Đấu La Đại Lục 2
Chương 643 : Bánh bao thơm ngon (1)
Ngày đăng: 23:28 06/08/20
Nghe Trương Nhạc Huyên hỏi, Huyền Lão không chút do dự trả lời:
- Không được. Không thấy tín hiệu do những gia hỏa đó phát ra sao? Màu xanh lá nghĩa là đắc thủ, màu đỏ nghĩa là nguy hiểm. Các ngươi cũng nên ra ngoài thành tránh né trước một chút rồi hẵng nói, chờ trời sáng rồi trở về. Chúng ta đến bên ngoài thành Tây che giấu, chuẩn bị tiếp ứng Vũ Hạo. Nếu như hắn xảy ra vấn đề trong Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, chúng ta cũng có thể tiếp ứng hắn.
Trận đấu của Hoắc Vũ Hạo sẽ tiến hành ở ngoài thành Tây, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Huyền Lão không chịu cùng mấy người Độc Bất Tử rời đi. Hắn chính là tương lai của Sử Lai Khắc!
Trương Nhạc Huyên cũng có chút gấp gáp, lên tiếng:
- Còn Bối Bối thì phải làm sao bây giờ? Hắn Hắn vẫn còn ở cạnh khách sạn. Nếu không thì để ta đi tìm hắn?
Huyền Lão than nhẹ một tiếng, lên tiếng:
- Nhạc Huyên, ngươi quan tâm quá lại hóa loạn. Ngươi cho rằng dùng tâm tư kín đáo của thằng nhóc Vũ Hạo mà không để ý đến Bối Bối sao? Mặc dù vừa rồi hắn phóng ra tín hiệu nguy hiểm, nhưng bọn hắn cũng mới từ trong đó chạy ra. Hơn nữa, hắn còn muốn tiếp tục tham gia Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, coi như trong thành có xuất hiện nguy hiểm gì, thì cũng chỉ sau khi hắn thi đấu xong mới có thể xuất hiện. Trong khoảng thời gian là đủ để hắn cho người đi tiếp ứng Bối Bối.
Trương Nhạc Huyên khẽ cắn môi dưới. Nàng có thể không loạn được sao? Cho dù tên kia...
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn về phía Huyền Lão:
- Huyền Lão, ta vẫn không yên lòng, ta...
Huyền Lão có chút bất đắc dĩ nói:
- Thôi được. Ngươi đi đi, nhớ cẩn thận một chút. Nội thành chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị giới nghiêm, sau khi nhìn thấy Bối Bối thì lập tức mang theo hắn mau chóng ra khỏi thành, cùng hội họp với chúng ta ở ngoài thành Tây.
- Dạ.
Lời còn chưa dứt, Trương Nhạc Huyên đã bay ra ngoài, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa.
Đối với an nguy của nàng, Huyền Lão ngược lại cũng không quá lo lắng. Với thực lực của Trương Nhạc Huyên, cho dù có gặp phải Phong Hào Đấu La cũng có sức đánh một trận. Hơn nữa, nàng hiện tại vẫn là một trong hai đội trưởng tham gia trận chung kết của Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, không che mặt vào thành cũng dễ xoay sở hơn một chút.
.................................................
Ngoài thành Tây.
Lông mày nhíu chặt của Diệp Vũ Lâm rốt cục cũng giãn ra. Trên bầu trời Minh Đô không ngừng biến đổi màu sắc, người bình thường có thể không nhìn ra manh mối gì, nhưng một cường giả như hắn lại có thể nhìn không ra sao? Đặc biệt là hắn có Phong Hào Tinh Không Đấu La, đối với chuyện đã xảy ra trên trời lại càng thêm mẫn cảm.
Lúc này bên đó rốt cục cũng an tĩnh lại. Xem ra, hẳn là đế quốc đã nắm thế cục trong tay.
Diệp Vũ Lâm chính là người ủng hộ cho Từ Thiên Nhiên, hơn nữa khi thiết kế hoàng cung Minh Đô, hắn là một trong những người tham dự chủ yếu. Hiển nhiên hết sức hiểu rõ đối với lực phòng ngự của hoàng cung. Hắn tuyệt đối tự tin, cho dù là Cực Hạn Đấu La đến trên bầu trời hoàng cung Minh Đô, đối mặt với lực phòng ngự hoàn toàn bộc phát của nó thì cũng khó có kết quả tốt.
