Đấu La Đại Lục 2

Chương 616 : Đường Môn Che Dấu Chiến Thuật (hạ)

Ngày đăng: 23:28 06/08/20

Dịch giả: Kyo Martin
Vương Đông Nhi cách không xa sau lưng hắn, nhìn mà có chút lo lắng. Mặc dù nàng có lòng tin đối với Hoắc Vũ Hạo, nhưng dù sao Tà Hồn Sư cũng rất quỷ dị! Nếu như không phải hắn thúc giục lần nữa, nàng sẽ không rời xa hắn. Bất quá, tuy nóng lòng vì hắn, nhưng động tác trên tay nàng không chậm. Mảng lớn Điệp Thần Chi Quang bắn thẳng tới, chặn đường Ngôn Phong.
Ngôn Phong kinh ngạc. Vốn trong mắt hắn, Vương Đông Nhi không cách nào tạo thành quá nhiều phiền toái cho mình, nhưng lúc này lại làm hắn chấn động.
Điệp Thần Chi Quang kia nhìn như vô trật tự, nhưng mỗi một khỏa đều tràn đầy khí tức Quang Minh. Tuy còn chưa tới mức khắc chế Lực Lượng Băng Tà của hắn, nhưng mỗi một khỏa quang cầu, khi bộc phát đều dẫn động một mảng lớn Lực Lượng Quang Minh, đối với hắn có tác dụng ngăn cản tương đối mạnh. Hơn nữa, tại thời điểm Điệp Thần Chi Quang phóng thích, vừa vặn cũng là lúc Lục Mang Tinh Trận bay lên trời.
Ngôn Phong đương nhiên không có khả năng bị Lục Mang Tinh Trận trên mặt đất đánh trúng, nhưng Vương Đông Nhi phóng ra Điệp Thần Chi Quang, mỗi một khỏa đều đi qua Lục Mang Tinh Trận. Mà trong quá trình đó, uy lực những quang đoàn này lập tức bạo tăng, ít nhất uy lực tăng hơn gấp đôi. Làm cho Ngôn Phong chậm lại rất nhiều, cuối cùng không thể phối hợp với Lỗ Cảnh Cảnh tấn công Hoắc Vũ Hạo.
Lục Manh Tinh Trận lại có thể dùng để tăng phúc chính hồn kỹ của mình?
Nhưng mà, thời điểm Ngôn Phong, một trong những nhân vật dẫn đầu chiến đội Tà Hồn Sư cảm thấy không cách nào công kích Hoắc Vũ Hạo thì lập tức thay đổi mục tiêu. Trên người hắn, hồn hoàn thứ nhất, thứ ba đồng thời lóe sáng, thân thể hắn đã bành trướng gấp đôi, triển khai đôi cánh lớn, quay người trên không trung, hồn kỹ thứ hai sáng lên. Sau khi thân hình to lớn trở nên hư ảo, quay người, đúng lúc nhìn về phía Từ Tam Thạch bị Giang Nam Nam ném ra.
Trong nội tâm Từ Tam Thạch vang lên báo động dữ dội, Hoắc Vũ Hạo gần như ngay lập tức thông qua Tinh Thần Tham Trắc bảo hắn coi chừng.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn ngăn cản trước người, hồn kỹ thứ ba Huyền Minh Chi Lực lập tức phóng thích, hồn kỹ thứ năm Quy Thần Chàng cũng khởi động. Từ Tam Thạch rất rõ ràng trạng thái hiện giờ của mình. Trước đó vì vây khốn ba người kia, hơn nữa hai lần dùng Huyền Minh Trí Hoán, nhất là lần thứ hai hoán đổi, chẳng những làm vết thương cũ của hắn tái phát, hơn nữa hồn lực cũng tiêu hao tương đối kịch liệt. Nếu không như vậy mà nói, với tính tình tự phụ của hắn, lúc sử dụng Huyền Minh Chi Lực thì cần gì sử dụng thêm Quy Thần Chàng nữa chứ? Nhưng mà rất nhanh, hắn đã cảm thấy may mắn vì hành động của mình lần này.
Ngôn Phong trở nên hư ảo, trước người xuất hiện một đầu lâu to lớn. Đầu lâu kia trông rất quỷ dị, nhìn bề ngoài thì nó dài chừng hai mét, cao hơn một mét, độ rộng cũng đạt tới hơn một mét. Khi nó mở miệng, mọi người mới có thể thấy rõ, đó lại là một đầu lâu Cự Long.
Tại thời khắc này, mọi người Đường Môn rốt cuộc cũng biết Võ Hồn của Ngôn Phong là cái gì. Cốt Long! Một trong những Võ Hồn tuyệt đối đỉnh cấp của Tà Hồn Sư.
“Hô”,một đoàn khí lưu màu băng lam mang theo xu thế núi thở biển gầm bắn tới Từ Tam Thạch.
