớn. Ánh sáng trắng tinh ấy từ từ mở rộng khiến mười hai con hồn thú lại một lần nữa không thể tránh khỏi bị ánh sáng bao phủ.
Khi vầng sáng ấy bao phủ lấy bọn chúng thì xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị, ánh mắt của các con hồn thú đều hóa thành màu trắng, khí thế ngút trời của bọn chúng lại có dấu hiệu tan rã bất cứ lúc nào.
Bốn con Độc Giác Ma Tê đang vọt về trước với tốc độ kinh khủng liền từ từ chậm lại, cả người thậm chí còn xuất hiện tình huống lắc lư đung đưa, còn các con hồn thú chuyên tấn công từ xa đang đứng phía sau đều tạm dừng mọi hành động công kích.
- Hòa sư huynh, sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo phòng ngự rồi tấn công đám hồn thú công kích từ xa, Độc Giác Ma Tê giao cho đệ.
Hoắc Vũ Hạo nói xong câu này liền lắc lắc đầu mình mấy cái, phảng phất như muốn nhờ những cái lắc này phủi đi sự mệt mỏi và suy yếu trên cơ thể mình, cả người hắn bắn về trước như một mũi tên. Từ lúc này, trận chiến mới chính thức bắt đầu bùng nổ.
Các hồn thú chuyên tấn công từ xa mặc dù lại một lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng sau khi bị ánh sáng màu trắng tinh phủ xuống, nhưng ngay sau đó bọn chúng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, các đòn tấn công ào ào tuôn ra.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên có thể né tránh nhưng Hòa Thái Đầu đã sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài lại không thể, đây là lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo lại bảo Hòa Thái Đầu sử dụng thêm Hồn Đạo Hộ Tráo để tăng cường lực phòng ngự.
Tám con hồn thú chuyên tấn công từ xa lần lượt sử dụng các kỹ năng tấn công bọn họ, các kỹ năng ấy có loại trong phạm vi lớn, có loại tập trung vào một người, nhưng tất cả công kích đều là hướng về Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.
Nhưng ngay lúc này lại xuất hiện đủ loại sự tình quỷ dị…
Khi Hòa Thái Đầu sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo phòng ngự cũng đồng thời chọn lấy con hồn thú đứng gần hắn nhất trong tám con hồn thú ở phía xa để tấn công. Có điều lúc này tâm tình của hắn có chút thấp thỏm lo lắng, vì Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn của hắn tuyệt đối không thể đỡ được uy lực từ đòn tấn công đồng thời của tám con hồn thú kia. Hơn nữa, ngay giây phút này, bỗng nhiên Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng biến mất, bây giờ hắn cũng chỉ có thể dựa vào lòng tin tuyệt đối của mình đối với Hoắc Vũ Hạo mà thôi.
Lúc này trên khán đài, Phàm Vũ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trên tay hắn đã xuất hiện một cái kiện hồn đạo khí màu vàng sậm khóa chặt vào Hòa Thái Đầu, gần như sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào. Lực phòng ngự của kiện Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn kia dĩ nhiên không thể chịu đựng nổi lực công kích của tám con hồn thú nhưng không hẳn là sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Cho nên dù hắn lo lắng nhưng lại không quá hấp tấp, bởi vì cuộc thí nghiệm ngày hôm nay là muốn kiểm tra xem cực hạn của hai đứa nhóc này là như thế nào, nên hắn đang đợi đến khi Hòa Thái Đầu không duy trì nổi.
Chẳng qua, xét theo tình hình hiện tại, ba người bọn họ đều không hiểu tại sao ban nãy cả hai bộc lộ sức chiến đấu kinh khủng như vậy mà lúc này lại giống như rơi vào đường cùng vậy. Bọn chúng không những không tìm cách đột phá mà cũng không hợp lực tấn công, cứ thế mà chia ra, cả hai bọn chúng làm sao có thể một mình chịu đựng nổi lực tấn công ở hai phía đây?
Có điều chỉ chốc lát sau Phàm Vũ đã phải trừng to mắt, Hồn Đạo Pháo đang chuẩn bị phát động đã hạ xuống, ánh sáng rực rỡ trên đó cũng lụi tắt. Hắn thật sự không dám tin hai mắt mình, hắn đang trông thấy cái gì thế này? Mà người đang trừng to mắt còn có Tiền Đa Đa và Tiên Lâm Nhi nữa, trong mắt bọn họ đều tràn đầy vẻ khó tin.
Nếu nói ban nãy biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã khiến ba người họ kinh ngạc thì chuyện vừa xảy ra có thể xem như vượt khỏi phạm vi hiểu biết của họ rồi.
Trong tám con hồn thú chuyên tấn trong từ xa, có ba con sử dụng kỹ năng trên phạm vi lớn, cũng tựa như Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào ngày trước. Đương nhiên, kỹ năng công kích trên phạm vi lớn không hẳn là không có khe hở, chẳng qua nó rất rất nhỏ mà thôi, ngay cả người thi triển kỹ năng cũng khó có khả năng hoàn toàn khống chế được. Còn những kỹ năng tấn công vào một mục tiêu thì đều có sức tập trung rất lớn, bất kể là của hồn sư hay hồn thú đều giống như vậy.
Nhưng mà, giờ phút này, trong Đấu Thú Tràng lại xuất hiện một màn vô cùng khó tin. Tất cả đòn tấn công của tám con hồn thú kia đều rơi vào khoảng trống trong sân. Nói cách khác, không có một con nào tấn công trúng vào nơi mà Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang đứng chứ đừng nói chi là bắn trúng bọn họ.
Đừng nói là ba người trên khán đài, ngay cả Hòa Thái Đầu cũng tràn đầy cảm giác không tưởng tượng nổi. Hồn Đạo Hộ Tráo của hắn căn bản không có cơ hội phát huy tác dụng. Mà hắn chỉ dùng một lần bắn đơn giản đã có thể dễ dàng xé nát cơ thể con hồn thú đứng gần hắn nhất.
Nếu giải thích rằng vì Hoắc Vũ Hạo có Tinh Thần Tham Trắc nên có thể né tránh được, còn hắn thì sao? Căn bản hắn có thể di chuyển được đâu? Hắn như một cái bia sống đứng chờ bọn chúng cắm tên đầy mình, vậy mà chẳng có con nào thèm cắm vào cả.
Cũng từ giây phút đó, các cảnh tượng quỷ dị liên tục xuất hiện không ngừng. Sau khi một trong tám con hồn thú bị giết chết thì Hoắc Vũ Hạo đã vọt đến trước mặt một con Độc Giác Ma Tê. Hắn nhún người nhảy lên cao, tay phải bắn ra Ám Kim Khủng Trảo, chộp xuống đầu con Độc Giác Ma Tê đó.
Lực phòng ngự của loài Độc Giác Ma Tê vô cùng mạnh mẽ, mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn ra bốn con Độc Giác Ma Tê này không phải là hồn thú chỉ có tu vi một ngàn năm, trong tình huống này dù Hòa Thái Đầu có thể nhờ vào chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài mà bắn chết một con nhưng cũng phải tiêu hao rất lớn. Thế thì làm sao còn có thể xử lý những con hồn thú còn lại?
Cho nên, Hoắc Vũ Hạo lựa chọn tự mình ra tay.