Mà công sự phòng ngự của hoàng cung không được phát động nghĩa là đã không đáng để dùng nó công kích địch nhân nữa. Tuy rằng đối thủ đứng trên không trung, nhưng nếu hoàng cung dùng lượng lớn Hồn Đạo Pháo cấp tám, cấp chín để oanh kích thì động tĩnh cũng quá lớn, có thể gây khủng hoảng cho dân chúng. Lúc này mọi thứ an tĩnh lại, chỉ có thể là sự tình đã được giải quyết.
Mặc dù Diệp Vũ Lâm đã yên tâm bên phía Minh Đô, nhưng trận đấu bên này lại làm cho hắn có chút không yên lòng.
Trận đấu đã qua được một nửa thời gian nhưng tên tiểu tử Đường Ngũ vẫn chưa bắt đầu chế tác cái pháp trận hạch tâm nào cả. Động tác của hắn thậm chí chậm lại mấy phần, giống như là có chút mệt mỏi, vẫn đang chế tạo các loại linh kiện tinh xảo.
Diệp Vũ Lâm cũng cẩn thận quan sát hắn một lúc, những linh kiện của hắn quả thật có loại cảm giác mới lạ. Vô luận là lò xo, hay các loại khớp nối cơ giới đều mang cho hắn không ít linh cảm. Mà nhìn vào bộ dáng của tiểu tử kia, rõ ràng đối với mấy thứ đồ vật này rất là tinh tường.
Chỉ là, vô luận hắn chế tác những linh kiện này tinh xảo đến cỡ nào, thì hồn đạo khí cũng cần có pháp trận hạch tâm mới dùng được a!
Bản thân thân Diệp Vũ Lâm là hồn đạo sư cấp chín, hắn quan sát lâu như vậy thì tự nhiên cũng nhìn ra chút manh mối về mục đích của Hoắc Vũ Hạo. Hắn hẳn là muốn dùng một vài cơ quan đặc thù để thay thế một phần tác dụng của pháp trận hạch tâm. Cho dù có làm như thế thì hồn đạo khí hình người của hắn vẫn cần một lượng khổng lồ pháp trận hạch tâm. Trận đấu đã tiến hành được một nửa, lúc này còn không bắt đầu chế tác thì liệu còn kịp nữa không?
Nhưng nếu xét riêng về mặt tốc độ, ổn định và kỹ xảo khi chế tác hồn đạo khí thì Diệp Vũ Lâm có chút ưa thích hắn. Nhất là hắn còn bị tàn tật, là tàn nhưng không phế, làm cho Diệp Vũ Lâm có chút động tâm muốn thu đồ đệ.
Mặc dù hắn không biết sư phụ của Hoắc Vũ Hạo là ai. Nhưng trong giới hồn đạo sư, bản thân hắn cũng là nhân vật cầm đầu. Dĩ nhiên không sợ Hoắc Vũ Hạo không muốn làm đồ đệ mình.
Theo thời gian trôi qua, hắn bắt đầu có chút sốt ruột vì tiểu tử này. Chẳng lẽ với trình độ này của hắn mà lại bị đào thải do không chế tạo thành công hồn đạo khí của bản thân sao?
Đồng thời, sau khi Diệp Vũ Lâm nhìn ra manh mối của Hoắc Vũ Hạo cũng có chút hối hận. Bởi vì hắn ngay từ đầu cũng không có quá mức chú ý bên phía Hoắc Vũ Hạo. Bởi vậy hắn cũng chỉ nhìn thấy một bộ phận cơ quan tinh xảo do Hoắc Vũ Hạo chế tác.
Hoắc Vũ Hạo lại rất giảo hoạt, hắn chỉ chế tác các loại linh kiện rồi để chúng tán loạn. Chỉ có tinh thần lực biến thái như hắn mới hoàn toàn không thấy loạn. Mọi lắp ráp, bao gồm lắp ráp các loại cơ quan đều sẽ được hắn tiến hành sau cùng.
Thật là một tiểu tử không biết làm cho người ta bớt lo lắng a! Đến tột cùng thì lúc nào hắn mới bắt đầu chế tác pháp trận hạch tâm? Hắn làm ra cơ quan cũng quá nhiều đi. Cái đống này ít nhất vượt qua hai trăm linh kiện, tất cả đều có thể ghép lại thành hồn đạo khí hình người sao?