Hồn kỹ thứ nhất của Ngôn Phong là Long Biến, hồn kỹ thứ ba, Hóa Long. Thi triển hồn kỹ thứ nhất, có thể làm cho thân thể hắn biến thành Cốt Long, mà dùng hồn lực thi triển hồn kỹ thứ ba, tức thì mỗi bộ phận thân thể lập tức hóa thành thân thể Cốt Long. Cả hai hồn kỹ cùng thi triển, mới có hồn kỹ mang hơi thở Long tộc xuất hiện.
“Oanh”trong tiến nổ vang kịch liệt, thân thể Từ Tam Thạch lại không bị đánh bay, mà là toàn thân bị bao trùm bởi một tầng hào quang rét lạnh màu xa da trời, lập tức hóa thành một tòa băng điêu cực lớn đứng yên ngay tại chỗ.
Cốt Long biến mất, thân hình Ngôn Phong lại không co rút lại, nhưng đúng lúc này bên cạnh hắn truyền ra tiếng kêu đau đớn. Tiếng kêu rên phát ra không xa sau lưng hắn, chính là Lỗ Cảnh Cảnh phóng thích độc khí từ không trung lao tới Hoắc Vũ Hạo.
Nghênh đón thân thể Lỗ Cảnh Cảnh chính là tay phải Hoắc Vũ Hạo, chỉ đơn giản bằng tay phải.
Trong tích tắc hai đạo thân ảnh Tuyết Đế cùng Quang Chi Nữ Thần nhập vào người Hoắc Vũ Hạo, khí chất cả người hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đó là một loại khí tức tôn quý, lạnh như băng nhưng lại tràn đầy cường thế.
Đơn giản một chưởng, một chưởng chất phác tự nhiên, bàn tay trắng noãn như băng tuyết đã vỗ lên cái mông vô cùng to lớn của Lỗ Cảnh Cảnh. Thân thể Lỗ Cảnh Cảnh sau khi bành trướng tối thiểu nặng mấy ngàn cân, nhưng một chưởng này vỗ lên, lại ngưng trệ trên không trung trong nháy mắt.
Sau đó xe lăn hoàng kim dưới thân Hoắc Vũ Hạo trượt về sau, lập tức thoát khỏi phạm vi Lỗ Cảnh Cảnh rơi xuống. Tiếng kêu rên trầm thấp kia chính là do Lỗ Cảnh Cảnh rơi xuống đất mà phát ra, sức nặng to lớn kia làm toàn bộ sân đấu đều có cảm giác đất rung núi chuyển.
Mặc dù chỉ là liếc qua nhưng Ngôn Phong lại thấy rõ ràng, độc khí trên người Lỗ Cảnh Cảnh vừa tới gần Hoắc Vũ Hạo đã nhao nhao hóa thành bột phấn màu xanh nhạt bay đi.
Khí tức Cực Hạn Băng thật mạnh. Đáng tiếc tu vi quá yếu.
Một tia khinh thường hiện lên trong mắt Ngôn Phong, hắn chưa bao giờ để những tên Đường Môn này trong mắt. Hắn cũng có lòng tin tuyệt đối bằng vào sức một mình mình để ngăn cơn sóng dữ. Theo hắn thấy, cho dù Hoắc Vũ Hạo có thiên phú dị bẩm đến cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là một gã Hồn Sư cấp bậc ngũ hoàn, còn mình lại là Tà Hồn Sư cấp bậc Hồn Thánh thất hoàn! Cho dù một ít cường giả cấp bậc Hồn Đấu La bát hoàn ở trước mặt mình cũng không chiếm được tiện nghi. Đối phó những tên Đường Môn này còn không phải dễ như trở bàn tay?
Một ngụm Long Tức đông cứng Từ Tam Thạch, hắn quay người trở lại, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, hồn hoàn thứ hai lại phát ra hào quang, Cốt Long cực lớn kia lại xuất hiện, mà mục tiêu lần này đổi thành Vương Đông Nhi. Hào quang màu xanh da trời rét lạnh khủng bố cơ hồ làm cho xung quanh cũng bị đóng băng lập tức bao trùm tới Vương Đông Nhi.
Kim quang lóe lên, Vương Đông Nhi trên không trung bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Hoắc Vũ Hạo.
Dịch chuyển tức thời, hồn kỹ bổ sung Hồn Cốt chân trái.
“Ầm, ầm”. Ngụm Long Tức kia đánh lên vòng bảo hộ hồn đạo cách đó không xa, lập tức biến một mảng lớn vòng bảo hộ hồn đạo thành màu băng lam, từng vòng sáng khổng lồ khuếch tán ra ngoài. Xem bộ dạng đó, tựa như vòng bảo hộ hồn đạo cũng có chút không chịu đựng nổi.
Công kích thật mạnh!
Chứng kiến uy năng một kích khủng bố như vậy, trong nội tâm khán giả đã không phải lần đầu tiên hiện lên ý nghĩ như vậy.
Đến tột cùng ai mới là Long Hồn Sư mạnh nhất giải thi đấu?
