Đấu La Đại Lục 2

Chương 615 : Đường Môn Che Dấu Chiến Thuật (trung)

Ngày đăng: 23:28 06/08/20

Dịch giả: Kyo Martin
Đường Đại, kẻ có được Võ Hồn Khô Lâu Vương cố nén linh hồn bất ổn đã tỉnh táo lại. Nhưng hắn lập tức lại cảm thấy sâu trong linh hồn mình, phảng phất như có một tòa núi lớn đang đè nặng, thậm chí ngay cả thân thể mình cũng không điều khiển để đứng lên được, cứ như vậy bị áp chế ngã nhào trên đất.
Đây là hồn kỹ thứ năm của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Tam Sinh Trấn Hồn, hồn kỹ cường đại trực tiếp chấn nhiếp linh hồn. Hoắc Vũ Hạo đã từng thử để cho Tiêu Tiêu dùng Tam Sinh Trấn Hồn để trấn áp mình, với tinh thần lực cường đại như hắn, sau khi bị Tam Sinh Trấn Hồn áp chế cũng phải mất trọn vẹn ba phút mới vùng dậy được.
Phải biết, tinh thần lực của hắn đã có thể so với cường giả có tu vi cấp bậc Hồn Đấu La, trên phương diện khống chế còn mạnh hơn lúc trước!
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh là Võ Hồn cực kỳ hiếm thấy trong Khí Võ Hồn, nhưng tuyệt đối không kém hơn đỉnh cấp Võ Hồn Hạo Thiên Chùy. Võ Hồn này có đặc điểm lớn nhất là nương theo quá trình gia tăng Hồn Hoàn, Hồn Sư thực lực càng mạnh thì uy năng Võ Hồn càng lớn.
Thời điểm Tiêu Tiêu có được hồn kỹ Tam Sinh Trấn Hồn này, Huyền Lão đã đánh giá nàng là: cho dù đối mặt với Tà Hồn Sư, chỉ cần tu vi đối thủ không đạt tới Hồn Thánh, nàng cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Vì vậy có thể thấy được hồn kỹ này cường hãn đến cỡ nào.
Đương nhiên Tam Sinh Trấn Hồn cũng không phải là không có vấn đề. Một khi hồn kỹ này phát động thì chỉ có thể duy trì hồn kỹ này, trừ phi chính nàng chấm dứt hoặc là hồn lực hao hết, Tam Sinh Trấn Hồn này vẫn sẽ tồn tại.
Nhưng mà, nếu có người khác công kích nàng thì có thể phá vỡ hồn kỹ này. Bởi vậy, một khi sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn, phải bảo đảm không có người nào khác công kích nàng mới được.
Tiêu Tiêu không phải không nghĩ tới dùng một chiêu trấn trụ cả ba kẻ địch, nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo bác bỏ, bởi vì trấn trụ càng nhiều người, Tiêu Tiêu tiêu hao hồn lực lại càng lớn, loại cục diện đó thực sự không cần.
Mà sau khi phát động Tam Sinh Trấn Hồn, cho dù bất kì ai muốn cứu viện hoặc công kích người bị nàng trấn trụ, chỉ cần có một chút hồn lực liên quan tới kẻ đó tác động vào, đều sẽ bị Tam Sinh Trấn Hồn trùng kích, áp chế.
Tác dụng Tiêu Tiêu sử dụng Tam Sinh Trấn Hồn rất đơn giản, chính là dùng tu vi ngũ hoàn của Tiêu Tiêu khống chế một gã Tà Hồn Sư tu vi lục hoàn.Dưới tác dụng bù trừ lẫn nhau, để cho lực lượng càng cường đại hơn bên phe mình có thể đối phó hai kẻ khác. Chỉ cần giải quyết hai kẻ kia, mọi người cùng giải quyết Khô Lâu Vương còn khó sao?
Hơn nữa, Tam Sinh Trấn Hồn của Tiêu Tiêu không có tác dụng trấn áp Hồn Đạo Khí. Nói cách khác, hiện tại chỉ có một người duy nhất công kích Khô Lâu Vương mà không bị Tam Sinh Trấn Hồn cắn trả chính là Hòa Thái Đầu. Khủng Cụ Chi Nhãn trên bầu trời hiện tại không thích hợp công kích Lỗ Cảnh Cảnh Võ Hồn Tăng Ác hay Ngôn Phong Võ Hồn quỷ dị, lúc này Khô Lâu Vương chính là bia ngắm chuẩn nhất.
Đây chính là bày mưu nghĩ kế.
Dưới tình huống thực lực đối phương chưa chiếm ưu thế tuyệt đối, thậm chí còn mắc phải hoàn cảnh xấu, Hoắc Vũ Hạo đã thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phân tích, cùng với lý giải sâu sắc năng lực của đồng đội thì đã tạo ra được cục diện này.
Bất quá thời điểm Khô Lâu Vương bị trấn áp, Ngôn Phong từ trên khôn trung rơi xuống cũng đã tỉnh lại. Dường như hắn đã nhìn ra tác dụng của Tam Sinh Trấn Hồn, cánh bên phải dùng sức vỗ, một đạo hào quang màu xanh da trời rét lạnh bắn tới Tiêu Tiêu trên không trung.