Hôm nay đến đây quả là đúng đắn, hi vọng tên tiểu tử này có thể làm cho lão phu nhìn thấy kỳ tích.
Lúc này thậm chí Diệp Vũ Lâm đã đứng lên để quan sát Hoắc Vũ Hạo chế tác hồn đạo khí rõ hơn.
Người chú ý đến Hoắc Vũ Hạo cũng không chỉ một mình hắn, trong cả bảy vị trọng tài, bao gồm cả Diệp Vũ Lâm thì có đến ba người đang chú ý tới tiểu tử tàn tật trên đài chế tạo hồn đạo khí này, trên khắp mặt đất đều đổ đầy các loại linh kiện làm từ kim loại hiếm.
Dưới sàn đấu, Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo đang bĩnh tĩnh ngồi trong khu nghỉ ngơi. Nàng tựa như không biết gì đối với động tĩnh phát ra từ nội thành Minh Đô, không chút nào động dung.
Nghe bên đó yên tĩnh lại, nàng khẽ hừ nhẹ, tiếng hừ này tựa như tràn đầy vẻ khinh thường.
Trên mặt Nam Cung Oản thì là hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên, xem ra một ít người đã thất bại tan tác mà quay trở về. Nếu như bọn hắn lựa chọn phía Tây thì cứ để bọn hắn đi qua là được.
Tuy trận đấu trước mắt vô cùng trọng yếu, nhưng cũng không cần đến đến Phó Giáo Chủ và bốn vị trưởng lão áp trận, bọn hắn ở chỗ này là để vì để lại một chút ấn tượng cho nhóm hồn sư dự định phá vây. Ở phía Tây tuy phòng ngự tương đối yếu kém, nhưng ít nhiều gì cũng có người phòng ngự. Chỉ cần bọn hắn từ nơi này đột phá thì Thánh Linh Giáo đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trên trán Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu có chút toát mồ hôi. Tinh thần thể của hắn rời đi quá lâu nên rốt cục tác dụng phụ cũng bắt đầu hiện ra.
Linh hồn và tinh thần lực bị tách ra tất nhiên là có liên hệ mật thiết với bản thể. Theo thời gian trôi qua, phần này liên hệ này sẽ yếu dần đi. Một khi hoàn toàn mất đi liên hệ thì bộ phận tách ra sẽ không trở về được nữa, mà trực tiếp tán loạn giữa thiên địa.
Mặc dù Thiên Mộng Băng Tằm nói qua, chuyện này còn chưa đủ để dao động căn cơ của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng nếu tình huống đó thật sự xảy ra thì Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ bị trọng thương, khiến cho trận đấu trước mắt cũng không có khả năng hoàn thành.
Thế nhưng có chút chuyện không thể gấp được. Rất nhiều chuyện cần phải bố trí thật kỹ càng mới được.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Việc chế tạo linh kiện đã sắp kết thúc. Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu chuẩn bị các loại kim loại hiếm để chế tạo pháp trận hạch tâm. Thế nhưng với trạng thái tinh thần suy yếu như thế này, thì căn bản không có cách nào bắt đầu điêu khắc pháp trận hạch tâm. Lúc này chỉ có thể chờ đợi!
Hiện tại còn đang trong trận đấu, nếu như động tác trên tay của hắn dừng lại thì tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi. Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo và bốn vị trưởng lão ở dưới dài đều đang nhìn tình huống trên đài. Bọn hắn đều là tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La. Một khi phát hiện bản thân mình có cái gì không đúng, thì không ai đoán được bọn hắn sẽ phản ứng như thế nào. Nếu mình cùng nhị sư huynh bị công kích thì cũng chỉ có thể trốn vào Vong Linh Bán Vị Diện để tránh né. Nhưng nếu tinh thần thể không cách nào trở về thì Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ bị trọng thương. Chuyện sau đó còn an bài như thế nào nữa?
Nhanh lên, nhanh lên nữa a!
Vật liệu dùng để chế tạo pháp trận hạch tâm đều đã chuẩn bị xong. Hoắc Vũ Hạo đã chọn những kim loại hiếm phù hợp với cách chế tác pháp trận hạch tâm của bản thân theo loại tốt nhất. Hết thảy mười tám khối kim loại hiếm có các loại màu sắc khác nhau được bày ra trước mặt hắn. Mà những linh kiện đã hoàn thành trước đó đều được đặt xuống mặt đất.
