Đấu La Đại Lục 2
Chương 358 : Kỹ Năng Từ Hồn Hoàn Vạn Năm – Hư Nhược (1)
Ngày đăng: 23:26 06/08/20
Dịch: HảiFull
Tốc độ của Độc Giác Ma Tê sau khi bị ánh sáng từ hồn kỹ thứ ba của Hoắc Vũ Hạo phủ xuống đã giảm xuống đáng kể, hơn nữa cơ thể bọn chúng cũng đã bắt đầu có chút lắc lư lảo đảo.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo đánh về phía nó, nó liền cố gắng ưỡn người, dùng cái sừng trên đầu mình đâm vào người Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã đoán trước được nên né tránh vô cùng dễ dàng. Hắn không nghĩ một chiêu này của mình có thể giết chết Độc Giác Ma Tê, vì đầu của nó cực kỳ cứng rắn, chỉ sợ Ám Kim Khủng Trảo cũng không thể một chiêu mà đâm thủng được.
Nhưng một màn quỷ dị lại lần nữa xuất hiện.
Con Độc Giác Ma Tê vì mãi băng băng chạy về trước nên chân của nó vô tình dẫm trúng cái hố nhỏ để lại từ trận chiến của mấy con hồn thú ban đầu, mà cái hố này lại còn hơi bị nghiêng nghiêng nữa.
Độc Giác Ma Tê cao hơn bốn mét, dáng người cực kỳ to lớn, nặng hơn ba nghìn cân. Thế nên sau khi dẫm phải cái hố ấy, móng chân trước của nó vì vấp phải cái hố nên bị bẻ cong, làm cả người nó cũng nghiêng về một phía. Cái sừng đang đâm về trước cũng vì thế mà tấn công vào không khí, đồng thời cũng đưa đầu đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Phốc!
Nếu Hoắc Vũ Hạo bỏ lỡ cơ hội tốt này thì hắn không còn xứng là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái nữa. Năm lưỡi đao trên bàn tay phải đâm mạnh xuống đôi mắt to trên đầu con Độc Giác Ma Tê như cắt vào đậu hũ.
Mà con Độc Giác Ma Tê vì cả người đột nhiên bị nghiêng sang một bên nên giật cả mình mà quên cả nhắm mắt lại, không kịp dùng mí mắt cực kỳ dày của mình để phòng ngự.
Con mắt là bộ phận yếu ớt như thế nào? Huống chi vật đâm vào còn là móng vuốt Ám Kim Khủng Trảo cực kỳ khủng bố nữa. Năm lưỡi đao màu vàng sậm trên tay Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đâm xuyên qua con mắt của Độc Giác Ma Tê, cơ thể khổng lồ kia nháy mắt ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Nháy mắt sau, năm lưỡi đao vàng sậm biến mất, thay vào đó là một lớp viên bi bằng băng sáng loáng như kim cương, tiếng thét của con Độc Giác Ma Tê với tu vi ba ngàn năm tức thì liền ngừng lại, cả đầu nó phủ một lớp băng sương băng.
Vì cơ thể nó quá lớn nên dù Hoắc Vũ Hạo có Cực Hạn Băng cũng không tài nào đông cứng cả người nó trong thời gian ngắn được, mà hắn cũng không có ý định làm như vậy. Một chiêu này hoàn thành cực nhanh, tiếp theo, hắn đứng dậy sử dụng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí chạy về phía con Độc Giác Ma Tê khác.
Bỗng nhiên, ba con Độc Giác Ma Tê còn lại đồng thời kêu lên đau đớn. Chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài cả sự tính toán của Hoắc Vũ Hạo, bởi vì một trong ba con Độc Giác Ma Tê không hiểu tại sao lại đạp trúng xác của con Hổ ngàn năm nằm chổng chơ trên mặt đất.
Dưới tác dụng của Băng Bạo Thuật, cái xác hổ đó nổ vang một tiếng, cơ thể khổng lồ của con Độc Giác Ma Tê đạp trúng nó bị bắn bay lên cao. Xác con hồn thú ngàn năm còn nguyên vẹn mà lại phát nổ, uy lực dĩ nhiên không nhỏ, mà tiếng nổ khủng khiếp này làm Hòa Thái Đầu ở gần đấy không khỏi nhớ lại vụ án Thi Bạo trong hang động khi chiến đấu với tên Sứ Giả Tử Thần.