Hai đấu với sáu, cục diện càng lúc càng bất lợi. Tuy tính cách Ngôn Phong âm trầm, nhưng ở thời điểm này cũng không khỏi có chút lo lắng, dù hắn tự tin, cũng không cho rằng với sức một mình mà có thể đánh bại sáu người này. Bất quá, mặt phán đoán của hắn rất chuẩn xác, những tên Đường Môn này có thể sinh ra uy hiếp với hắn. Có Từ Tam Thạch, Hồn Đạo Sư Hòa Thái Đầu kia, còn có hai kẻ vừa mới thi triển Võ Hồn Dung Hợp Kỹ trước mặt.Trong đó, Từ Tam Thạch tuy lọt được vào mắt hắn, nhưng vết thương cũ của bản thân tái phát, thực lực giảm xuống rõ ràng. Về phần ba người khác, trong cảm giác của hắn, uy hiếp lớn nhất không phải là Hòa Thái Đầu có hai kiện Hồn Đạo khí, mà là thanh niên sắc mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăn không xa trước mặt.
Đây là một loại cảm giác đến từ linh hồn. Thời điểm trước khi hai đoàn quang mang băng lam tán loạn, Ngôn Phong đã cảm giác được mối nguy hiểm này đến từ Hoắc Vũ Hạo.
Cực Hạn Băng. Cực Hạn Băng của hắn ngay cả Lực Lượng Băng Tà của ta cũng không thể xâm nhập sao? Đây là lực lượng cực hạn, nếu như ta có thể thôn phệ năng lực của hắn thì có thể tăng năng lực của ta tới cấp bậc cực hạn hay không? Tới lúc đó, ta chính là Thánh Tử trong giáo, thậm chí có thể kế nhiệm chức giáo chủ.
Khi nghĩ đến những chuyện này, trong đôi mắt chứa quang diễm màu xanh da trời của Ngôn Phong không khỏi toát ra vẻ tham lam. Tuy công kích Tiêu Tiêu bên kia nhưng lực chú ý đều đặt trên người Hoắc Vũ Hạo.
Một đạo quang mang xanh biết tuôn ra chỗ ngực Hoắc Vũ Hạo đã chặn Lực Lượng Băng Tà Ngôn Phong phóng ra. Đây cũng là một lần nữa chứng minh, Lực Lượng Băng Tà của Ngôn Phong ở trước mặt Cực Hạn Băng là hoàn cảnh xấu.
Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi cũng đã hồi phục xong trước khi hồn lực trùng kích. Hai tay Vương Đông Nhi vừa nhấc, một cái Lục Mang Tinh Trận đã xuất hiện trước mặt Lỗ Cảnh Cảnh.
Sau khi Ngôn Phong tỉnh lại thì Lỗ Cảnh Cảnh cũng đã tỉnh lại, gia hỏa này tuy thân hình khổng lồ nhưng lại bất động thanh sắc chuẩn bị đánh lén. Đáng tiếc, biến hóa này làm sao giấu được Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo? Một cái Lục Mang Tinh Trận của Vương Đông Nhi đã ngăn cản hắn tiến lên. Cùng lúc đó, một đạo hào quang màu đỏ sậm nhỏ mảnh khảnh như ngón trỏ từ đằng xa lao tới, mục tiêu đúng là Lỗ Cảnh Cảnh.
Hòa Thái Đầu đã hoàn thành chuẩn bị Xuyên Thứ Pháo, phát động.
Cho dù cách xa trăm mét, nhưng Xuyên Thứ Pháo kia bộc phát trong nháy mắt, Lỗ Cảnh Cảnh chỉ cảm giác sau lưng có một hồi run sợ kịch liệt. Đừng nhìn thân hình nó mập mạp, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm. Chân trái chỉa xuống đất, vậy mà đã xoay tròn 180 độ ngay tại chỗ, bộ dáng này giống như một lão mẫu heo đang múa ba-lê, làm cho người ta rất buồn cười nhưng hiệu quả thực sự rất tốt.
Lập tức chuyển thành đối mặt với Hòa Thái Đầu bên kia, sáu cái hồn hoàn trên người Lỗ Cảnh Cảnh đã lóe sáng ba cái màu tím. Lập tức, thân thể khổng lồ của hắn vậy mà đã bành trướng ra một vòng, quả thật trông như một ngọn núi thịt.
“Phốc”, tuy Lỗ Cảnh Cảnh cũng am hiểu tốc độ nhưng do thân thể quá lớn nên không có biện pháp né tránh. Ánh sáng màu đỏ lóe lên, trên người hắn đã có thêm một cái lỗ nhỏ.
Hào quang màu đỏ sẫm kia nhìn như mảnh khảnh, nhưng lại trực tiếp xuyên thấu ra sau lưng thân hình khổng lồ có độ dày gần hai mét, chỗ bị xuyên thấu cháy đen.