Đúng vậy, sau khi tiến hành đơn giản hoá theo nguyên lý cơ quan ám khí của Đường Môn, thì thành quả nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo và Hiên Tử Văn, hồn đạo khí hình người đơn giản nhất cũng cần đến mười tám cái pháp trận hạch tâm.
Trên tay Hoắc Vũ Hạo không dám dừng lại, lúc này chỉ có thể dùng đao khắc bắt đầu đem đống kim loại hiếm này điêu khắc ra hình dạng đại khái. Những việc cần đến sự tinh tế thì cần phải chờ sau.
Rất nhanh sau đó, mười tám khối kim loại hiếm đã được hắn điêu khắc thành công.
Không thể ngừng, hiện tại tuyệt đối không thể dừng lại. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo đang kiên trì ý niệm này. Hắn nhất định không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở. Bằng không mà nói, coi như chờ đến khi tinh thần thể trở về cũng sẽ có vấn đề. Tà hồn sư am hiểu nhất chính là đối phó với các loại linh hồn a!
Không thể chế tạo pháp trận hạch tâm thì Hoắc Vũ Hạo còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể bắt đầu lắp ráp hồn đạo khí hình người.
Hai tay quơ hướng xuống đất phương hướng một cái, bảy, tám linh kiện liền bay đến trước mặt hắn. Dưới quá trình lắp ráp của hắn, rất nhanh liền ráp được một cái khớp nối tinh xảo.
Sau đó lại là hút lấy một nhóm linh kiện khác rồi tiến hành lắp ráp.
Quá trình lắp ráp so chế tạo thì dễ hơn nhiều. Trong mắt người khác nhìn qua đống linh kiện này đều có chút hoa mắt. Nhưng Hoắc Vũ Hạo thậm chí không cần dùng con mắt đi nhìn xem, mà chỉ cần dùng Khống Hạc Cầm Long không ngừng hút các loại linh kiện qua đây, tiến hành lắp ráp. Mỗi khi hoàn thành một linh kiện chủ yếu, hắn sẽ đặt theo thứ tự ở trên đài chế tạo. Một lát sau đã hoàn thành xong quá trình lắp ráp linh kiện.
- Không được. Không thấy tín hiệu do những gia hỏa đó phát ra sao? Màu xanh lá nghĩa là đắc thủ, màu đỏ nghĩa là nguy hiểm. Các ngươi cũng nên ra ngoài thành tránh né trước một chút rồi hẵng nói, chờ trời sáng rồi trở về. Chúng ta đến bên ngoài thành Tây che giấu, chuẩn bị tiếp ứng Vũ Hạo. Nếu như hắn xảy ra vấn đề trong Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, chúng ta cũng có thể tiếp ứng hắn.
Trận đấu của Hoắc Vũ Hạo sẽ tiến hành ở ngoài thành Tây, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Huyền Lão không chịu cùng mấy người Độc Bất Tử rời đi. Hắn chính là tương lai của Sử Lai Khắc!
Trương Nhạc Huyên cũng có chút gấp gáp, lên tiếng:
- Còn Bối Bối thì phải làm sao bây giờ? Hắn Hắn vẫn còn ở cạnh khách sạn. Nếu không thì để ta đi tìm hắn?
Huyền Lão than nhẹ một tiếng, lên tiếng:
- Nhạc Huyên, ngươi quan tâm quá lại hóa loạn. Ngươi cho rằng dùng tâm tư kín đáo của thằng nhóc Vũ Hạo mà không để ý đến Bối Bối sao? Mặc dù vừa rồi hắn phóng ra tín hiệu nguy hiểm, nhưng bọn hắn cũng mới từ trong đó chạy ra. Hơn nữa, hắn còn muốn tiếp tục tham gia Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, coi như trong thành có xuất hiện nguy hiểm gì, thì cũng chỉ sau khi hắn thi đấu xong mới có thể xuất hiện. Trong khoảng thời gian là đủ để hắn cho người đi tiếp ứng Bối Bối.
Trương Nhạc Huyên khẽ cắn môi dưới. Nàng có thể không loạn được sao? Cho dù tên kia...
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn về phía Huyền Lão:
- Huyền Lão, ta vẫn không yên lòng, ta...