Con Độc Giác Ma Tê bị bắn lên cao sau khi rơi xuống đất đã bị đứt thành từng khúc từng khúc. Mà cái sừng của nó lại trùng hợp rơi về phía đám hồn thú chuyên tấn công từ xa có lực phòng ngự vô cùng yếu ớt, trực tiếp đâm thủng một con trong số đấy.
Bởi vì sự chú ý của bốn con Độc Giác Ma Tê đều đã tập trung lên người Hoắc Vũ Hạo nên dĩ nhiên Hòa Thái Đầu ở bên cạnh không phải chịu uy hiếp nhiều.
- Sư huynh, thử tấn công vào mắt của mấy con hồn thú ngoài kia đi, bắn tỉa, tiết kiệm hồn lực.
Hoắc Vũ Hạo hét lớn một tiếng. Ám Kim Khủng Trảo của hắn lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua mắt của con Độc Giác Ma Tê, không những thế, con Độc Giác Ma Tê ấy không hiểu tại sao biết rõ có nguy hiểm mà cũng không nhắm mắt lại.
Trạng thái của đám hồn thú công kích từ xa rõ ràng cũng không bình thường, năng lực hành động của bọn chúng không những chậm chạp một cách kỳ quái mà độ chính xác khi tấn công còn giảm đến mức thảm thương, từ nãy đến giờ không có một đòn nào đánh trúng được hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cả.
Chính xác mà nói thì khả năng tập trung của bọn chúng chẳng những biến mất mà vận khí cũng tan biến theo.
Nhắm bắn hồn thú không khó, cái khó là hồn thú rất nhạy cảm, nếu chúng cảm nhận có gì đó nguy hiểm sẽ lập tức né tránh. Hồn đạo khí tuy cũng có khả năng nhắm bắn nhưng là nhắm bắn cả chỉnh thể mục tiêu chứ không thể tập trung nhắm vào một vị trí nhỏ trên đó được. Tuy vậy, Hòa Thái Đầu vẫn làm theo lời Hoắc Vũ Hạo nói. Từng màn vừa thần kỳ vừa quỷ dị liên tục xuất hiện, khiến lòng tin của hắn dành cho Hoắc Vũ Hạo đã tăng cao chưa từng có.
Cục diện hiện nay càng lúc càng hỗn loạn, bốn con Độc Giác Ma Tê vậy mà chỉ trong vài giây đã chết đi hai, một con cũng bị đạn lạc từ vụ nổ bắn chết, con còn lại miễn cưỡng lắm mới đựng dậy được, tiếp tục phóng về phía Hoắc Vũ Hạo. Tám con hồn thú ở ngoài xa bị Hòa Thái Đầu toàn lực bắn chết hai con, một con bị cái sừng của con Độc Giác Ma Tê rơi trúng mất mạng, chỉ còn lại năm con. Trên đầu của cả đám vẫn cú hư ảnh hình đầu lâu, còn thân hình thì đang lảo đảo đứng không vững.
Mọi chuyện bắt nguồn từ khi Hoắc Vũ Hạo dùng Vận Mệnh Nhãn bắn ra Vận Mệnh Chi Quang để thẩm phán bọn chúng. Cộng thêm hồn kỹ thứ ba của Hoắc Vũ Hạo – Hư Nhược.
Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu cái gì gọi là Vận Mệnh Thẩm Phán. Hư ảnh có chiếc vòng ánh sáng chính là đại diện cho may mắn, cát thường, được vận mệnh ban phúc và phù hộ. Còn những hư ảnh hình đầu lâu trên người đám hồn thú đại diện cho những sinh vật bị vận mệnh vứt bỏ, trên người bọn chúng bắt đầu xuất hiện tình huống suy yếu, vận rủi liên tục. Đáng tiếc, vì Hoắc Vũ Hạo là người sử dụng nên không thể thay đổi vận mệnh của mình, nếu không thì cục diện trước mắt sẽ càng thêm quỷ dị.
Mà Hư Nhược thì sao? Đây là một hồn kỹ có tác dụng trên phạm vi lớn, đúng ra phải nói nó là suy yếu trên phạm vi lớn. Nó thông qua sóng tinh thần mà gây ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của vật bị tấn công, tuy không làm suy yếu hồn lực, nhưng lại làm cơ thể bọn chúng xuất hiện tình huống váng đầu, chân tay mềm nhũn, không có sức lực.