Trước đó Bối Bối biểu hiện đã làm cho bọn họ cực kỳ kinh diễm, mà lúc này, Tà Hồn Sư Võ Hồn Cốt Long tu vi thất hoàn này đã thể hiện ra thực lực càng làm cho người ta kinh hãi.
Lúc này, các đội viên chiến đội Tuyết Ma Tông dưới đài, sắc mặt nguyên một đám đều hết sức khó coi, kể cả Long Ngạo Thiên cũng như thế. Hiện tại bọn hắn đã nhận thức được: nếu như bọn hắn đối mặt với Thánh Linh Tông, chỉ sợ một chút cơ hội cũng không có! Chứ đừng nói Tà Hồn Sư Võ Hồn Cốt Lòng này còn có tu vi trên cả Long Ngạo Thiên, huống chi vừa rồi có Bối Bối dùng biện pháp họ không biết dẫn ra Đường Nhã, Hồn Thánh thất hoàn.
Thực lực Thánh Linh Tông này thực sự quá mạnh mẽ. Một ngụm Long Tức không trúng, nhưng Hoắc Vũ Hạo bên kia lại gặp phải phiền toái.
Một cỗ hào quang màu trắng bệch đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy một cỗ quái lực truyền đến, ngay sau đó, bản thân và xe lăn đã không tự chủ được mà bay ra ngoài.
Hồn hoàn thứ tư trên người Tăng Ác Lỗ Cảnh Cảnh không biết đã phát sáng từ lúc nào, cái móc này chính là hồn kỹ thứ tư của hắn.
Hoắc Vũ Hạo bởi vì khiếp sợ đòn công kích của Ngôn Phong, bất ngờ không đề phòng, lại để cho hắn một thoáng đắc thủ.
Cái móc đằng sau kết nối với cốt liệm (dây xích bằng xương), toàn bộ đều do hồn lực ngưng kết thành, lại cực kì cứng cỏi. Hoắc Vũ Hạo dùng sức thoáng giãy dụa, nhưng không thể giãy ra, càng làm hắn giật mình chính là mình lại không thể dùng được dịch chuyển tức thời, phảng phất cái móc câu kia đã móc vào linh hồn mình vậy.
Lỗ Cảnh Cảnh biến thành Tăng Ác mở cái miệng dính đầy máu ra, vừa lao tới Hoắc Vũ Hạo vừa phẫn nộ gào thét.
Sau khi mông hắn bị Hoắc Vũ Hạo đập một chưởng, lập tức cảm thấy lạnh lẽo, hơn phân nữa bên mông đã tê dại, mất đi cảm giác. Cho dù đây không phải là thân thể thật của hắn, nhưng Lỗ Cảnh Cảnh lập tức cảm giác thân thể của mình đã không linh hoạt như vừa rồi nữa, cả phần đùi bên phải đều có chút không dùng sức được, tự nhiên sẽ hận thấu Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông Nhi lúc trước dịch chuyển tức thời, xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo, khi Hoắc Vũ Hạo bị lôi đi thì nàng cũng lộ ra.
Trên mặt Ngôn Phong xuất hiện vẻ nanh ác, hắn cũng không vì đối phương là tuyệt sắc mỹ nữ mà hạ thủ lưu tình.
Một tiếng gầm thét lạnh băng vang lên, hồn hoàn thứ tư trên người hắn cũng phát sáng lóng lánh.
Vương Đông Nhi chỉ cảm thấy toàn thân rét run, sau một khắc, một đại trận đường kính hơn năm mét do cốt cách tạo thành đã xuất hiện dưới chân. Một cỗ cảm giác trói buộc khó có thể hình dung lập tức túm lấy thân thể của nàng. Vương Đông Nhi chỉ cảm thấy trong pháp trận cổ quái kia truyền đến hấp lực mãnh liệt, điên cuồng thôn phệ sinh mệnh lực của nàng, thậm chí có cảm giác da tróc thịt bong.
Hồn kỹ thứ tư của Ngôn Phong, Mai Cốt Chi Địa. Một hồn kỹ khống chế, sát thương cường đại có thể hấp thu huyết nhục đối thủ để bổ sung sinh mệnh lực của mình đồng thời cắn nuốt đối thủ, sau cùng khi đối thủ hóa thành một đống bạch cốt còn có thể cường hóa Võ Hồn Cốt Long của hắn. Cực kỳ âm độc. Đây cũng là phương thức tăng tu vi hắn am hiểu nhất, từ khi có được hồn kỹ thứ tư này, tốc độ tăng tu vi của hắn đã tăng lên nhanh chóng.
Vương Đông Nhi không chút do dự đặt một cái Lục Mang Tinh Trận dưới chân để tự bảo vệ mình. Kim quang lấp lóe bảo hộ nàng ở trong đó, nhưng cũng chỉ bảo vệ sinh mệnh lực của nàng không bị hấp thu mà thôi, không thể nào thực sự giúp nàng thoát khỏi lực hấp thụ cường đại Mai Cốt Chi Địa.
Mà lúc này đây, Giang Nam Nam rốt cục cũng chạy tới.