Huyền Lão có chút bất đắc dĩ nói:
- Thôi được. Ngươi đi đi, nhớ cẩn thận một chút. Nội thành chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị giới nghiêm, sau khi nhìn thấy Bối Bối thì lập tức mang theo hắn mau chóng ra khỏi thành, cùng hội họp với chúng ta ở ngoài thành Tây.
- Dạ.
Lời còn chưa dứt, Trương Nhạc Huyên đã bay ra ngoài, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa.
Đối với an nguy của nàng, Huyền Lão ngược lại cũng không quá lo lắng. Với thực lực của Trương Nhạc Huyên, cho dù có gặp phải Phong Hào Đấu La cũng có sức đánh một trận. Hơn nữa, nàng hiện tại vẫn là một trong hai đội trưởng tham gia trận chung kết của Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, không che mặt vào thành cũng dễ xoay sở hơn một chút.
.................................................
Ngoài thành Tây.
Lông mày nhíu chặt của Diệp Vũ Lâm rốt cục cũng giãn ra. Trên bầu trời Minh Đô không ngừng biến đổi màu sắc, người bình thường có thể không nhìn ra manh mối gì, nhưng một cường giả như hắn lại có thể nhìn không ra sao? Đặc biệt là hắn có Phong Hào Tinh Không Đấu La, đối với chuyện đã xảy ra trên trời lại càng thêm mẫn cảm.
Lúc này bên đó rốt cục cũng an tĩnh lại. Xem ra, hẳn là đế quốc đã nắm thế cục trong tay.
Diệp Vũ Lâm chính là người ủng hộ cho Từ Thiên Nhiên, hơn nữa khi thiết kế hoàng cung Minh Đô, hắn là một trong những người tham dự chủ yếu. Hiển nhiên hết sức hiểu rõ đối với lực phòng ngự của hoàng cung. Hắn tuyệt đối tự tin, cho dù là Cực Hạn Đấu La đến trên bầu trời hoàng cung Minh Đô, đối mặt với lực phòng ngự hoàn toàn bộc phát của nó thì cũng khó có kết quả tốt.
Mà công sự phòng ngự của hoàng cung không được phát động nghĩa là đã không đáng để dùng nó công kích địch nhân nữa. Tuy rằng đối thủ đứng trên không trung, nhưng nếu hoàng cung dùng lượng lớn Hồn Đạo Pháo cấp tám, cấp chín để oanh kích thì động tĩnh cũng quá lớn, có thể gây khủng hoảng cho dân chúng. Lúc này mọi thứ an tĩnh lại, chỉ có thể là sự tình đã được giải quyết.
Mặc dù Diệp Vũ Lâm đã yên tâm bên phía Minh Đô, nhưng trận đấu bên này lại làm cho hắn có chút không yên lòng.
Trận đấu đã qua được một nửa thời gian nhưng tên tiểu tử Đường Ngũ vẫn chưa bắt đầu chế tác cái pháp trận hạch tâm nào cả. Động tác của hắn thậm chí chậm lại mấy phần, giống như là có chút mệt mỏi, vẫn đang chế tạo các loại linh kiện tinh xảo.
Diệp Vũ Lâm cũng cẩn thận quan sát hắn một lúc, những linh kiện của hắn quả thật có loại cảm giác mới lạ. Vô luận là lò xo, hay các loại khớp nối cơ giới đều mang cho hắn không ít linh cảm. Mà nhìn vào bộ dáng của tiểu tử kia, rõ ràng đối với mấy thứ đồ vật này rất là tinh tường.
Chỉ là, vô luận hắn chế tác những linh kiện này tinh xảo đến cỡ nào, thì hồn đạo khí cũng cần có pháp trận hạch tâm mới dùng được a!
Bản thân thân Diệp Vũ Lâm là hồn đạo sư cấp chín, hắn quan sát lâu như vậy thì tự nhiên cũng nhìn ra chút manh mối về mục đích của Hoắc Vũ Hạo. Hắn hẳn là muốn dùng một vài cơ quan đặc thù để thay thế một phần tác dụng của pháp trận hạch tâm. Cho dù có làm như thế thì hồn đạo khí hình người của hắn vẫn cần một lượng khổng lồ pháp trận hạch tâm. Trận đấu đã tiến hành được một nửa, lúc này còn không bắt đầu chế tác thì liệu còn kịp nữa không?