Tác dụng của nó nghe có vẻ như tầm thường nhưng đặc điểm lớn nhất là có thể liên tục duy trì trong một thời gian dài. Với tu vi hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, trong tình huống chưa thể hấp thu hết năng lượng từ hồn hoàn vạn năm kia thì vẫn có thể duy trì Hư Nhược trong vòng một phút.
Đầu tiên mười hai con hồn thú bị vận mệnh loại bỏ, kế đến lại bị ảnh hưởng từ kỹ năng Hư Nhược, trạng thái cơ thể của bọn chúng tệ như thế nào chỉ cần nghĩ là biết. Trong tình huống được nhiều sự trợ giúp như vậy, Hoắc Vũ Hạo mới có thể liên tục giết chết ba con Độc Giác Ma Tê, cục diện cũng thay đổi hoàn toàn.
Bụp, bụp, bụp.
Ba tia sáng như ba cây kim nho nhỏ từ phía xa bay đến bắn thẳng vào năm con hồn thú chuyên tấn công từ xa. Từ người ba trong số năm con đồng thời tuôn ra một dòng máu tươi, cả ba đều bị bắn trúng con mắt, đầu cũng vì thế mà vỡ nát.
Trên vai Hòa Thái Đầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một kiện hồn đạo khí dài và nhỏ, cái miệng hình nón trụ, những tia sáng ban nãy được phóng ra từ đây.
Liên tục ba phát đều bắn trúng, trình độ này có thể xem là một xạ thủ rồi. Tuy khoảng cách giữa hai bên không đến một trăm mét, nhưng năm con hồn thú bên kia đều có cấp bậc ngàn năm, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ cực cao, cho dù là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng không thể giúp hắn nhắm bắn chính xác như vậy.
Khi Hòa Thái Đầu bắn ra ba tia sáng này, hắn chỉ cám thấy có một lực lượng dẫn dắt hắn trong cõi sâu xa, hắn chỉ cần cảm nhận thấy thời điểm thích hợp nhất rồi nhắm bắn bóp cò là được. Tám con hồn thú đánh xa nháy mắt chỉ còn lại hai. Còn con Độc Giác Ma Tê cuối cùng sau khi lảo đảo đứng dậy và vọt đi thì lúc này cũng đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Bất kể là phòng ngự hay tấn công thì Độc Giác Ma Tê đều vượt trội, nhưng đối mặt với Hoắc Vũ Hạo thì nó có chút không đủ linh hoạt. Hoắc Vũ Hạo sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung cẩn thận áp sát người nó, con Độc Giác Ma Tê tuy phát hiện ra, nhưng vì cơ thể nó không được linh hoạt nên phải cần thời gian mới có thể quay người lại.
Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội này vung Ám Kim Khủng Trảo lên, đâm thẳng vào vùng bụng có yếu ớt của nó. Không thể không công nhận da của con Độc Giác Ma Tê quá cứng, Ám Kim Khủng Trảo của Hoắc Vũ Hạo lần đầu gặp phải hồn thú có lực phòng ngự cứng cáp như thế, cho dù đâm vào vùng da dưới bụng mà vẫn chỉ có thể cắm vào một nửa.
Có điều, đối với Hoắc Vũ Hạo, một nửa là đủ rồi. Hắn dậm chân xuống đất, cả người xoay ngang một cái đến bên cạnh Độc Giác Ma Tê, cùng lúc đó, Ám Kim Khủng Trảo hóa thành màu xanh lam, Băng Đế Ngao xuất hiện bổ trợ. Băng Đế Ngao chẳng những khiến cho Ám Kim Khủng Trảo có thêm thuộc tính Cực Hạn Băng, mà lúc này Hoắc Vũ Hạo còn được tăng thêm lực lượng vào tay phải nữa.
Bụp!
Ám Kim Khủng Trảo liền dễ dàng đâm vào cơ thể Độc Giác Ma Tê, Cực Hạn Băng cũng điên cuồng rót vào cơ thể nó. Nhưng mà sau đó Hoắc Vũ Hạo lại cảm nhận được có sự cản trở. Cơ thể con Độc Giác Ma Tê này dù là ở bên trong cũng không phải tầm thường, nó chẳng những kẹp lấy không cho Ám Kim Khủng Trảo đâm sâu vào nữa mà còn điên cuồng vận chuyển hồn lực đẩy vật thể lạ ra ngoài.