Lỗ Cảnh Cảnh kêu lên đau đớn, mắt đã trở thành một mảnh huyết hồng, thịt mỡ trên người dùng sức hất lên. Lập tức, miệng vết thương bị cháy đen biến mất, từng tảng từng tảng mỡ màu vàng trông buồn nôn tuôn ra, cứ như vậy mà phong bế miệng vết thương, từ ngoài nhìn vào cứ như không có chuyện gì. Hắn híp mắt thù hận nhìn Hòa Thái Đầu, nhưng thân thể lại đột nhiên nhảy lên.
Bạn có thể tưởng tượng một tòa núi thịt nhảy lên sẽ trông thế nào? Lỗ Cảnh Cảnh có thể diễn tả một chút trước mặt mọi người. Thân thể hắn nhảy lên không phải là lao tới Hòa Thái Đầu, mà là bay ngược lại, dùng chính thân thể to lớn của mình đập thẳng tới Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, có vẻ như muốn dùng mông đè chết bọn họ.
Không chỉ có như thế, hồn hoàn thứ nhất trên người hắn cũng sáng lên, khói độc màu xanh lá tỏa ra.
Đừng nhìn Hoắc Vũ Hạo nhỏ hơn Lỗ Cảnh Cảnh, nhưng trên thực tế, hắn ngồi trên xe lăn càng không linh hoạt bằng Lỗ Cảnh Cảnh. Mắt thấy núi thịt cực lớn từ trên trời giáng xuống, ngay cả sắc mặt Vương Đông Nhi cũng có chút thay đổi.
Nhưng mà, vào thời khắc này, hai cánh nàng triển khai thả trước xe lăn Hoắc Vũ Hạo, thân thể mềm mại bay ngược ra, chỉ để lại một mình Hoắc Vũ Hạo đối mặt với núi thịt kia.
Thân trên không trung, hai cánh Vương Đông Nhi giơ lên cao, lại phát ra một cái Lục Mang Tinh trận ngăn trước mặt Ngôn Phong.
Hai cánh vũ động, Ngôn Phong thừa cơ hội này bay đi.
Đối với thực lực Lỗ Cảnh Cảnh, Ngôn Phong rất có lòng tin. Trong thế hệ trẻ tuổi của Thánh Linh giáo, khẳng định Lỗ Cảnh Cảnh không phải ưu tú nhất, dù là Ngôn Phong hay là Đường Nhã, tu vi đều hơn xa hắn, huống chi còn có vị kia…
Nhưng mà, nếu bàn về lực phòng ngự, Lỗ Cảnh Cảnh tuyệt đối số một. Không thấy hắn vừa bị Hồn Đạo Khí cấp bảy bắn một phát mà vẫn bình chân như vại sao?
Đây chính là Hồn Đạo Khí cấp bảy! Cho dù xuyên thủng một thân thịt mỡ kia, nhưng trên thực tế, một thân thịt mỡ của Lỗ Cảnh Cảnh này giống như áo giáp, chỉ cần không tìm thấy hạch tâm ở chỗ nào, cho dù bị bắn trăm ngàn lỗ hắn đều có thể khôi phục lại.
Trong mắt Ngôn Phong lúc này tràn ngập sát cơ, đối với công kích của Vương Đông Nhi hắn cũng không quan tâm. Do hắn nghĩ công kích kia tuy thuộc tính Quang Minh, nhưng uy hiếp cũng không lớn.
Đường Môn bên này, ngoại trừ Vương Đông Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo đối mặt hai vị Tà Hồn Sư ra thì Tiêu Tiêu khống chế được Khô Lâu Vương, Hòa Thái Đầu tụ lực Xuyên Thứ Pháo lần nữa, Từ Tam Thạch cùng Giang Nam Nam đang chạy đến rất nhanh. Từ Tam Thạch đã tiếp cận Giang Nam Nam, rồi dùng biện pháp như trước, Giang Nam Nam có thể giúp hắn gia nhập chiến đoàn bên này.
Đừng nhìn chỉ còn lại có ba tên Tà Hồn Sư, nhưng thực lực bọn hắn thực sự cường đại, Đường Môn muốn chiến thắng trong tràng chiến này, vẫn còn rất xa mới đạt được.
Mắt thấy cái bóng mờ kia từ trên trời giáng xuống, đáy mắt Hoắc Vũ Hạo toát ra một vòng hàn ý lạnh như băng, tay phải của hắn chậm rãi nâng lên, đồng thời tiểu Tuyết Nữ bay ra từ trán của hắn. Một tầng quang ảnh màu vàng đậm tách ra từ sau lưng hắn, đúng là chiến kỹ Quang Chi Nữ Thần hắn tự nghĩ ra.
Một màn kì dị xuất hiện. Thân thể Tiểu Tuyết Nữ trước người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên mềm mại hư ảo đồng thời biến lớn dần, khuôn mặt tuyết đế tuyệt sắc lãnh ngạo tái hiện nhân gian. Mà ở sau lưng hắn, bóng mờ trông giống Vương Đông Nhi như đúc cũng lập tức dung nhập. Một vàng, một trắng, hai đạo quang ảnh hư ảo cũng đồng thời dung nhập vào thân thể của hắn.