Nhưng nếu xét riêng về mặt tốc độ, ổn định và kỹ xảo khi chế tác hồn đạo khí thì Diệp Vũ Lâm có chút ưa thích hắn. Nhất là hắn còn bị tàn tật, là tàn nhưng không phế, làm cho Diệp Vũ Lâm có chút động tâm muốn thu đồ đệ.
Mặc dù hắn không biết sư phụ của Hoắc Vũ Hạo là ai. Nhưng trong giới hồn đạo sư, bản thân hắn cũng là nhân vật cầm đầu. Dĩ nhiên không sợ Hoắc Vũ Hạo không muốn làm đồ đệ mình.
Theo thời gian trôi qua, hắn bắt đầu có chút sốt ruột vì tiểu tử này. Chẳng lẽ với trình độ này của hắn mà lại bị đào thải do không chế tạo thành công hồn đạo khí của bản thân sao?
Đồng thời, sau khi Diệp Vũ Lâm nhìn ra manh mối của Hoắc Vũ Hạo cũng có chút hối hận. Bởi vì hắn ngay từ đầu cũng không có quá mức chú ý bên phía Hoắc Vũ Hạo. Bởi vậy hắn cũng chỉ nhìn thấy một bộ phận cơ quan tinh xảo do Hoắc Vũ Hạo chế tác.
Hoắc Vũ Hạo lại rất giảo hoạt, hắn chỉ chế tác các loại linh kiện rồi để chúng tán loạn. Chỉ có tinh thần lực biến thái như hắn mới hoàn toàn không thấy loạn. Mọi lắp ráp, bao gồm lắp ráp các loại cơ quan đều sẽ được hắn tiến hành sau cùng.
Thật là một tiểu tử không biết làm cho người ta bớt lo lắng a! Đến tột cùng thì lúc nào hắn mới bắt đầu chế tác pháp trận hạch tâm? Hắn làm ra cơ quan cũng quá nhiều đi. Cái đống này ít nhất vượt qua hai trăm linh kiện, tất cả đều có thể ghép lại thành hồn đạo khí hình người sao?
Hôm nay đến đây quả là đúng đắn, hi vọng tên tiểu tử này có thể làm cho lão phu nhìn thấy kỳ tích.
Lúc này thậm chí Diệp Vũ Lâm đã đứng lên để quan sát Hoắc Vũ Hạo chế tác hồn đạo khí rõ hơn.
Người chú ý đến Hoắc Vũ Hạo cũng không chỉ một mình hắn, trong cả bảy vị trọng tài, bao gồm cả Diệp Vũ Lâm thì có đến ba người đang chú ý tới tiểu tử tàn tật trên đài chế tạo hồn đạo khí này, trên khắp mặt đất đều đổ đầy các loại linh kiện làm từ kim loại hiếm.
Dưới sàn đấu, Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo đang bĩnh tĩnh ngồi trong khu nghỉ ngơi. Nàng tựa như không biết gì đối với động tĩnh phát ra từ nội thành Minh Đô, không chút nào động dung.
Nghe bên đó yên tĩnh lại, nàng khẽ hừ nhẹ, tiếng hừ này tựa như tràn đầy vẻ khinh thường.
Trên mặt Nam Cung Oản thì là hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên, xem ra một ít người đã thất bại tan tác mà quay trở về. Nếu như bọn hắn lựa chọn phía Tây thì cứ để bọn hắn đi qua là được.
Tuy trận đấu trước mắt vô cùng trọng yếu, nhưng cũng không cần đến đến Phó Giáo Chủ và bốn vị trưởng lão áp trận, bọn hắn ở chỗ này là để vì để lại một chút ấn tượng cho nhóm hồn sư dự định phá vây. Ở phía Tây tuy phòng ngự tương đối yếu kém, nhưng ít nhiều gì cũng có người phòng ngự. Chỉ cần bọn hắn từ nơi này đột phá thì Thánh Linh Giáo đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trên trán Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu có chút toát mồ hôi. Tinh thần thể của hắn rời đi quá lâu nên rốt cục tác dụng phụ cũng bắt đầu hiện ra.
Linh hồn và tinh thần lực bị tách ra tất nhiên là có liên hệ mật thiết với bản thể. Theo thời gian trôi qua, phần này liên hệ này sẽ yếu dần đi. Một khi hoàn toàn mất đi liên hệ thì bộ phận tách ra sẽ không trở về được nữa, mà trực tiếp tán loạn giữa thiên địa.