Đến lúc này, Hoắc Vũ Hạo biết mình không thể tiếp tục tiết kiệm hồn lực nữa. Vì từ nãy đến giờ phải liên tục chiến đấu đã khiến hắn đã tiêu hao quá nhiều Tinh Thần Lực, nên không dám mạo hiểm sử dụng Linh Hồn Trùng Kích. Trên người Hoắc Vũ Hạo nở rộ một tầng ánh sáng màu xanh biếc, sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh của Băng Bích Đế Hoàng Hạt lóe lên rồi biến mất. Tiếp theo, một tầng ánh sáng màu ngọc bích liền lan tỏa ra ngoài. Con Độc Giác Ma Tê vốn đang điên cuồng giãy giụa, nhưng tầng sáng này này vừa phủ xuống nó, cơ thể nó liền cứng đờ.
Có thể thấy rõ ràng, cơ thể nó bị không ngừng bị đóng băng bắt đầu từ vị trí Ám Kim Khủng Trảo cắm vào, chỉ vài giây sau, con Độc Giác Ma Tê đã bị đóng băng toàn bộ rồi.
Xoẹt.
Hoắc Vũ Hạo xoay người rút Ám Kim Khủng Trảo ra, sau đó vịn lấy con Độc Giác Ma Tê đã hóa thành một khối băng mà thở hổn hà hổn hển. Vương Đông không có ở đây nên khi hắn một mình sử dụng Vĩnh Đông Chi Vực, lượng hồn lực tiêu hao thật sự quá lớn. Hiện giờ cơ thể hắn đã rơi vào trạng thái suy yếu nhất, mà sự suy yếu này bao gồm cả Tinh Thần Lực và hồn lực.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mệt mỏi rút hai điếu xì gà một lớn một nhỏ ra nhét vào miệng, rồi châm lửa hút mạnh, đồng thời cũng lấy Bình Sữa ra, nhanh chóng khôi phục lại hồn lực, không thèm quan tâm đến hai con hồn thú chuyên tấn công từ xa còn sót lại kia.
Tốc độ của Độc Giác Ma Tê sau khi bị ánh sáng từ hồn kỹ thứ ba của Hoắc Vũ Hạo phủ xuống đã giảm xuống đáng kể, hơn nữa cơ thể bọn chúng cũng đã bắt đầu có chút lắc lư lảo đảo.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo đánh về phía nó, nó liền cố gắng ưỡn người, dùng cái sừng trên đầu mình đâm vào người Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã đoán trước được nên né tránh vô cùng dễ dàng. Hắn không nghĩ một chiêu này của mình có thể giết chết Độc Giác Ma Tê, vì đầu của nó cực kỳ cứng rắn, chỉ sợ Ám Kim Khủng Trảo cũng không thể một chiêu mà đâm thủng được.
Nhưng một màn quỷ dị lại lần nữa xuất hiện.
Con Độc Giác Ma Tê vì mãi băng băng chạy về trước nên chân của nó vô tình dẫm trúng cái hố nhỏ để lại từ trận chiến của mấy con hồn thú ban đầu, mà cái hố này lại còn hơi bị nghiêng nghiêng nữa.
Độc Giác Ma Tê cao hơn bốn mét, dáng người cực kỳ to lớn, nặng hơn ba nghìn cân. Thế nên sau khi dẫm phải cái hố ấy, móng chân trước của nó vì vấp phải cái hố nên bị bẻ cong, làm cả người nó cũng nghiêng về một phía. Cái sừng đang đâm về trước cũng vì thế mà tấn công vào không khí, đồng thời cũng đưa đầu đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Phốc!
Nếu Hoắc Vũ Hạo bỏ lỡ cơ hội tốt này thì hắn không còn xứng là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái nữa. Năm lưỡi đao trên bàn tay phải đâm mạnh xuống đôi mắt to trên đầu con Độc Giác Ma Tê như cắt vào đậu hũ.
Mà con Độc Giác Ma Tê vì cả người đột nhiên bị nghiêng sang một bên nên giật cả mình mà quên cả nhắm mắt lại, không kịp dùng mí mắt cực kỳ dày của mình để phòng ngự.
Con mắt là bộ phận yếu ớt như thế nào? Huống chi vật đâm vào còn là móng vuốt Ám Kim Khủng Trảo cực kỳ khủng bố nữa. Năm lưỡi đao màu vàng sậm trên tay Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đâm xuyên qua con mắt của Độc Giác Ma Tê, cơ thể khổng lồ kia nháy mắt ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Nháy mắt sau, năm lưỡi đao vàng sậm biến mất, thay vào đó là một lớp viên bi bằng băng sáng loáng như kim cương, tiếng thét của con Độc Giác Ma Tê với tu vi ba ngàn năm tức thì liền ngừng lại, cả đầu nó phủ một lớp băng sương băng.
Vì cơ thể nó quá lớn nên dù Hoắc Vũ Hạo có Cực Hạn Băng cũng không tài nào đông cứng cả người nó trong thời gian ngắn được, mà hắn cũng không có ý định làm như vậy. Một chiêu này hoàn thành cực nhanh, tiếp theo, hắn đứng dậy sử dụng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí chạy về phía con Độc Giác Ma Tê khác.
Bỗng nhiên, ba con Độc Giác Ma Tê còn lại đồng thời kêu lên đau đớn. Chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài cả sự tính toán của Hoắc Vũ Hạo, bởi vì một trong ba con Độc Giác Ma Tê không hiểu tại sao lại đạp trúng xác của con Hổ ngàn năm nằm chổng chơ trên mặt đất.
Dưới tác dụng của Băng Bạo Thuật, cái xác hổ đó nổ vang một tiếng, cơ thể khổng lồ của con Độc Giác Ma Tê đạp trúng nó bị bắn bay lên cao. Xác con hồn thú ngàn năm còn nguyên vẹn mà lại phát nổ, uy lực dĩ nhiên không nhỏ, mà tiếng nổ khủng khiếp này làm Hòa Thái Đầu ở gần đấy không khỏi nhớ lại vụ án Thi Bạo trong hang động khi chiến đấu với tên Sứ Giả Tử Thần.
Con Độc Giác Ma Tê bị bắn lên cao sau khi rơi xuống đất đã bị đứt thành từng khúc từng khúc. Mà cái sừng của nó lại trùng hợp rơi về phía đám hồn thú chuyên tấn công từ xa có lực phòng ngự vô cùng yếu ớt, trực tiếp đâm thủng một con trong số đấy.
Bởi vì sự chú ý của bốn con Độc Giác Ma Tê đều đã tập trung lên người Hoắc Vũ Hạo nên dĩ nhiên Hòa Thái Đầu ở bên cạnh không phải chịu uy hiếp nhiều.
- Sư huynh, thử tấn công vào mắt của mấy con hồn thú ngoài kia đi, bắn tỉa, tiết kiệm hồn lực.
Hoắc Vũ Hạo hét lớn một tiếng. Ám Kim Khủng Trảo của hắn lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua mắt của con Độc Giác Ma Tê, không những thế, con Độc Giác Ma Tê ấy không hiểu tại sao biết rõ có nguy hiểm mà cũng không nhắm mắt lại.
Trạng thái của đám hồn thú công kích từ xa rõ ràng cũng không bình thường, năng lực hành động của bọn chúng không những chậm chạp một cách kỳ quái mà độ chính xác khi tấn công còn giảm đến mức thảm thương, từ nãy đến giờ không có một đòn nào đánh trúng được hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cả.
Chính xác mà nói thì khả năng tập trung của bọn chúng chẳng những biến mất mà vận khí cũng tan biến theo.
Nhắm bắn hồn thú không khó, cái khó là hồn thú rất nhạy cảm, nếu chúng cảm nhận có gì đó nguy hiểm sẽ lập tức né tránh. Hồn đạo khí tuy cũng có khả năng nhắm bắn nhưng là nhắm bắn cả chỉnh thể mục tiêu chứ không thể tập trung nhắm vào một vị trí nhỏ trên đó được. Tuy vậy, Hòa Thái Đầu vẫn làm theo lời Hoắc Vũ Hạo nói. Từng màn vừa thần kỳ vừa quỷ dị liên tục xuất hiện, khiến lòng tin của hắn dành cho Hoắc Vũ Hạo đã tăng cao chưa từng có.