Mặc dù Thiên Mộng Băng Tằm nói qua, chuyện này còn chưa đủ để dao động căn cơ của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng nếu tình huống đó thật sự xảy ra thì Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ bị trọng thương, khiến cho trận đấu trước mắt cũng không có khả năng hoàn thành.
Thế nhưng có chút chuyện không thể gấp được. Rất nhiều chuyện cần phải bố trí thật kỹ càng mới được.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Việc chế tạo linh kiện đã sắp kết thúc. Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu chuẩn bị các loại kim loại hiếm để chế tạo pháp trận hạch tâm. Thế nhưng với trạng thái tinh thần suy yếu như thế này, thì căn bản không có cách nào bắt đầu điêu khắc pháp trận hạch tâm. Lúc này chỉ có thể chờ đợi!
Hiện tại còn đang trong trận đấu, nếu như động tác trên tay của hắn dừng lại thì tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi. Phó Giáo Chủ của Thánh Linh Giáo và bốn vị trưởng lão ở dưới dài đều đang nhìn tình huống trên đài. Bọn hắn đều là tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La. Một khi phát hiện bản thân mình có cái gì không đúng, thì không ai đoán được bọn hắn sẽ phản ứng như thế nào. Nếu mình cùng nhị sư huynh bị công kích thì cũng chỉ có thể trốn vào Vong Linh Bán Vị Diện để tránh né. Nhưng nếu tinh thần thể không cách nào trở về thì Hoắc Vũ Hạo tất nhiên sẽ bị trọng thương. Chuyện sau đó còn an bài như thế nào nữa?
Nhanh lên, nhanh lên nữa a!
Vật liệu dùng để chế tạo pháp trận hạch tâm đều đã chuẩn bị xong. Hoắc Vũ Hạo đã chọn những kim loại hiếm phù hợp với cách chế tác pháp trận hạch tâm của bản thân theo loại tốt nhất. Hết thảy mười tám khối kim loại hiếm có các loại màu sắc khác nhau được bày ra trước mặt hắn. Mà những linh kiện đã hoàn thành trước đó đều được đặt xuống mặt đất.
Đúng vậy, sau khi tiến hành đơn giản hoá theo nguyên lý cơ quan ám khí của Đường Môn, thì thành quả nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo và Hiên Tử Văn, hồn đạo khí hình người đơn giản nhất cũng cần đến mười tám cái pháp trận hạch tâm.
Trên tay Hoắc Vũ Hạo không dám dừng lại, lúc này chỉ có thể dùng đao khắc bắt đầu đem đống kim loại hiếm này điêu khắc ra hình dạng đại khái. Những việc cần đến sự tinh tế thì cần phải chờ sau.
Rất nhanh sau đó, mười tám khối kim loại hiếm đã được hắn điêu khắc thành công.
Không thể ngừng, hiện tại tuyệt đối không thể dừng lại. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo đang kiên trì ý niệm này. Hắn nhất định không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở. Bằng không mà nói, coi như chờ đến khi tinh thần thể trở về cũng sẽ có vấn đề. Tà hồn sư am hiểu nhất chính là đối phó với các loại linh hồn a!
Không thể chế tạo pháp trận hạch tâm thì Hoắc Vũ Hạo còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể bắt đầu lắp ráp hồn đạo khí hình người.
Hai tay quơ hướng xuống đất phương hướng một cái, bảy, tám linh kiện liền bay đến trước mặt hắn. Dưới quá trình lắp ráp của hắn, rất nhanh liền ráp được một cái khớp nối tinh xảo.
Sau đó lại là hút lấy một nhóm linh kiện khác rồi tiến hành lắp ráp.
Quá trình lắp ráp so chế tạo thì dễ hơn nhiều. Trong mắt người khác nhìn qua đống linh kiện này đều có chút hoa mắt. Nhưng Hoắc Vũ Hạo thậm chí không cần dùng con mắt đi nhìn xem, mà chỉ cần dùng Khống Hạc Cầm Long không ngừng hút các loại linh kiện qua đây, tiến hành lắp ráp. Mỗi khi hoàn thành một linh kiện chủ yếu, hắn sẽ đặt theo thứ tự ở trên đài chế tạo. Một lát sau đã hoàn thành xong quá trình lắp ráp linh kiện.