Cục diện hiện nay càng lúc càng hỗn loạn, bốn con Độc Giác Ma Tê vậy mà chỉ trong vài giây đã chết đi hai, một con cũng bị đạn lạc từ vụ nổ bắn chết, con còn lại miễn cưỡng lắm mới đựng dậy được, tiếp tục phóng về phía Hoắc Vũ Hạo. Tám con hồn thú ở ngoài xa bị Hòa Thái Đầu toàn lực bắn chết hai con, một con bị cái sừng của con Độc Giác Ma Tê rơi trúng mất mạng, chỉ còn lại năm con. Trên đầu của cả đám vẫn cú hư ảnh hình đầu lâu, còn thân hình thì đang lảo đảo đứng không vững.
Mọi chuyện bắt nguồn từ khi Hoắc Vũ Hạo dùng Vận Mệnh Nhãn bắn ra Vận Mệnh Chi Quang để thẩm phán bọn chúng. Cộng thêm hồn kỹ thứ ba của Hoắc Vũ Hạo – Hư Nhược.
Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu cái gì gọi là Vận Mệnh Thẩm Phán. Hư ảnh có chiếc vòng ánh sáng chính là đại diện cho may mắn, cát thường, được vận mệnh ban phúc và phù hộ. Còn những hư ảnh hình đầu lâu trên người đám hồn thú đại diện cho những sinh vật bị vận mệnh vứt bỏ, trên người bọn chúng bắt đầu xuất hiện tình huống suy yếu, vận rủi liên tục. Đáng tiếc, vì Hoắc Vũ Hạo là người sử dụng nên không thể thay đổi vận mệnh của mình, nếu không thì cục diện trước mắt sẽ càng thêm quỷ dị.
Mà Hư Nhược thì sao? Đây là một hồn kỹ có tác dụng trên phạm vi lớn, đúng ra phải nói nó là suy yếu trên phạm vi lớn. Nó thông qua sóng tinh thần mà gây ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của vật bị tấn công, tuy không làm suy yếu hồn lực, nhưng lại làm cơ thể bọn chúng xuất hiện tình huống váng đầu, chân tay mềm nhũn, không có sức lực.
Tác dụng của nó nghe có vẻ như tầm thường nhưng đặc điểm lớn nhất là có thể liên tục duy trì trong một thời gian dài. Với tu vi hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, trong tình huống chưa thể hấp thu hết năng lượng từ hồn hoàn vạn năm kia thì vẫn có thể duy trì Hư Nhược trong vòng một phút.
Đầu tiên mười hai con hồn thú bị vận mệnh loại bỏ, kế đến lại bị ảnh hưởng từ kỹ năng Hư Nhược, trạng thái cơ thể của bọn chúng tệ như thế nào chỉ cần nghĩ là biết. Trong tình huống được nhiều sự trợ giúp như vậy, Hoắc Vũ Hạo mới có thể liên tục giết chết ba con Độc Giác Ma Tê, cục diện cũng thay đổi hoàn toàn.
Bụp, bụp, bụp.
Ba tia sáng như ba cây kim nho nhỏ từ phía xa bay đến bắn thẳng vào năm con hồn thú chuyên tấn công từ xa. Từ người ba trong số năm con đồng thời tuôn ra một dòng máu tươi, cả ba đều bị bắn trúng con mắt, đầu cũng vì thế mà vỡ nát.
Trên vai Hòa Thái Đầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một kiện hồn đạo khí dài và nhỏ, cái miệng hình nón trụ, những tia sáng ban nãy được phóng ra từ đây.
Liên tục ba phát đều bắn trúng, trình độ này có thể xem là một xạ thủ rồi. Tuy khoảng cách giữa hai bên không đến một trăm mét, nhưng năm con hồn thú bên kia đều có cấp bậc ngàn năm, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ cực cao, cho dù là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng không thể giúp hắn nhắm bắn chính xác như vậy.
Khi Hòa Thái Đầu bắn ra ba tia sáng này, hắn chỉ cám thấy có một lực lượng dẫn dắt hắn trong cõi sâu xa, hắn chỉ cần cảm nhận thấy thời điểm thích hợp nhất rồi nhắm bắn bóp cò là được. Tám con hồn thú đánh xa nháy mắt chỉ còn lại hai. Còn con Độc Giác Ma Tê cuối cùng sau khi lảo đảo đứng dậy và vọt đi thì lúc này cũng đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Bất kể là phòng ngự hay tấn công thì Độc Giác Ma Tê đều vượt trội, nhưng đối mặt với Hoắc Vũ Hạo thì nó có chút không đủ linh hoạt. Hoắc Vũ Hạo sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung cẩn thận áp sát người nó, con Độc Giác Ma Tê tuy phát hiện ra, nhưng vì cơ thể nó không được linh hoạt nên phải cần thời gian mới có thể quay người lại.
Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội này vung Ám Kim Khủng Trảo lên, đâm thẳng vào vùng bụng có yếu ớt của nó. Không thể không công nhận da của con Độc Giác Ma Tê quá cứng, Ám Kim Khủng Trảo của Hoắc Vũ Hạo lần đầu gặp phải hồn thú có lực phòng ngự cứng cáp như thế, cho dù đâm vào vùng da dưới bụng mà vẫn chỉ có thể cắm vào một nửa.
Có điều, đối với Hoắc Vũ Hạo, một nửa là đủ rồi. Hắn dậm chân xuống đất, cả người xoay ngang một cái đến bên cạnh Độc Giác Ma Tê, cùng lúc đó, Ám Kim Khủng Trảo hóa thành màu xanh lam, Băng Đế Ngao xuất hiện bổ trợ. Băng Đế Ngao chẳng những khiến cho Ám Kim Khủng Trảo có thêm thuộc tính Cực Hạn Băng, mà lúc này Hoắc Vũ Hạo còn được tăng thêm lực lượng vào tay phải nữa.
Bụp!
Ám Kim Khủng Trảo liền dễ dàng đâm vào cơ thể Độc Giác Ma Tê, Cực Hạn Băng cũng điên cuồng rót vào cơ thể nó. Nhưng mà sau đó Hoắc Vũ Hạo lại cảm nhận được có sự cản trở. Cơ thể con Độc Giác Ma Tê này dù là ở bên trong cũng không phải tầm thường, nó chẳng những kẹp lấy không cho Ám Kim Khủng Trảo đâm sâu vào nữa mà còn điên cuồng vận chuyển hồn lực đẩy vật thể lạ ra ngoài.
Đến lúc này, Hoắc Vũ Hạo biết mình không thể tiếp tục tiết kiệm hồn lực nữa. Vì từ nãy đến giờ phải liên tục chiến đấu đã khiến hắn đã tiêu hao quá nhiều Tinh Thần Lực, nên không dám mạo hiểm sử dụng Linh Hồn Trùng Kích. Trên người Hoắc Vũ Hạo nở rộ một tầng ánh sáng màu xanh biếc, sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh của Băng Bích Đế Hoàng Hạt lóe lên rồi biến mất. Tiếp theo, một tầng ánh sáng màu ngọc bích liền lan tỏa ra ngoài. Con Độc Giác Ma Tê vốn đang điên cuồng giãy giụa, nhưng tầng sáng này này vừa phủ xuống nó, cơ thể nó liền cứng đờ.
Có thể thấy rõ ràng, cơ thể nó bị không ngừng bị đóng băng bắt đầu từ vị trí Ám Kim Khủng Trảo cắm vào, chỉ vài giây sau, con Độc Giác Ma Tê đã bị đóng băng toàn bộ rồi.
Xoẹt.
Hoắc Vũ Hạo xoay người rút Ám Kim Khủng Trảo ra, sau đó vịn lấy con Độc Giác Ma Tê đã hóa thành một khối băng mà thở hổn hà hổn hển. Vương Đông không có ở đây nên khi hắn một mình sử dụng Vĩnh Đông Chi Vực, lượng hồn lực tiêu hao thật sự quá lớn. Hiện giờ cơ thể hắn đã rơi vào trạng thái suy yếu nhất, mà sự suy yếu này bao gồm cả Tinh Thần Lực và hồn lực.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mệt mỏi rút hai điếu xì gà một lớn một nhỏ ra nhét vào miệng, rồi châm lửa hút mạnh, đồng thời cũng lấy Bình Sữa ra, nhanh chóng khôi phục lại hồn lực, không thèm quan tâm đến hai con hồn thú chuyên tấn công từ xa còn sót lại kia.